Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 28. Sự Thật Bất Ngờ
Những vì sao đêm khuất dần sau lũy tre già, vạn vật đều chìm trong yên tĩnh, khắp thôn đều đã đóng cửa đi ngủ. Cô, anh và Tâm Điệp trở về ngôi nhà nhỏ. Băng Nhi khép nép đi bên anh, cho hai tay vào túi áo khoác bớt lạnh, cả hai không nói gì chỉ có cô nhóc kia là tung tăng chạy nhảy phía trước. Con đường dài được soi lối bởi ánh trăng sáng, khoảng cách giữa cô và anh dường như đã không còn xa.
_ Lạnh không?
Mấy ngày qua ở đây, cô quên đã mất anh là một Tử Hàn hóng hách, lạnh lùng khi ở thành phố rồi. Nhờ chuyến đi này cô mới có thể hiểu rõ được anh phần nào, bất chợt nếu một người từng muốn xua đuổi bạn ra thể giới của họ, bỗng dưng tốt với bạn liệu rằng bạn sẽ vui? . Cứ tốt như thế này, cô sợ nếu một ngày anh trở về như trước kia sẽ không thể chấp nhận được.
_ Tôi không lạnh lắm đâu, còn thiếu
Cô toan định hỏi lại anh, Tử Hàn hiểu ý đã trả lời trước
_ Không lạnh
Hai người tiếp tục bước đi, cũng không còn gì để nói, điện thoại anh chợt reo vang, nhấc máy đầu dây bên kia là giọng của thư kí Trương.
_ Thưa phó chủ tịch, cô gái Ngọt Ngào ở đài phát thanh Tân Hoa tên thật là Chu Giản San, quê ở Gia Nghĩa, thất lạc gia đình năm 10 tuổi, năm 19 tuổi cô ta được đài phát thanh thuê vào làm việc, một thời gian được lên chức phát thanh viên. Qua nhiều manh mối đã tìm lại được gia đình của mình … còn một số thông tin liên quan khác, anh muốn tiếp tục điều tra?
Tử Hàn không lộ rõ vẻ thất vọng, anh từ từ gác máy, tìm hiểu chỉ là hình thức, thật ra đối với anh đã có chuẩn bị sẵn tinh thần sau nhiều lần thất bại. Chỉ là lần này có một sự trùng hợp đặc biệt nào đó không thể lí giải được, cô biết anh đang có rất nhiều tâm tư. Biển người rộng lớn như vậy duy chỉ tìm một cô gái quả thật quá khó, cô chậm rãi bước nhè nhẹ theo sau anh, muốn lên tiếng nhưng rồi lại thôi. Khi gần tới nhà cô chợt chạy vượt lên trước
_ Thiếu gia ngủ ngon
Không cần đợi anh đáp trả, cô một mạch chạy vào tận phòng thở dồn, ôm chiếc gối vào lòng, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh của anh. Lắc đầu nguây nguẩy để xua đi, mặt cô nóng bừng ” sao lại vậy chứ ” . Cô chuyên tâm niệm chú từ 1- 200 lần và cuối cùng cũng gục ngã ở số 178, đôi mắt nhắm nghiền từ từ chìm vào mộng đẹp.
~~o0o~~
_ Xảo Yên nghe mẹ con mau ở nhà đi, ngày mai, ngày mai mẹ sẽ cùng con tới đó được chứ
Mẹ nhỏ hết lòng khuyên can, lo lắng. Xảo Yên như điên tiết bỏ ngoài tai những lời nói kia, nhỏ nhất quyết giành được chiếc chìa khóa xe từ tay quản gia Huỳnh. Thịnh nộ lao chiếc Kia Morning mà ba nhỏ thích nhất phóng như bay về Giang Hồng trong đêm tối. Bà Đỉnh Mai thất thần một tay ôm lấy tim ” Con gái bà sao có thể vì một tên con trai mà thành ra như thế này chứ ” .
