Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 102: Đứng ngay phía sau mi


Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 102: Đứng ngay phía sau mi

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Tối thứ sáu, đội bóng học viện sinh học bắt đầu tập luyện.

Việc tập luyện đầu tiên là chạy, mỗi người đều phải chạy hai vòng quanh sân bóng để làm nóng người.

Hứa Ngôn chạy về tới nơi, toàn bộ đội viên đều phải quây thành một vòng tròn trên sân, dưới sự dẫn đầu của đội trường, mọi người thực hiện một số động tác duỗi khớp để khởi động.

Đúng lúc này, một thiếu nữ đáng yêu nhỏ xinh đi tới.

Bộ đồng phục cấp ba theo phong cách Nhật Bản và tất cao đã tôn dáng vẻ mảnh mai của thiếu nữ lên đến độ hoàn mỹ, hai bím tóc buông sau vai lại càng giúp cho khuôn mặt xinh đẹp thêm nét mềm mại.

Có không ít đội viên đều nhìn về phía cô gái, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến động tác khởi động nữa.

Cô bé đi tới vị trí sau lưng của Trương Tử Dương, hỏi:

– Làm phiền một chút, anh chính là đội trưởng đội bóng phải không?

Trương Tử Dương quay lại và nhìn thấy một cô gái trước mặt mình, cậu ta cảm thấy khó hiểu:

– Bạn có việc gì không?

Lộ Lăng đưa một tờ giấy ra:

– Em cũng là sinh viên học viện sinh học và có xem trận thi đấu hữu nghị hai ngày trước. Nghe nói trận đấu chính thức tuần sau, chúng ta sẽ lại gặp bọn họ phải không? Em có một vài đề nghị về chiến thuật cho đội bóng của chúng ta.

– Đề nghị à?

Trương Tử Dương nghi ngờ hỏi.

Là một fan hâm mộ bóng đá lâu năm, Trương Tử Dương hiểu rõ tỉ lệ fan nữ là rất nhỏ, hơn nữa đa số các fan nữ cũng chỉ chú ý các cầu thủ ngôi sao mà họ yêu thích, vậy nên con gái lại có hiểu biết về chiến thuật bóng đá thì quả là hiếm như lông phượng sừng lân. Tất nhiên, trên thực tế thì số lượng fan nam thực sự hiểu về chiến thuật cũng không nhiều, chủ yếu mọi người vẫn chú ý tới các ngôi sao thôi.

Nhưng khi nhận tờ giấy trong tay thiếu nữ, chỉ nhìn thoáng qua thôi, Trương Tử Dương cũng đã giật mình. Trên giấy đúng là chiến thuật bóng đá, hơn nữa còn vẽ rất rõ ràng, phối hợp với những dấu hiệu khác nhau, cậu ta có thể dễ dàng hiểu được ý nghĩa.

– Ý của cậu là… muốn chúng tôi làm rùa đen rụt đầu à?

Lộ Lăng nhún vai:


– Thực lực ra sao thì dùng chiến thuật ấy. Kĩ thuật của đội ta quá kém so với đối phương, tất nhiên cũng chỉ có thể áp dụng cách này thôi.

Trương Tử Dương hỏi ngược lại:

– Tại sao không thể dồn ép tấn công?

– Vì dồn ép tấn công thì phải có thể lực để trụ vững, nếu mọi người có thể lực ngang với Madrid thì tất nhiên có thể sử dụng trận hình dâng cao để dồn ép hậu vệ đối phương, thế nhưng thể năng của mọi người còn chẳng trụ nổi già nửa trận.

– Nhưng chiến thuật co đầu rụt cổ này cũng cần có ý thức chiến thuật và thể năng.

– Đây đã là độ khó nhỏ nhất và lựa chọn hợp lý nhất rồi.

– Nhưng mà…

Rõ ràng là Trương Tử Dương không dễ gì bị thuyết phục:

– Co cụm đồng nghĩa với việc từ bỏ tấn công, chẳng lẽ ý của cậu là để chúng tôi kéo dài tới đại chiến penalty? Hơn nữa nếu dùng chiến thuật co cụm thì chỉ cần bị đá vào một quả cũng xong đời, hoàn toàn không có khả năng lội ngược dòng nữa.

