Có Em Chung Đường

Chương 15: Nghe Lén


Đọc truyện Có Em Chung Đường – Chương 15: Nghe Lén

Kỷ Nghiên Lệ tổ chức tiệc cưới ở thành phố xong, ngày hôm sau còn muốn quay về thị trấn làm thêm vài mâm cỗ nữa, chủ yếu là vì Mục Quế Lan. Bà cụ đã lớn tuổi, hai năm nay sức khỏe cũng không tốt lắm, chạy đi chạy lại thì bất tiện. Đơn giản trở về làm thêm bữa tiệc nữa cũng để cho bà cụ tham gia chút náo nhiệt.
Tất nhiên Kỷ Tiểu Dao rất vui vẻ, lần trước về quê đúng lúc đầu năm, cách bây giờ hơn nửa năm. Cô rất nhớ khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ngoại, nghĩ có thể được sủi cảo vỏ mỏng nhân thịt heo cải trắng do tự tay bà làm cô lại càng thêm hứng khởi.
Kỷ Nghiên Lệ ngồi cạnh ghế lái xe nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cô, nhịn không được ‘xì’ một cái: “Đồ tham ăn! Trở về mẹ sẽ nói cho bà ngoại con nghe, con chỉ vì ăn nên mới nhớ bà!”
“Mẹ cứ nói đi, bà ngoại nhất định sẽ cười ha ha nói: ‘Thế là tốt, chờ đến lúc bé con nhà chúng ta phải đi bà sẽ làm cho con thật nhiều đồ ăn để mang theo!” Cô bắt chước dáng vẻ bà lão giống như đúc, mắt cũng nhăn lại thành một đường thẳng, vẻ rất đắc ý.
Kỷ Nghiên Lệ sợ cô đắc ý vênh váo quá, nhìn ông xã mới cưới đang chuyên tâm lái xe, cảnh cáo cô: “Về không được phép nói linh tinh biết chưa? Nhất là chuyện của ba con?”
Làm sao cô không biết ý tứ của mẹ mình chứ! Người già tư tưởng bảo thủ, khư khư giữ lấy quy tắc có sẵn, cái gì cũng không cầu, chỉ mong con gái vui vẻ bình an thôi. Nếu nói ra đoạn chuyện che giấu lúc trước của ba và Kỷ Nghiên Lệ, bà cụ nhất định sẽ bị dọa.
Vì thế cô nháy mắt mấy cái với kính chiếu hậu phía trước, cợt nhả nói: “Ôi mẹ của con ơi! Con biết rồi mà, đến lúc đó con sẽ nói với bà ngoại, mẹ với ba là vừa gặp đã yêu, lần hai gặp thì một lòng chung tình, lần thứ ba hợp ý, sẽ sinh một đứa nhóc bụ bẫm!”
Kỷ Nghiên Lệ đỏ mặt, liếc mặt nhìn người đàn ông đang cười chất phác, thấp giọng nũng nịu với Kỷ Tiểu Dao: “Con nít con nôi, lần nào cũng không biết giữ mồm giữ miệng. Sau này mẹ xem xem ai dám lấy con.”
Kỷ Tiểu Dao hiếm khi thấy vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng như thiếu nữ của mình. Có lẽ do bà sống độc thân quá lâu, nói đúng ra là một người phụ nữ mạnh mẽ. Đã có một bà mẹ bây giờ lại có thêm một người ba mạnh mẽ hơn.
Ngoại hình xinh đẹp của mẹ khiến Kỷ Tiểu Dao phải tấm tắc. Xem ra sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, người sắt đá thế nào cũng có thể trở nên dịu dàng, mềm yếu.
Vừa tiến vào khu vực thị trấn, Kỷ Tiểu Dao liền hít vào thật sâu, không khí trong lành này thật quen thuộc, khiến cho tâm hồn người ta cũng trở nên thư thái! Nhìn các căn hộ ở khu dân cư đông đúc dần lên, Kỷ Tiểu Dao rất trông ngóng với tương lai của thị trấn!