Nhỏ bằng vận tốc cao hết cỡ, ánh mắt tà mị hướng thẳng về phía trước, bằng mọi giá hôm nay nhỏ phải lôi được anh về đây. Trở mặt, được nhỏ cũng không cần đóng kịch làm người tốt nữa. Chiếc xe đỏ thẫm phóng vùn vụt trên đường, vài người nhìn thấy liên tục dõi theo, họ kinh hoàng khi trông thấy chiếc xe kia và tài xế chạy nhưng không chừa ình con đường sống. Điên cuồng tiếp tục lên ga, nhỏ nào biết phía trước là một con đường có địa hình để đầy hiểm trở, không ít kẻ liều mạng đã chôn thây tại nơi đây. Con đường như một hang động sâu hun hút nuốt chửng một sinh linh nhỏ bé này, Và bây giờ nạn nhân kể tiếp sẽ chẳng phải ai khác mà chính là nhỏ…..
~~o0o~~
Buổi sáng tựa như ngọt ngào lại trở về, từ lúc ngủ dậy mắt phải của cô cứ giật liên hồi, nhân gian đồn rằng : Mắt trái giật là cát, mắt phải giật là hung, tronh lòng cô tự nhiên lại nóng bừng bừng. Cảm giác bồn chồn vây kín, khi vừa thấy anh cô liền chào buổi sáng, lấy thóc từ trong nhà kho ra, hôm nay cô tin chắc sẽ không ngốc như hôm qua nữa. Tử Hàn bật cười nhìn khuôn mặt lấm lem lọ nồi của cô, anh đưa tay lâu lấy, Băng Nhi đứng hình nhìn động tác rất ư ngọt ngào của anh, nhận ra hành động nhất thời của mình, anh rời đôi tay đang giữ trên gương mặt cô ra. Vừa mới hết bẩn liền thoáng đỏ ửng. Một lúc sau,Tâm Điệp vội vã chạy ra cầm theo chiếc điện thoại anh.
Băng Nhi đi vào nhà, chân chưa kịp bước đến
_ Sao cơ, Xảo Yên, Xảo Yên
Tử Hàn sau khi nghe điện thoại liền quay sang, Băng Nhi buông lơi nắm thóc từ trên tay xuống đất, cả người gần như ngã quỵ, cô không tin vào tai mình nữa. Nhanh chóng lấy lại tinh thần cô vội vàng lấy hành trang lên đường cùng anh. Tạm biệt Tâm Điệp và dì Hồng trong giây phút vội vã, Khi đã ra đến ngưỡng cửa cô còn quay đầu nhìn lại, lần này đi rồi không biết có còn cơ hội trở về hay không?. Những thứ ở đây làm cho cô có nuối tiếc lẫn quyến luyến, lúc đến đây tâm trạng bồi hồi, khi rời khỏi lại xót xa đến như vậy. Nhưng mà đến lúc phải tỉnh ngủ rồi Băng Nhi à! , những gì đã qua chỉ như một giấc mộng, bây giờ và hiện tại mới là hiện thực. Cuộc sống gian nan lại chính thức bắt đầu, ngồi trên xe mà lòng cô như tơ rối, nước mắt không ngừng tuôn rơi đều nhanh chóng lâu sạch. Một lần nữa tâm can lại chợt nhói đến đau đớn, ” xin đừng để Xảo Yên xảy ra chuyện gì ” nếu không cô sẽ tự hận mình đến chết mất. Khắp người run bần bật, cô không còn giữ nổi bình tĩnh, Tử Hàn tập chung lái xe, đối với anh nhỏ là một cô em gái đáng quý, nhận được tin xấu kia lòng anh cũng đau trăm phần, lỗi năm phần cũng là do anh không tốt, nếu như anh chịu dẫn nhỏ đi cùng thì đã không đến nỗi nào, nếu như anh chiều chuộng nhỏ một chút thì đã… Chỉ còn lại hai chữ giá như. Cô mệt mỏi, mi mắt ngấn nước khô khốc, muốn khép lại nhưng không được, tự nhủ không được ngủ, nếu lỡ khi ngủ dậy cô lại nghe tin dữ thì biết phải làm sao đây.