Lộ Lăng tiếp tục lắc đầu:

– Không, tình hình của chúng ta là đặc thù. Phải biết rằng đối phương vừa mới hành hạ chúng ta một trận thê thảm, chắc chắn họ sẽ khinh địch. Chỉ cần chúng ta bó chặt phòng tuyến, không cho bọn họ thời cơ để lợi dụng, khi ấy họ không ghi bàn được thì sẽ càng lúc càng nóng vội. Hơn nữa, hẳn là anh cũng để ý rồi, dù cho thực lực tổng hợp của học viện kĩ thuật rất mạnh nhưng bọn họ lại thiếu một cao thủ đột phá như Messi, họ cũng không giỏi trong việc cướp ở trung phong, vậy nên họ thiếu phương pháp đánh vỡ trận đấu tử thủ.

– Như vậy…

Trương Tử Dương rơi vào trầm tư. Nếu như ban đầu cậu ta chỉ kinh ngạc về vẻ ngoài và sự hiểu biết về bóng đá của cô gái này thì bây giờ cậu ta đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc về tính khả thi của đề nghị kia.

Lộ Lăng bổ sung:

– Còn về phần tấn công của phe ta thì cũng rất đơn giản. Chỉ cần đối phương khinh địch và bắt đầu nôn nóng thì hàng thủ sẽ xuất hiện một khoảng trống lớn. Em nói tới chiến thuật co cụm nhưng thật ra có thể coi nó là chiến thuật lừa gạt, làm cho đối phương tưởng rằng chúng ta muốn kéo dài tới loạt penalty. Nhưng trên thực tế, chỉ cần kéo dài tới nửa sau của trận đấu, chờ cho hậu vệ đối phương thả lỏng cảnh giác là được. Cũng giống như trái bóng mà anh sút trúng ấy, cứ để tuyến sau cướp bóng rồi sút xa, chắc chắn sẽ hình thành được cơ hội.

– À…

– Em nhớ anh đã nói một câu lúc kết thúc trận đấu là ai ai trong đôi cũng có sai lầm, thật ra chính anh cũng không phải ngoại lệ. Là một đội trưởng, chức trách của anh không chỉ là dẫn bóng. Nếu như không chọn được chiến thuật đúng đắn, không huấn luyện tốt từ sớm thì đó chính là lỗi của anh.

Nói đến đây, Lộ Lăng bỗng mềm giọng hướng dẫn từng bước:


– Anh cứ nhìn kĩ chiến thuật này xem, em đã cân nhắc tới cả năng lực sút của hậu vệ rồi. Cho nên đề nghị của em là sắp xếp một người có kĩ thuật tốt để làm hậu vệ cánh, để sau khi trung vệ cướp được bóng thì lập tức đưa bóng ra biên, sau đó để hậu vệ cánh sút xa. Chỉ cần bóng không dừng giữa đường thì phòng thủ kiểu này rất hiệu quả.

Trương Tử Dương sờ mũi, nhíu mày suy xét.

……

Nơi Trương Tử Dương và Lộ Lăng nói chuyện cách vị trí các đội viên đang tập hợp tới bảy, tám mét. Hơn nữa hai người nói cũng khá nhỏ nên không ai nghe rõ được họ đã nói với nhau những gì, chỉ có thể thấy cô gái đáng yêu kia rất nghiêm túc nói gì đó với đội trưởng.

Cuộc nói chuyện đột nhiên này cũng không ngắn, có thể thấy Trương Tử Dương đang do dự thời gian dài, sau đó lại giống như đã quyết tâm.

Nói chuyện xong, cô gái không ở lại thêm dù chỉ một giây mà quay người đi thẳng.

Trương Tử Dương trở lại và ngay lập tức bị các đồng đội hỏi cung:

– Đội trưởng, em gái đáng yêu đó tỏ tình với anh à?

– Này này này, số đào hoa của đội trưởng đến rồi!

Trương Tử Dương nhíu mày, xua tay:

– Đừng có nói lung tung, em ấy là một fan nữ đã xem chúng ta đá thôi. Em ấy có đưa ra một đề nghị cho tôi, hơn nữa còn rất hợp lý, càng nghĩ càng thấy cao minh. Mọi người nhìn tờ giấy này đi.

Các đội viên nhao nhao bu lại.

– Chúng ta căn cứ theo chiến thuật viết trên đây để huấn luyện đi, chuẩn bị cho trận đấu sau.

Trương Tử Dương phẩy phẩy tờ giấy.

Có người phản đối ngay lập tức:

– Thật à đội trưởng? Chỉ bằng thứ mà nữ sinh kia viết? Cậu đùa bọn tôi à?

Trương Tử Dương cười khổ:

– Không lừa mọi người đâu, tôi cảm thấy hiểu biết về chiến thuật bóng đá của em ấy còn sâu sắc hơn cả tôi ấy.


