Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 127: Lời than vãn vì đi sau thời đại


Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 127: Lời than vãn vì đi sau thời đại

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Kết thúc kì thi đại học, với những cô cậu đã tốt nghiệp thì nội dung còn lại của mùa hè này chủ yếu chỉ còn giải trí xả hơi. Du lịch, xem fan drama, chơi game, đọc tiểu thuyết, tán gái, cưa trai, không tán không cưa được thì lại dùng tay phải bé nhỏ, tóm lại muốn làm gì thì làm cái đó, quậy tưng bừng cũng không sao hết.

Nhưng Hứa Ngôn lại cảm thấy rầu rầu, bởi vì cậu đột nhiên nhận ra được một vấn đề có thể nói là nghiêm trọng.

Gần hai năm không lên Bilibili hay AcFun, không hề xem fan drama, không có tán phét, không để ý tới những tình hình mới trên mạng, vậy là tới hôm nay, sau khi lên mạng suốt cả một buổi chiều, Hứa Ngôn đau thương nhận ra mình hoàn toàn không hiểu nổi người trong giới trạch và các bạn cùng sở thích đang nói về cái gì.

– Ôi… Đúng là đi sau thời đại mất rồi, mình không dám xưng là trạch nam nữa luôn!

Hứa Ngôn ngồi trước máy tính, duỗi lưng một cái rồi ngậm ngùi thở dài.

“Tít tít tít”

Tiếng chuông nhắc nhở của QQ vang lên.

Vậy là Hứa Ngôn lại nhìn về phía màn hình vi tính, cậu ấn mở khung chat, kế đó là ảnh chân dung của Lưu Tử Hằng bật ra, trong khung chat có một câu hỏi:

“Hứa- san, hôm nay nguyên khí của mày có tràn đầy không? Giữ vững tinh thần tiến lên nào!

Đối mặt với câu hỏi thăm ân cần theo phong cách quen thuộc, Hứa Ngôn nhướng mày suy nghĩ rồi trả lời một câu:

– Mày đi Nhật Bản đấy à?

Lưu Tử Hằng trả lời:

Advertisement / Quảng cáo

– Nói đúng rồi! Tao đã đến Nhật Bản từ một tuần trước nhưng mà tao không nói cho mày biết, vì lúc đấy mày còn đang chuẩn bị thi đại học, tao sợ mày phân tâm.

Hứa Ngôn:

– Đã đi hết Bắc Mĩ với Châu Âu rồi à?

Lưu Tử Hằng:

– Còn chưa đi hết, tao chỉ chọn một số nơi mà tao thấy đáng để thăm thú thôi. Dù sao thì khu vực Âu Mỹ tao đã đi một vòng rồi, chỉ còn một trạm cuối cùng.


Hứa Ngôn:

– Trạm cuối cùng của mày là Nhật Bản há… Không định đi Hàn Quốc hay Đông Nam Á xem thế nào à?

Lưu Tử Hằng:

– Thôi bỏ đi, Đông Nam Á thì tao từng đi với mẹ rồi. Nhật với Hàn đều bài ngoại, không dễ gì tìm được việc làm. Bây giờ tao không có thu nhập mà chỉ có chi tiêu thôi đây này, trạng thái miệng ăn núi lở đấy, cho nên Hàn Quốc thì bỏ qua đi.

Hứa Ngôn:

– Không có việc làm à? Giá cả bên Nhật cao lắm.

Lưu Tử Hằng:

– Cho nên tao đến Nhật một lần thôi, nán lại một thời gian rồi tao lại đi, Hokkaido các thứ thì tao không đi được. Đoán xem bây giờ tao đang ở đâu nào?

Mặc dù đã lạc hậu hai năm so với giới trạch, thế nhưng Hứa Ngôn vẫn không cần suy nghĩ là đã có thể đưa ra đáp án, đó là một nơi được coi như thánh địa trong mắt đám trạch nam:

Akihabara!

Lưu Tử Hằng:

– Thằng bé này thông minh quá, trả lời đúng rồi.

Hứa Ngôn:

– Nhưng mục tiêu của mày chắc chắn không chỉ có Akihabara, chắc chắn là còn phải thêm Kabukichou rồi!

Lưu Tử Hằng:

– Thằng bé này thông minh thật cơ, lại đoán đúng rồi.

Hứa Ngôn không khỏi sững người:

– Mày định đến Kabukichou thật đấy à?

Lưu Tử Hằng:


– Chỉ có một vấn đề là tao không có đủ tiền thôi. Mày có cho tao vay được một ít không?

Hứa Ngôn:

– Mày dùng tiền vay từ tao để đi đến làng chơi, chuyện như thế này mà mày cũng mở miệng ra không biết ngại được!

Lưu Tử Hằng:

– Ha ha ha, tao đùa thôi. Không nói nữa, tao đang định ra phố ngắm gái đây này, bổ mặt một phát. Bye bye, chờ tao về rồi gặp nhé!

Sau đó, ảnh đại diện của Lưu Tử Hằng tối xuống, rõ ràng không phải đăng xuất thì cũng là để trạng thái ẩn.

– Cái thằng này không định đi thật đấy chứ? Hình như không giống nói đùa đâu!

Hứa Ngôn lau mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra.

Hứa Ngôn chẳng cần nhìn qua cũng có thể hỏi luôn:

– Nữ thần đại nhân, có chuyện gì à?

– Tối nay ba mẹ phải tăng ca rồi, mi nên đi nấu cơm đi.

Advertisement / Quảng cáo

– Cẩn tuân thần dụ.

……

Cũng như mọi ngày, Hứa Ngôn nấu một bữa tối đơn giản mà sắc hương vị vẫn đều tuyệt vơi.

