Đọc truyện Có Em, Có Cả Thế Giới! – Chương 19: Đối thủ xuất hiện
Ba gia đình Park, Oh và Wu cùng sắp xếp đi du lịch chung tại xứ sở Hoa anh đào, Nhật Bản. Vì đây là mùa xuân cũng chính là mùa hoa anh đào nở rộ nhất năm.
TaeHyung và JungKook được sắp xếp ở cùng một phòng, TaeHyung chẳng khác gì chồng mà xách hết tất cả đồ cho vợ.
” Em đi tắm trước đây”
JungKook kiếm đồ xong thì vào phòng tắm, TaeHyung cảm thấy chán liền ra ngoài chơi một tí, xuống quán coffee của khách sạn.
TaeHyung ngồi ở một góc gần chỗ hồ bơi, nhìn xuống mặt hồ thật sự rất thoải mái.
” Tôi có thể ngồi đây được không?”
Một cô gái Nhật khá xinh xắn, TaeHyung ngước lên nhìn, anh nghe tiếng Nhật không lạ lẫm cho mấy vì từng học tiếng Nhật một thời gian.
” Được chứ”
TaeHyung vui vẻ nói chẳng biết cái đen đủi sắp ập đến mà vẫn còn cho gái ngồi, cô gái đó nhìn anh.
” Anh là người Hàn sao?”
Cô gái đó vui vẻ nói, TaeHyung cười nhẹ gật đầu nhìn con gái này chắc làm việc ở đây vì bộ Kimono truyền thống khá giống với nhân viên ở đây.
” Đúng vậy”
TaeHyung đáp lại bằng khả năng tiếng Nhật của mình, cô gái đó cùng anh trò chuyện vui vẻ chẳng biết từ sau vách tường cách anh 200m đang có ánh mắt viên đạn bắn hoài không hết đạn.
” Không có tôi ở bên liền tìm gái sao? Đồ ham sắc”
JungKook tức giận đùng đùng nhìn TaeHyung đang cười vui vẻ với cô gái đó cả hai đều dùng tiếng Nhật khổ cho cậu chỉ biết những từ đơn giản nghe cả hai nói cậu chẳng hiểu gì.
” Được lắm! Biết tôi không giỏi tiếng Nhật nên chơi tiếng Nhật để tôi không biết chứ gì! Hay lắm TaeTae”
JungKook muốn cắn chết TaeHyung hiện tại, bỏ đi cậu một mình đi ra ngoài khách sạn để ăn cái gì, dù không giỏi Nhật nhưng thế mạnh là tiếng Anh.
JungKook một mình bắt taxi đến con đường Ẩm thực của Tokyo, nhìn xung quanh cậu bị choáng ngợp bởi sắc màu rực rỡ của nó, hương thơm thức ăn hòa chung với nhau, chẳng nhận ra đâu nơi tỏa ra món ăn đó.
” Thơm chết rồi”
JungKook bụng trống từ khi xuống sân bay nên giờ muốn ăn lắm rồi, đi đi mãi tìm mùi thơm đó, cậu nhìn vào nơi tỏa ra mà một nhà hàng mì Nhật truyền thống. Không ngần ngại mà bước vào trong, ở đây cách ăn khác ở chỗ khác là mỗi người một khu được cách nhau bởi một bờ tường chỉ nhìn thấy người đối diện bên kia.
JungKook lựa xong món thì lựa một chỗ khá thú vị, người bên kia đã kéo màn che nên cậu tha hồ ăn mà không bị ai soi mó cả.
” Chúc quý khách ngon miệng”
Một người phục vụ vui vẻ bày thức ăn lên, may mắn cho JungKook hiểu được câu này.
” Cảm ơn”
Cậu đáp lại bằng tiếng Nhật mà mình biết, cậu ăn làm như bị bỏ đói 1 ngày trời, nào là mì Udon, mì Caramen, mì Soba và một phần sushi không thể thiếu nếu đến Nhật.