Đám người nghẹn lời không biết phải nói gì nữa.

Có người đột nhiên hỏi:

– Thế đội trưởng này, cô ấy tên là gì?

– A…

Trương Tử Dương vỗ trán:

– Tôi quên hỏi rồi.

Đúng lúc này, Hứa Ngôn rón rén giơ tay lên:

– Chuyện này… Con bé tên là Lộ Lăng, là em gái em.

Cậu chưa nói hết câu thì đã thấy tất cả các đồng đội đều dồn ánh mắt về phía mình, mà ánh mắt của họ làm cậu không rét cũng thấy run.

Trương Tử Dương lắc lắc cổ:

– Có em gái như thế này mà không nói sớm ra. Chậc chậc, là sư huynh, anh thấy mình cần phải cho cậu một ít kinh nghiệm cuộc đời.

Hứa Ngôn lùi ra sau một bước:

– Đội trưởng, anh định làm gì thế?

– Trận thi đấu tiếp theo, chúng ta sẽ đá theo kế hoạch mà em gái cậu đã vạch ra, trong kế hoạch này, cậu là một khâu rất quan trọng. Nhất định cậu sẽ phải đối mặt với sự tấn công liên tục của học viện kĩ thuật, đã thế còn phải đảm bảo cầu môn luôn sạch. Lại đây, bây giờ để cho anh huấn luyện cậu nào. Đi giữ gôn đi, tất cả mọi người sẽ đá bóng cho cậu!

Trương Tử Dương hung dữ nói.

……

Buổi chiều của bốn ngày sau, trận đấu giữa học viện sinh học và học viện kĩ thuật diễn ra.

Hứa Ngôn đứng trước cầu môn, nhìn sân bóng rộng lớn rồi hít thật sâu một hơi.

Vì trận đấu này, cậu đã phải chịu đựng hai lần huấn luyện vất vả. Mặc dù không thể đo đạc trực quan nhưng cậu có cảm giác khả năng bảo vệ gôn của mình thực sự đã tăng lên.

Đúng lúc này, có một giọng thiếu nữ giảo hoạt vang lên:

– Thánh kị sĩ của bản thần, nhìn bên này nè!


Hứa Ngôn quay đầu, cậu thấy Lộ Lăng đang đứng ở vị trí cách cầu môn vài mét.

Những người xem ở đây không nhiều, bọn họ đều tập trung ở hai bên sân bóng nên gần cầu môn không có ai cả, cũng vì vậy mà Lộ Lăng có thể thoải mái tự do bày ra khuôn mặt thật của mình.

Hứa Ngôn hỏi:

– Em lại muốn làm gì thế?

– Nhiệm vụ của mi hôm nay vô cùng quan trọng đấy. Trước khi tiếng còi kết thúc chín mươi phút thi đấu vang lên, mi không thể để lọt bất kì một quả bóng nào hết.

Hứa Ngôn thở dài:

– Áp lực của anh đã đủ lớn rồi, ngài thương xót cho anh đi, đừng cho anh thêm gánh nặng được không?

– Trong mắt ta, áp lực của mi còn chưa đủ đâu.

Lộ Lăng lại đến gần hơn, cô bé túm lấy cầu môn rồi nhẹ nhàng kéo một cái.

Hứa Ngôn nhận ra nơi bị kéo ra đã có hai vết rách.

– Làm sao thế này?

Lộ Lăng thả tay ra, mỉm cười nói:

– Sáng nay, lúc sân bóng không có người, ta đã lấy kéo cắt nát cái lưới này. Mặc dù nhìn thì không thấy nhưng chỉ cần mi quan sát kĩ là sẽ nhận ra trên cầu môn này đầy lỗ. Tất nhiên là lưới bên kia cũng vậy.

– Em bảo gì cơ?

Hứa Ngôn kinh ngạc:

– Rốt cuộc là em muốn làm gì?

– Cầu môn hỏng rồi, mà ta thì đứng ngay phía sau cầu môn, cho nên… nếu đối phương đá bóng trúng gôn thì có khả năng rất lớn là bóng sẽ đập trúng ta đấy.

Hứa Ngôn ôm đầu bằng hai tay, trợn trừng mắt:

– Em điên mẹ nó rồi!

Nhưng nụ cười của Lộ Lăng lại càng ngọt ngào và rung động hơn:

– Thánh kị sĩ của bản thần, đã đến lúc dốc toàn lực bảo vệ Chân Thần rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.