Bây giờ trong thị trấn không phải chỉ mỗi nhà cô có xe ô tô, nên người vây xem cũng không đông như trước nữa. Điều này Kỷ Tiểu Dao cũng buồn một chút. Thật không để cho người ta chút mặt mũi nào.
Người qua đường chỉ tò mò nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi, còn người khá thân quen thì nhận ra biển số xe của nhà họ Kỷ, vẫy tay với họ từ đằng xa. Cô mặc kệ bọn họ có nhìn thấy hay không, làm động tác hôn gió với họ, tâm trạng cũng vui lên nhiều.
Đến cửa nhà, ở trên xe đã nhìn thấy bà lão lưng còng đứng trước cửa vẫy vẫy tay với bọn họ. Kỷ Tiểu Dao hạ cửa kính xe xuống lớn tiếng gọi: “Bà ngoại! Con đã trở về!”
Đợi xe dừng lại, cô vội vàng xuống xe chạy như bay về phía bà cụ, lập tức lao tới trên người Mục Quế Lan, vui vẻ ôm lấy bà: “Bà ngoại, bà có nhớ Dao Dao không? Dao Dao rất nhớ bà!”.
Sức lực của cô quá lớn, Mục Quế Lan lảo đảo từng bước suýt nữa không đứng vững, may mắn Kỷ Minh Diệu đi cùng nhanh nhẹn đỡ lấy người. Kỷ Nghiên Lệ thấy thế, rất không hài lòng răn dạy Kỷ Tiểu Dao: “Nhìn con đi, nếu bà ngoại ngã bị thương xem con có hối hận hay không!”
Kỷ Tiểu Dao le lưỡi, xấu hổ xuống khỏi người bà cụ nhưng hai tay vẫn treo ở cổ bà: “Bà ngoại, có phải con lại béo lên không?”
“Vớ vẩn!” Mục Quế Lan cẩn thận đánh giá cô một lượt, ngoại hình vẫn như trước. Cơ thể hơi gầy nhưng dáng người cao lên. Vốn lúc trước đứng cùng cháu trai thì chỉ tới ngực nó nhưng bây giờ đã cao đến cằm thằng bé rồi. Khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, xem ra trong thành phố sống rất tốt, không giảm cân nào.
Mục Quế Lan nhéo mũi cô: “Trẻ nhỏ bây giờ đang là thời điểm cao lên, mỗi ngày ăn nhiều cơm hơn một chút, đừng cả ngày chỉ nghĩ giảm béo!”
Kỷ Tiểu Dao làm nũng lắc lắc cánh tay bà cụ: “Con không còn là con nít nữa rồi, sắp lên trung học rồi đó. Vài năm nữa có thể kiếm tiền mua quà cho bà rồi!”
Mục Quế Lan cười cười: “Tốt lắm! Bé con nhà chúng ta nói gì thì là cái đó!”

Mặc dù cô làm nũng với bà nhưng vẫn phát hiện ra bà cụ không khỏe. Nhìn mái tóc hoa râm của bà mà không khỏi đau lòng, vội kéo bà cụ vào trong nhà: “Bà ngoại, con mệt rồi. Chúng ta vào nhà thôi.”
Tiệc cưới của Kỷ Nghiên Lệ ở thị trấn làm không lớn, chủ yếu là Mục Quế Lan xót tiền thay cho họ. Vừa làm tiệc trên thành phố, về đây lại tiêu tốn thêm.
Vì thế bà cụ tự đi một vòng quanh thị trấn, mời những người bà cho là cần phải mời, mua rất nhiều đồ ăn trở về nhờ hai chị em của bà làm giúp. Họ quyết định mở tiệc tại nhà. Cũng may phòng khách đủ lớn, đặt vừa đủ bốn bàn lớn, bà cụ cũng dựa theo số bàn mà mời người đến.
Hai anh em Kỷ Nghiên Lệ thấy bà cụ bận rộn như vậy mà trên mặt vẫn luôn tươi cười cũng không phản đối, làm ở nhà thì làm ở nhà. Điều này khiến họ nhớ lại khoảng thời gian trước đây lúc sống ở trong thị trấn. Nhà nào có việc vui cũng sẽ tổ chức như thế này, cửa nhà mở thật rộng, người đi ngang qua dù là quen hay không quen cũng mời một ly rượu mừng! Không khí rất náo nhiệt!
Tuy quang cảnh hôm nay không thể so với khi đó nhưng cũng thân thiết hơn trên thành phố rất nhiều, người đi qua cũng chủ động tới kính rượu, rất tự nhiên. Cửa chính mở rộng, thỉnh thoảng lại có người tiến vào nói câu chúc mừng, uống vài chén rượu mừng. Cảm giác khoảng cách giữa người với người lúc đó được kéo lại gần rất nhiều.
Tâm trạng Kỷ Tiểu Dao vô cùng tốt, bỗng nhiên nhớ lại lúc gặp cô bạn Trương Đình Đình. Khi đó là đầu năm mới, bụng cô ấy đã đã lộ rõ. Trương Đình Đình sắp làm mẹ, cô rất kinh ngạc. Mặc dù cô ấy lớn hơn cô ba tuổi nhưng vẫn quá sớm để làm mẹ. Dù gì hiện tại đã là thế kỷ XXI, không phải phải đang ủng hộ việc kết hôn và sinh con muộn hay sao?
Hiện tại, mọi nhà đều đã lắp điện thoại, Kỷ Tiểu Dao gọi điện kêu người tới đây.
Lúc Trương Đình Đình đến, trong lòng ôm đứa con, trên tay còn dính nước, hẳn là vừa xong việc nhà thì tới đây.
Vậy là đã gia nhập đội ngũ bà nội trợ gia đình sao? Kỷ Tiểu Dao nhớ lại cảnh nô đùa gần đây bỗng nhiên không biết nói gì.
Đến bên cạnh Kỷ Minh Diệu chen chen lấn lấn, xếp thêm được một chỗ cho cô ấy, hỏi: “Cậu sống tốt không?”