” Xử lí thôi”
JungKook bắt đầu bằng bát mì Udon thơm nức mũi đó, gấp 1 đũa vào miệng, cậu như gặp kho báu mà ăn không rời đũa.
” Ngon thế không biết”
Chưa đến 3 phút thì bát Udon đã xong không còn một giọt nước, tiếp đến là bát Soba có thịt bò, cậu chưa gì đã gấp tiếp, hai bát đã xong, bát cuối cùng cũng xử nhanh chóng. Cậu chẳng biết người đối diện chỗ mình đang nhìn mình không chớp mắt, cậu tiếp tục đến phần sushi.
” Ngon ngon….”
JungKook vừa ngước lên nhìn thì mới biết là người đối diện đang nhìn cậu mà cười ngây ngô, cậu nuốt ực quên mất trong họng còn miếng sushi chưa nhai xong, mắc nghẹn cậu uống nhanh ly trà, nhìn người đối diện là một chàng trai khá đẹp trai, nhìn mặt có vẻ không phải người Nhật.
JungKook bắt đầu ăn chậm lại một tí để giữ cái hình tượng vừa xong cậu bật dậy tính tiền rồi rời khỏi quán. Chàng trai đó đuổi theo cậu liền chạm vai cậu, JungKook giật mình.
” Này! Anh muốn gì?”
JungKook làm thế phòng thủ trong võ thuật, chàng trai đó cười nhìn cậu đáng yêu thật, nói toàn tiếng Anh.
” Tôi chỉ muốn làm quen”
Chàng trai đó cao ngang ngang TaeHyung của cậu, ánh mắt trong, nụ cười rất hút hồn, mái tóc hơi hơi nâu. JungKook mừng rỡ khi nghe chàng trai nói tiếng Hàn.
” Anh là người Hàn à”
JungKook chẳng quan tâm tới bên ngoài mà quan tâm hơn là chàng trai này là người Hàn, chàng trai đó cười.
” Đúng vậy! Tôi là Lee WooYoung! Còn cậu?”
WooYoung chủ động đưa tay ra làm quen, JungKook nghe giọng anh không có gì mờ ám mà liền đưa tay ra bắt lấy tay anh.
” Chào anh! Tôi là Oh JungKook”
JungKook vừa giới thiệu thì WooYoung nhăn mày suy nghĩ gì đó, anh nhớ không lầm nghe tên này quen quen.
” Cậu là JungKook con trai của chủ tịch Oh SeHun đúng không?”
WooYoung là người trong giới nên biết rõ chủ tịch Oh có 2 đứa con là JungKook và Angelina, ai cũng phải biết đến chủ tịch Oh quyền lực. Còn anh là con trai của tập đoàn Lee, chuyên kinh doanh bất động sản và luôn tìm cơ hội hợp tác với chủ tịch Oh nhưng chưa bao giờ thành.
” À! Đúng vậy sao anh biết?”
JungKook bất ngờ khi WooYoung biết đến mình và papa của mình, nhìn anh một cách tò mò.
” Tại anh cũng làm trong giới mà! Anh là con trai của tập đoàn Lee chuyên kinh doanh bất động sản”
WooYoung nhìn JungKook từ trên xuống dưới đúng là thừa hưởng rất nhiều từ gia đình, chủ tịch Oh thì dáng chuẩn, vợ của chủ tịch thì nổi tiếng trong giới là gương mặt xinh, mắt nai và đẹp không tuổi và JungKook cũng như thế.
” Vậy sao?”
JungKook dù không biết cũng làm cho mình là biết gật đầu rồi nhìn xung quanh cậu bây giờ phải làm sao.
” Cậu muốn ăn gì khác không? Tôi biết rõ đường ở đây lắm”
WooYoung ở đây cũng hơn 1 tháng nên biết rõ đường đi của Tokyo nhộn nhịp này, JungKook mừng rỡ gặp được hướng dẫn viên miễn phí mà còn là người Hàn.
” Vậy thì tốt quá rồi! Đi thôi”
JungKook hào hứng đi cùng WooYoung, JungKook quên điện thoại ở khách sạn làm TaeHyung gọi cả trăm cuộc cũng nhưng không, nhắn tin qua Line hay Kakaotalk cũng không trả lời về phòng mới biết cậu quên cái điện thoại ở đây.