Bảy tiếng trôi qua trong không gian trầm uất, ngắm nhìn những dòng xe qua lại mệt nhoài. Bệnh viện Nhược Dương đã dần hiện ra trước mặt, đôi chân rã rời chạm xuống mặt đất, Tử Hàn đã chạy vào trong trước cô, anh rất quan tâm Xảo Yên, đường đến phòng nhỏ chân cô như muốn rụng rời, khắp nơi xộc đến một mùi hỗn hợp các loại thuốc, mùi cồn, chất khử trùng, có các căn phòng buộc mổ sống, tiếng la hét của họ hòa cùng với những đường dao sắc nhọn nghe thật rợn người, cô rùng mình vì lạnh , mùi đáng sợ nhất chỉ có ở ” Bệnh viện “.
Khi đến nơi chân khựng lại, không thể tin vào mắt mình, ai đó xin hãy nói cho cô biết đi rằng người trong kia không phải tên Xảo Yên, rằng người sắp bị tử thần dẫn đi không phải là người cùng cô đến trường, cùng cô ăn sáng và bảo vệ cô những lúc bị bắt nạt, ai đó hãy nói những thứ này chỉ là cơn ác mộng thôi, nếu tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ ổn . Nhưng bất kể là nhắm mắt hay tự đánh vào mình bao nhiêu lần cô vẫn không thể chứng minh được đây là mơ ” Đây là thật ” sự thật luôn khiến con người ta không thể chấp nhận, nghiệt cảnh căn phòng ” Cấp cứu tình trạng nguy cấp “. Ba mẹ nhỏ đợi ở trước phòng, Tử Hàn đến trước cô, đôi mắt mẹ nhỏ giờ đã đỏ hoe, khuôn mặt hốc hác còn đẫm lệ, ba nhỏ cũng trầm mặt u khuất, ông không thể khóc như mẹ nhỏ, cũng không biểu lộ nhưng cô biết ông đang rất đau cực cùng. Khung cảnh này thật quá bi thương, tồi tẹ thật.
Độ vài phút ba nhỏ bất thình lình túm lấy cổ áo anh, biết là sắp có chuyện xảy ra Băng Nhi và mẹ nhỏ vội giữ hai người lại, ba nhỏ tức giận, đúng thôi vì ông ta đã giao Xảo Yên cho anh mà anh lại bỏ mặt nhỏ thành ra như thế này. Cư nhiên ông ta cũng sắp rút ra khỏi công ty nên dùng cớ này để trở mặt, anh không nói gì, trầm lặng cúi đầu nhận tất cả. Tiếng bước chân gấp gáp của ai đó đến gần họ, mọi người nhìn ra phía người đang đi đến, hóa ra là ông. Vương lão gia theo sau đó là ba Thừa Hạo đến thăm nhỏ. Cô cúi chào, lần đầu tiên được nhìn thấy ba anh, nhìn sơ qua ông thật giống với Tử Hàn ở chỗ uy nghiêm a.
Cửa phòng có chút lay động, vị bác sĩ nhanh chóng gỡ bỏ khăn mặt nhìn một lượt những người đang đợi trước cửa, ca phẫu thuật 9 tiếng có vẻ ổn nhưng :
_ Cho hỏi ở đây ai có nhóm máu Rh+
Mọi người nhìn nhau chờ đợi kết quả, nhưng có vẻ ai cũng nhìn thấy được mẹ nhỏ có chút run run lo sợ, Vũ Khắc Hoàng ông đã lâu không kiểm tra máu, cũng đã quên nhóm máu của mình, ông định cùng bác sĩ đi xét nghiệm máu rồi tiến hành hiến máu cho con gái ông, nhưng mẹ vội vàng nhỏ ngăn cản
_ Ông đã lớn tuổi rồi, tôi không muốn hai cha con các người bỏ tôi đi đâu hay là chúng ta bỏ tiền ra mua có được không?