“Có cái gì mà không tốt. Không phải cuộc sống như vậy sao? Giặt quần áo, nấu cơm rồi trông con.” Đình Đình không ngoảnh lại, cầm đôi đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Kỷ Tiểu Dao bị tướng ăn của cô ấy dọa suýt ngã ngửa, dựa vào bên người Kỷ Minh Diệu, cảm giác có chỗ dựa tâm trạng an ổn hơn một chút, ngồi yên quan sát đối phương.
Trương Đình Đình không lâu sau đã ăn xong, lau miệng đứng lên; đang chuẩn bị ôm đứa bé rời đi đột nhiên quay người nói với Kỷ Tiểu Dao: “Xin cậu giúp tớ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Là thế này! Mấy hôm trước tớ nói với lãnh đạo nhà xưởng muốn được nhận phụ cấp thời gian nghỉ phép sinh con, nhưng ông ta không cho. Còn nói tớ làm trái chính sách kế hoạch hóa gia đình, phải có giấy chứng nhận kết hôn mới có thể lĩnh tiền. Vậy cậu có thể giúp tớ làm giấy chứng nhận kết hôn trước hay không?”
“Chuyện này…”
Trương Đình Đình chưa đủ tuổi đã kết hôn, quả thực là không thể lấy giấy chứng nhận kết hôn được. Kỷ Tiểu Dao hơi khó xử, muốn từ chối cô ấy nhưng lại không muốn mở miệng. Song, chính lúc đang khó xử lại nghe tiếng Kỷ Minh Diệu nói: “Được, Tiểu Dao sẽ giúp đỡ.”
Trương Đình Đình lập tức vui vẻ, xốc đứa bé lên, cười tươi: “Vậy thật sự cảm ơn cậu. Bây giờ cũng khuya rồi, ba đứa nhỏ cũng sắp về ăn cơm, tớ về trước nhé.”
Thật là, đi đi lại lại như một cơn gió! Kỷ Tiểu Dao thất vọng cúi đầu, vốn tưởng là có thể tâm sự một chút, không ngờ…
Trong lòng rất không vui, Kỷ Tiểu Dao chĩa mũi nhọn ngay vào Kỷ Minh Diệu: “Anh, anh! Như vậy là làm giấy tờ giả, là hành vi trái pháp luật.”
Kỷ Minh Diệu không đổi sắc mặt, thản nhiên đáp: “Em cứ tố cáo anh đi”.
Miệng anh hơi nhếch lên, trên mặt tràn đầy sự hứng khởi, tựa như người lớn đang dung túng cho đứa nhỏ cố tình gây sự. Kỷ Tiểu Dao xì ra hết cơn giận, cảm giác bản thân như đang cố tình gây sự! Thực ra, cô vừa mới liên tưởng mình đến số phận của mình, cùng sinh ra ở thị trấn này nhưng số phận lại hoàn toàn khác nhau. Nếu cô không có một người mẹ tư tưởng tiến bộ như Kỷ Nghiên Lệ, một người bà và một người bác chiều chuộng mình, bây giờ chắc cũng không khác Trương Đình Đình cho lắm. Nghĩ như vậy, cô lại không kìm được nụ cười. Sau đó lại vỗ trán, mình lại suy nghĩ đi đâu vậy! Cuộc đời này vốn không có nếu như, xem ra hiện tại trôi qua nhiều ngày vui vẻ quá nên nhàn rỗi phát hoảng rồi.