Hai anh em gần như ăn xong cùng một lúc.

Sau khi lấp đầy bụng rồi, Lộ Lăng đứng lên dọn bát đĩa.


Hứa Ngôn kinh ngạc với việc này:

– Nữ thần đại nhân, em định đi rửa bát đấy à?

Lộ Lăng nghiêng đầu:

– Có vấn đề gì à?

– Thi đại học xong rồi đấy…

Mới nói được nửa câu, Hứa Ngôn không nói được nửa.

Trong thời gian này, Hứa Ngôn vẫn luôn cho rằng nguyên nhân của đủ loại quan tâm chăm sóc đến từ em gái là vì hi vọng mình có thể đạt được thành tích tốt. Nhưng bây giờ, khi trên vai cậu đã không còn gánh nặng của kì thi đại học nữa, Hứa Ngôn cho rằng em gái mình hẳn sẽ quay trở về trạng thái sinh hoạt cơm đến há miệng, không cần hỏi thế sự chỉ tập trung tu hành trước đây. Tuy nhiên, nói ra mấy lời thế này trước mặt cô bé thì có vẻ không thích hợp lắm.

Lộ Lăng một tay cầm bát đặt ở dưới cạnh bàn, một tay còn lại thì dùng đũa để đẩy xương trên bàn vào bát, cùng lúc đó, cô bé thản nhiên nói:

– Thi đại học xong rồi thì có liên quan gì đến việc ta đi rửa bát à? Hay là mi có ý kiến gì?

– Tất nhiên là không có ý kiến gì hết.

Hứa Ngôn vội vã gật đầu.

Em gái chịu rửa bát, lại còn tự giác và chủ động rửa bát, cậu mừng còn không kịp ấy chứ.

Hai năm trước, khi em gái vừa mới tới ở, Hứa Ngôn đã bao thầu hết mọi việc nhà, nguyên nhân khi ấy là vì cậu phải nắm bắt hết mọi cơ hội để gia tăng hảo cảm từ em gái, còn bây giờ thì hảo cảm của em gái với cậu còn cần tăng nữa chắc?

Hứa Ngôn mỉm cười, có cảm giác rất thành công.

Lộ Lăng bưng bát đũa vào phòng bếp, sau đó là tiếng nước ào ào vang lên.

Hứa Ngôn cũng rời bàn, cậu ngồi xuống ghế sa lông, nhàm chán cầm lên chiếc điều khiển tivi.

Sau đó, cậu giật cả mình.

Trong trí nhớ của Hứa Ngôn, có một câu nói khiến cậu rất tán thành:

– Khi một người càng ngày càng giống cha mình, vậy điều đó có nghĩa là anh ta đã già.

Cơm nước xong xuôi là lập tức co quắp trên ghế salon, dùng tivi để giết thời gian, đây chẳng phải là cuộc sống hằng ngày của Hứa Vọng Hải hay sao?

Vậy là Hứa Ngôn đứng lên, cậu do dự một lúc lâu rồi mới đi về phía phòng bếp.

Lộ Lăng đang rửa bát trong đó.


Hứa Ngôn bước tới sau lưng thiếu nữ, xem xét.

Lộ Lăng không quay đầu lại mà hỏi luôn:

– Sao mi không đi chơi máy tính đi?

Hứa Ngôn nhún vai:

– Vẫn chưa nghĩ ra là chơi cái gì. Chẳng có trò nào muốn chơi cả, cũng không có fan drama nào muốn xem.

– Sao lại thế? Chẳng phải mi đã hi vọng vào đời sống trạch nam hậu đại học rất lâu rồi à?

– Nói thật, anh cảm thấy có khả năng là mình…

Hứa Ngôn cười khổ:

– Đã bắt đầu hết trạch rồi.

Advertisement / Quảng cáo

– Hết trạch rồi?

– Đúng thế đấy, sau hai năm miệt mài đau khổ học hành, tự dưng anh nhận ra hứng thú của mình với thế giới 2D đã phai nhạt rồi, xem fan drama mới mà chẳng có hứng thú gì. Ngay cả game cũng vậy, tự nhiên mất hưng, chẳng biết nên làm gì…

– Thế thì đi đọc sách đi, giá sách của mi… À, giá sách của ta, vẫn còn có rất nhiều sách mi mua về đấy.

Lộ Lăng đổi giọng rất nhanh. Từ hai năm trước, vào ngày hai người chính thức đối đầu với nhau, Lộ Lăng đã thắng được một ván mang tính chất quyết định, vậy nên giá sách và mọi thứ trên đó đã thuộc về quyền sở hữu của cô.

– Đọc sách à… Cũng chẳng có sách nào muốn đọc cả.

Lộ Lăng dừng tay, quay đầu lại nhìn Hứa Ngôn đầy ẩn ý:

– Thần tính của mi lạc hướng rồi.

– Em bảo gì cơ?

– Thần tính của mi lạc hướng rồi, có nguy cơ sẽ bị thoái hóa làm phàm nhân. Việc này có thể là do kì thi thần tính đã kết thúc nên mi không còn mục tiêu tu hành nữa. Vào thời điểm thế này, mi cần đến sự chỉ dẫn của Chân Thần. Yên tâm đi, bản thần sẽ gánh vác trách nhiệm này.

– Từ từ đã, em nói “chỉ dẫn” là có ý gì? Sao anh lại có dự cảm xấu thế này?

Thấy nụ cười ác ma đã hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của em gái, Hứa Ngôn cuống cả lên.

Vậy là nguyên một buổi tối hôm ấy, Hứa Ngôn đã nhớ lại sự kinh khủng khi bị em gái bắt thóp và thời gian nhục nhã khi bị cầm tù trước bàn học.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.