Bác sĩ Trịnh lắc đầu
_ Nhóm máu này rất hiếm, trong bệnh viện đã dùng hết rồi, hơn nữa nạn nhân đang trong tình trạng nguy cấp, chúng tôi đã cố gắng hết sức giữ lại mạng cho cô ấy nhưng mà tình hình e rằng
bác sĩ đứt quãng chậm rãi nói tiếp, ai cũng chăm chú lắng nghe không bỏ sót chi tiết nào
_ E rằng rất khả quang, tính mạng tạm thời có thể giữ nhưng không thể giữ được gương mặt của cô ấy rồi.
Một câu nói nhẹ nhàng được phát ra từ miệng ông, đã làm cho bao người ở đây điêu đứng gần như đổ sụp. Mẹ nhỏ chịu không nổi cú sốc này đã ngất xỉu, cô chết lặng bắt đầu nhỏ lệ, anh hận mình mạnh bạo đấm mạnh tay vào tường đến rỉ máu. Băng Nhi đỏ hoe mắt
_ Bác sĩ, cháu có nhóm máu Rh+, mong chú hãy cứu lấy Xảo Yên, cho dù có phải lấy hơn nửa máu trong người cháu sang cổ cháu cũng đồng ý.
Tất cả trố mắt ngạc nhiên, nhưng người bất ngờ nhất vẫn là mẹ nhỏ
_ Được rồi, cô mau theo y tá Trần xét nghiệm rồi chúng ta sẽ tiến hành truyền máu.
Cô mang chiếc khăn trong ba lô nhét vào tay anh cầm máu đang nhỏ xuống sàn nhà, khẽ gật đầu chào mọi người, cô đi theo y tá đến phòng xét nghiệm. Hiện tại tất cả đang đặt kì vọng vào cô, tính mạng nhỏ cũng đang trông cậy cả vào cô.
Hết thảy mọi việc đều xảy ra quá đột ngột mà những người trong cuộc đều không thể lường trước được!
Cuộc xét nghiệm thành công, bây giờ nhỏ và cô đang ở rất gần nhau, những sợi dây truyền chằng chịt trên người nhỏ, khắp mặt đều băng bó bởi lớp vải trắng dày đặt, phía sau lớp vải kia, là một gương mặt đã từng rất diễm lệ, là một vẻ đẹp kiêu sa, quý phái, thế nhưng bây giờ còn đâu?. Ngắm nhìn dòng máu đào được chuyển từ cơ thể cô sang nhỏ, Băng Nhi lấy tay quệt nước mắt, cô khóc thương bạn mình, vẻ đẹp lớn nhất của người con gái khi bị mất đi hỏi cô ấy phải sống sao đây? sau này nhỏ phải đối mặt với anh và mọi người như thế nào?
~~o0o
~~Ba nhỏ hậm hực đòi lại công bằng
_ Như vậy là đủ rồi, sau này tôi sẽ đưa con bé qua Mỹ điều trị, cũng sẽ rút khỏi công ty của các người. Tổn thất mà Vũ Gia tôi phải chịu đã lớn lắm rồi.
Vương lão dịu giọng hòa giải
_ Dù gì là bạn cũng đã lâu, chỉ vì xảy ra chút biến cố mà gây xích mích có đáng không, tôi thừa nhận bên con trai mình nó không chăm sóc con bé Yên đàng hoàng, nhưng tôi luôn muốn nó là con gái của mình, sẽ bảo vệ nó hết khả năng mà.
Tử Hàn bước đến nhượng bộ, ông là ba nhỏ, còn là bậc trưởng bối, anh phải nể mặt
_ Sự việc hôm nay cháu rất lấy làm tiếc, mong bác hãy tha thứ, còn về Xảo Yên, sau này cháu sẽ cố gắng bù đắp cho cô ấy.
Không nhìn đến anh, ông hừ nhạt bỏ ra ngoài, dường như suy tính cho kế hoạch tiếp theo, nếu Cao gia đã muốn giữ tình bằng hữu, vậy nhất thời chưa thể rút lui được, vậy lợi dụng lòng thương của họ đối với con gái mình, ông sẽ nhân cơ hội này đục khoét công ty vậy.