Vì thế lúc buổi tối rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô liền làm một chuyện xấu xa, nghe lén mẹ cô!
Cái ý tưởng này cũng là vô tình mà có thôi. Buổi tối lúc xuống lầu đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng ngủ Kỷ Nghiên Lệ, thấy ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh không dành cho trẻ con, dụ cô nghe lén.
Do hiệu quả cách âm của cánh cửa này rất tốt, Kỷ Tiểu Dao phải dán sát lỗ tai mới nghe được loáng thoáng mấy âm thanh mờ ám “Ưm… Ưm… A… A…”. Loại cảm giác này giống như cảm giác lúc trước cậy hàng rào nhà hàng xóm để sang hái trộm nho – sự kích thích vì tò mò và càng nhiều hơn là sợ bị người khác nhìn thấy.
Thế mới nói không nên làm chuyện xấu. Qủa thực sợ cái gì thì cái đó đến. Kỷ Tiểu Dao mới nghe được một chút thì chợt bị bàn tay nào đó vỗ vai một cái, do giật mình nên bị đụng vào cửa, phát ra tiếng khá lớn.
Ngay lập tức bên trong vang lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Kỷ Tiểu Dao không để ý tới, vội vàng túm lấy tay Kỷ Minh Diệu lôi vào căn phòng ngổn ngang đồ đạc bên cạnh.
Trong phòng để đồ tối tăm, không gian nhỏ hẹp chật chội, Kỷ Tiểu Dao nắm chặt tay Kỷ Minh Diệu tránh vào sau một cái tủ quần áo cũ, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, hồi hộp tới mức tim đập thình thịch. Cảm giác kích thích như ngồi tàu lượn, vừa mong nó nhanh nhanh dừng lại lại cảm thấy chưa đã ghiền. Nhất là lúc tiếng bước chân dừng lại trước phòng chứa đồ, lòng bàn tay Kỷ Tiểu Dao thấm ra đầy mồ hôi, cô cố gắng lùi sâu vào trong. Đến lúc chạm vào một cơ thể ấm áp thì không thể lùi vào được nữa mới dựa sát vào người Kỷ Minh Diệu, đầu cũng chôn vào vai anh ý đồ che giấu sự tồn tại của chính mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trái tim dần dần bình tĩnh lại, Kỷ Tiểu Dao cẩn thận nghe ngóng phía bên ngoài, không nghe thấy bất cứ tiếng gì nữa mới an tâm. Bây giờ cô mới phát hiện ra có ai đang ôm eo mình, ai đang hôn trán mình. Cô sợ lại đánh thức đôi uyên ương phòng bên cạnh nên chỉ nhẹ nhàng đẩy Kỷ Minh Diệu ra một chút. Cảm giác được ánh mắt đối phương đang chăm chú nhìn mình, mặt cô đỏ bừng, không được tự nhiên.
Chẳng lẽ di chứng của lần nghe lén vừa nãy?
“Khụ khụ.” Kỷ Tiểu Dao hắng giọng, sợ đối phương nhìn ra sự khác thường của bản thân, cũng một phần làm chuyện xấu nên chột dạ, cúi đầu không dám nhìn anh: “Anh, lần sau anh đừng đột nhiên xuất hiện phía sau lưng em, làm em sợ hết hồn”.
“A, xem ra Dao Dao nhà chúng ta đã trưởng thành”. Kỷ Minh Diệu không trả lời, ngược lại chỉ nói một câu có hàm ý như vậy.
Kỷ Tiểu Dao sao không hiểu anh đang muốn nói cái gì, mặt càng nóng hơn, ngụy biện cho bản thân: “Nào có, em chỉ đi ngang qua mà thôi, anh đừng hiểu sai.” Nói xong, chạy nhanh ra ngoài như một trận gió.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.