Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 26. Niềm Vui Trọn Một Ngày ( Phần 1 )
Sau rặng ổi xum xuê trĩu quả, bóng cô đang vươn tay tập thể dục, buổi sáng ở đây thật yên tịnh, có thể nghe được cả tiếng gà trống cất tiếng đánh thức mọi người dậy, có thể thấy được người dân bản xứ phải thức sớm ra đồng, bộn bề trong công việc lao động của ngày mới. Bận rộn là vậy dù cho có phải bán mặt cho trời, bán lưng cho đất, mồ hôi thấm nhễ nhại trên gương mặt hốc hác gầy nhom của từng người, thế nhưng họ luôn vui vẻ, thân thiện biết nhường nào.
Khẽ nghĩ đến mẹ, không biết nếu mẹ cô biết được cô lại đến đây thì sẽ phản ứng như thế nào?. Cô thấy cuộc sống tinh thần ở đây không đến nổi tệ, thay vì giảm căng thẳng, xả stress ở những nơi xa hoa, du lịch một chuyến về quê cũng rất tốt mà! Vừa không mấy tốn tiền, lại còn cảm giác thảnh thơi nữa.
Bình minh dần hé rạng, đôi mắt cô khẽ đưa nhìn đến mặt hồ màu xanh khướt, ngồi bên trên nhìn xuống rõ thấy cá nha, cô nảy ra ý định câu cá làm thực đơn hôm nay. Nhưng trước giờ cô chưa từng tự tay bắt cá, mím môi do dự một hồi.
Tử Hàn đã thức từ lâu, anh qua phòng Hồng quản gia hỏi thăm sức khoẻ xem bà có tiến triển gì không. Khay cháo và ly nước đã cạn, nằm chơ vơ ở trên bàn, anh âm thầm cầm lên chuẩn bị mang ra ngoài, dì Hồng chợt tỉnh, bà mệt mỏi nhướn người cố ngồi dậy, bờ môi nhợt nhạt từ từ phát ra những tiếng ho khan đứt quãng, anh vội đỡ lấy bà, vuốt nhẹ phần lưng. Bà vừa cảm kích lại vừa xấu hổ :
_ Thiếu gia, cậu cứ để đó tôi làm là được, những việc lặt vặt này sao có thể để cậu động đến chứ
Nói gì thì nói, Hồng quản gia đã theo nhà anh mười năm nay rồi, năm đó hoàn cảnh khốn khó, chồng bà đã bỏ bà với một tham vọng tiến công lấy con gái của nhà khá giả làm giàu. Bà xin làm giúp việc cho nhà họ Cao anh, lúc ấy muốn kiếm chút tiền để xoay sở, vì bà là đồng hương với lão gia, vả lại năm đó gia đình anh đang trong bước lập nghiệp nên cũng cần một người thật thà như bà bên cạnh. Sau này khi anh dọn ra sống riêng, bà cũng theo anh tận tình phục vụ. Dù gì bà cũng chăm sóc anh rất chu đáo, việc nhà đều một tay bà thao túng, nếu nói bà là người mẹ thứ hai của anh thì anh cũng chấp nhận.
_ Dì cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, sau này việc nhà tôi còn cần đến dì nhiều đó
Bà biết cậu chủ của bà có lòng tốt thường thể hiện ở hành động, không thích tỏ ra bằng lời nói. Chính vì điều đó mà bà vẫn luôn quý mến Tử Hàn.
_ Thiếu gia, lão gia có biết cậu tới đây không?
_ Biết hay không cũng không quan trọng, dì an tâm nghỉ dưỡng ở đây thêm một thời gian đến khi hết bệnh, vì tạm thời đã có nha đầu ngoài kia lo rồi
Anh hất mặt ra hướng sau vườn, bà cười hiền nằm xuống giường, anh đắp chăn cho bà rồi ra ngoài.
Cô đang ném những hạt thóc vàng ươm ra sân, lũ gà mẹ lẫn con chạy réo rắt ra ăn. Và khi không còn hạt nào, chúng lại nhìn cô ráo riết, Băng Nhi lại bốc một nắm thả xuống, cứ thế cứ thế.