” Kookie ơi là Kookie! Em đi đâu”
TaeHyung vò đầu bức tóc lo lắng cho cậu còn cậu thì đi chơi với người khác, TaeHyung không muốn ngồi chờ liền mang áo khoác vào xuống khách sạn thì trước cửa có cảnh tượng đang xảy ra.
Một chàng trai lạ đưa JungKook về cả hai đều khác vui vẻ cười nói, không dừng lại đó mà chàng trai đó còn hôn nhẹ lên má cậu. JungKook khẽ giật mình nhìn WooYoung chẳng biết đằng sau mình đang có sát khí đùng đùng.
” Tạm biệt anh nhé, WooYoung”
JungKook vẫy tay tạm biệt WooYoung, chiếc Porsche chạy khỏi. JungKook quay lại thì thấy bản mặt hơn cả bệnh đao của TaeHyung, anh nhìn cậu lạnh lùng.
” Em mới đi đâu về”
TaeHyung nói lạnh nhạt với cậu, JungKook cũng chẳng khác gì anh nhớ lại vụ hồi chiều mà muốn mắng anh một trận như nhịn.
” Tôi đi đâu thì kệ tôi! Chẳng lẽ anh đi uống coffee với gái tôi không được đi ăn với trai à”
JungKook lạnh lùng chẳng khác gì anh, TaeHyung nghe cũng hiểu chắc chắn cậu đang xù lông vụ đó, chỉ là ngồi nói chuyện thôi mà gọi là uống coffee với gái.
” Anh hỏi em, thằng đó là ai? Là gì của em?”
TaeHyung chỉ vào hướng chiếc xe chạy, JungKook không thèm nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.
” Vậy tôi hỏi cô ấy là ai? Là gì của anh?”
JungKook trả lời ngang ngược lại anh, TaeHyung bắt đầu sôi máu lên thề phải phạt bảo bối một trận.
” Chẳng là gì hết! Thằng đó là mà em gọi là anh hả?”
TaeHyung nói nhìn thẳng vào gương mặt đang né tránh của cậu, anh bắt đầu khó chịu.
” Thì người ta tốt bụng giúp tôi biết đường phố Tokyo còn chở tôi về được chưa!”
JungKook khó chịu nói, định bước đi thì bị TaeHyung nắm lấy cổ tay quay lại vị trí cũ.
” Em dám ngồi lên xe người khác mà không biết người đó tốt hay xấu sao?”
TaeHyung tức giận nhìn JungKook dễ dãi đến như thế, anh bực mình nhìn nơi hắn ta hôn lên má cậu.
” Thì người ta tốt tôi mới lên! Tôi đâu phải con nít mà dễ dụ”
JungKook giật tay mình ra khỏi ra anh, nhanh chóng chạy đến thang máy, ráng bấm nút đóng cửa lại thì chậm hơn anh, anh đã bước vào bấm nút lên tầng 22.
” Thả ra……..”
JungKook bị TaeHyung ép vào một góc trong thang máy, anh chống hai tay hai bên không cho cậu thoát khỏi.
” Nói đi! Tại sao con người ta hôn lên má hả?”
TaeHyung không kiềm chế mà quát lớn với cậu, JungKook nhìn mà bực cả mình muốn quát lại anh nhưng không đủ dũng khí.
” Tại vì tôi không biết sẽ có cũng không né kịp!”
JungKook nói, TaeHyung lấy tay mình nâng cầm cậu lên nhìn nơi đó làm anh muốn giết hắn ta.
” Hay là em thích thế”
TaeHyung nhìn ánh mắt cậu, JungKook muốn tát cho anh một bạt tay vì cái tính đa nghi đa ngờ của anh.
” Tôi đã bảo là thả ra đi! Còn anh sao hả! Đi với gái không chừng hai người cũng hôn rồi”
JungKook lấy dũng khí mà quát anh, may là thang máy chỉ có anh và cậu nên không ai biết và cái camera nó phải tắt ngay vì họ biết đây là ai nếu bị phát tán ra thì cuộc đời họ chẳng còn gì.