Anh nhíu mày nhìn cô, nếu nhà nào có trại gia xúc mà mướn cô về thì quả thật là lỗ to cho họ rồi!
_ Cô có biết cho gà ăn không vậy
Đang tự hỏi sao bụng chúng nó không đáy vậy chứ, ăn bao nhiều cũng không đủ. Cứ mỗi bữa cho ăn đều như thế này thì chẳng phải tốn thóc nhiều lắm sao? . Cô quay phắt lại khi nghe tiếng anh, lặng yên khẽ gãi đầu
_ Anh nói vậy thì làm tôi xem thử
Cô cuối cùng cũng suy nghĩ được cách thoát khỏi câu hỏi móc của anh vừa nãy, nhân tiện thử thách lại anh luôn.
Anh đem chỗ thóc còn đặt lại nơi cũ trước sự ngỡ ngàng của cô, ” gì kì vậy “
_ Thật chất không cần cho chúng ăn nữa, nếu không biết thì nên học hỏi trước rồi hẳn làm, thích cầm đèn chạy trước ô tô à
Tử Hàn bỏ tay vào túi hiên ngang qua mặt cô
_ Ơ… Ưm
Cô định lên tiếng cãi lại, nhưng nhận thấy anh nói cũng có lí nên đành thôi.
~~o0o~~
Nếu gọi bò sữa là Tiểu Bảo Bối thì chắc chắn cô là một Tiểu Yêu Tinh nhí nhố. Vì sau chuyện lúc sáng cô đã rút kinh nghiệm, nên rủ theo cả bé Tâm Điệp ra vườn sau hái dừa, nhờ sự chỉ dẫn tận tình của cô bé, cô cầm lấy cây khèo nặng trịch, hai chị em cố gắng máng sao cho cái móc vào chỗ cuốn. Ra sức hì hục giật tới giật lui, nắng chang chang rọi xuống, theo hướng cô nhìn vào tâm trái dừa là mặt trời, nên cô không thể xác định chính xác, chiếc nón lá xộc xệch tạo nên nhưng tiếng kêu mỗi khi cô giật mạnh. Đúng là trời cao không phụ người có chí a, một lúc sau cảm nhận được một lực lung lay từ trái dừa kia, nhưng hình như không phải một mà là cả một chùm.
Tâm Điệp bỗng dồn hết lực bình sinh kéo mạnh, cô ý thức được, bằng vận tốc nhanh nhất ôm lấy cô bé chạy ra khoảng cách có thể cho là tạm ổn, vừa hét vừa đưa tay lên đỉnh đầu che chắn theo phản xạ tự nhiên.
Bịch… Bịch….bịch.. Bịch… một chùm dừa tươi cũng vừa rớt xuống, từng trái rơi ở mọi góc độ, có trái đã bị nứt trào nước ra ngoài, có trái thì theo đà rơi tủm xuống dưới sông, trôi nổi trên mặt nước, cô thở dốc vuốt ngực, may thật! Cho cô chết bằng cách nào cũng được, nhưng nếu phải chết vì tội tham ăn thì không phải là đã để lại Tiếng thơm muôn đời sao? . Hên là thần chết đã không dòm ngó tới cô, bé Tâm Điệp thoát chết cười hí ha hí hửng mà đâu biết tim cô giờ vẫn còn đập mạnh thế nào.
_ Tài lanh quá cô nương, lúc nãy chị định bảo em đứng xa xa rồi kéo. Xém chết rồi còn cười, em coi bộ còn ngốc hơn chị ấy
Cô véo mũi yêu Tâm Điệp, hai người cùng nhìn lại chiến tích của mình, chớp mắt nhau nhún vai, cô và bé đứng lên phủi đồ rồi bưng những trái còn nguyên vẹn vào nhà.