” Em nói gì! Hay thì nói lại xem”
TaeHyung đang sôi máu lên vì cái miệng của JungKook đang nói ra điều mà anh không ngờ.
” Tôi nói là không chừng anh và cô ấy đã….”
JungKook định nói lại rõ từng chữ thì TaeHyung nhanh hơn bịt miệng cậu lại bằng nụ hôn.
” Ưm……..thả……..”
JungKook không muốn anh hôn liền đánh vào ngực, anh cố gắng vào khoang miệng mình lên khép chặt thì anh véo vào eo cậu làm cậu phải mở miệng ra, chiếc lưỡi càng quét bên trong. Cậu ráng không cho lưỡi mình cho anh chạm đến thì anh càng hôn sâu hơn làm lưỡi phải chạm lưỡi, anh không tha cho cậu, cậu ráng thoát khỏi lưỡi anh thì anh càng làm lưỡi cậu qua miệng mình mà nút.
” Ting”
Đã đến tầng 20, anh vừa dứt nụ hôn ra thì kéo cậu thật nha về phía phòng của cả hai.
ChanYeol và BaekHyun đang đi thì thấy hai đứa định gọi mà thôi thấy vẻ mặt TaeHyung cũng đủ để hiểu.
” Đêm nay con đâu nhà ta không được yên bình rồi!”
ChanYeol khoác vai BaekHyun nhìn cánh cửa phòng hai đứa đóng lại, ChanYeol và BaekHyun cùng tạch lưỡi tiếc cho con dâu mình.
” Nó cũng giống số phận em thôi! Nằm dưới bị thằng ở trên hành”
BaekHyun nghĩ mà tiếc cho JungKook, chắc cũng đau chẳng kém gì BaekHyun cũng bị ChanYeol hành riếc.
” Em gọi đứa nào là thằng? Em tin chút nữa đến em lên thớt của anh không?”
ChanYeol nói với cái giọng mắng yêu, tay không quên luồng vào áo sờ mó vòng eo nhỏ và nutella của bảo bối.
” Thả ra nha! Đừng để em đánh liệt dương”
BaekHyun nhìn ChanYeol bằng ánh mắt hết sức “ trìu mến”, ChanYeol mở cửa phòng đẩy BaekHyun vào.
” Nào để xem đêm nay anh liệt dương hay em liệt giường đây!”
ChanYeol nói cái giọng đầy gian tà của hơn 20 năm qua không một chút thay đổi.
” Tiên sư nhà anh! Thả ra…..”
BaekHyun la hét ĩm ôi làm phòng kế bên của vợ chồng SeHun và LuHan cũng nghe nhưng đành không mắng chữi chỉ vì họ cũng chẳng khác gì ChanYeol và BaekHyun.
JungKook bị kéo đến phòng đẩy lên giường, TaeHyung khóa chốt cửa lại. JungKook nhìn bằng ánh mắt lo lắng.
” Anh muốn làm gì?”
JungKook ôm chăn che người mình lại thì bị TaeHyung giật một cái mà rơi xuống sàn nhà.
” Làm để em là người của anh!Không ai chiếm đoạt được”
TaeHyung vừa nói vừa cởi chiếc áo ra, quăng xuống sàn, bò đến bên JungKook đang run sợ.
” Anh muốn gì? A……….a….”
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của đêm đó, sau đó toàn nghe tiếng gì đó lạ lạ từ ba căn phòng làm người đi ngang qua phải chạy nhanh. Đêm đó, JungKook đã chính thức là của Park TaeHyung dù là ép buộc đúng hơn là cưỡng bức.
—————————————————-
HPBD Hoàng Tử Thao!~ Huang ZiTao! Sống vui vẻ với Đường Đường nhé! Đừng yêu ai hết! Chụp hình với Candy nhiều vào! Cho tụi đây gato lắm vô còn hơn chụp với gái nha nha!~