_ Tôi trèo cây hái dừa đó nha
Băng Nhi giơ lên khoe với anh, khuôn mặt hớn hở, trông cô giống như cô bé đạt 10 điểm liền khoe với mẹ vậy. Anh nhìn sang Tâm Điệp ngụ ý hỏi cô bé có phải thật không? . Điệp trêu
_ Chị ấy mà trèo cây thiệt thì giờ em đã không còn đứng đây
_ Hừ, xem chị xử em này
Cô đỏ tía tai vì bị cô bé vạch trần, Tâm Điệp bị cô rượt đuổi bắt được, hình phạt của tội ” Không đánh mà khai ” là thọc lét cho cười, Tâm Điệp cười lộn gan lộn ruột cô mới chịu tha, Băng Nhi vui vẻ cầm lấy con dao phây ra đặt trái dừa lên một tấm ván gỗ, tiến hành ” Mổ Xẻ ” . Cô không có kinh nghiệm, khi cầm trên tay thứ vũ khí to thô, trái dừa cứ như kẻ thù đang ở trước mặt, cứ thế mà băm, cô băm nát phần vỏ bên ngoài rồi dùng đôi tay tước chúng.
Tâm Điệp nhăn mặt, Đang làm việc hăng say thì bỗng
Cốc…… Ui da
Cô xoa xoa đầu, môi đã chìa ra tới bằng mũi, anh vừa cú vào đầu cô rồi ung dung đẩy nạn nhân sang bên.
_ Lại thông minh loãng nữa rồi, không biết thì nhìn tôi này
anh nói cứ như mình hay lắm vậy , cô không phục giật lại thành tích của mình, vẫn ngang nhiên băm và lột. Bướng bỉnh, thật quá cứng đầu! Anh cũng không vừa, ai có thể cố chấp hơn anh chứ, so độ ” lì ” với nhau mất năm phút, kết quả trái dừa đã te tua, tàn tạ không còn manh giáp, nếu nói nhẹ có lẽ là một loại trái cây biến dị , còn nặng tựa như không có một tác phẩm nào có thể sánh bằng.
Cô lôi trong túi ra hai trái mận hồng lúc nãy với tay hái được gần sông, rửa sạch rồi đưa cho anh một quả, cô cắn một miếng nhỏ ở trái của mình.
_ Ngọt lắm đó, anh ăn đi
Tử Hàn vốn tính đa nghi, gì chứ thứ nha đầu này đưa có thể ăn được không? Cô có lòng tốt mà bị cho là ” Gian thần ” à? tính lấy lại.
_ Được, ăn thì ăn
Cô toan chạy vào nhà trong khi thấy anh ăn quả mận ấy. Quả thật là con nha đầu này không tốt như anh nghĩ, chất vị vừa tan trong miệng liền bị phun ra ” chua lè chua lét ” . Tức thật! Bị cô ta chơi xấu rồi, anh có bực nhưng không thể nào tức nổi a, chẳng lẽ trong trái mận ấy có thuốc kích cười sao? Anh mỉm chi lắc đầu.
_ Há há há há há há há há
Băng Nhi vô cùng hài lòng, bịt miệng cười không ngớt, anh đã bị dính bẫy rồi nha, vui thật!
~~o0o~~
Cô mang thức ăn trưa vào phòng dì Hồng, ngồi bên cạnh vừa thổi chén cháo nóng, cô vừa kể chuyện cho bà nghe. Sau một thời gian không gặp bà cứ ngỡ cô cũng như những người khác, không ngờ cô cừ thật, có thể trụ đến tận bây giờ. Có thể nói là một kỉ lục lớn rồi. Nói chuyện một lúc, bà đã sơ ý nói ra sự thật lí do mình bị cho về quê dài hạn, cô ngạc nhiên quyết hỏi ra cho kì được mọi sự việc, rõ ràng Xảo Yên nói là dì Hồng xin về quê nên nhỏ tới thay thế một thời gian mà, giờ nghĩ lại quả đúng là dì Hồng đang làm việc rất tốt, đột nhiên xin phép nghỉ việc.
_ Thật ra… Thật ra cô Xảo Yên được lão gia cử đến thay dì, nhưng mà cháu đừng nói chuyện này với ai, nhất là thiếu gia, đừng để cậu ấy biết, nếu không dì nghĩ hiểu lầm giữa hai cha con họ ngày càng lớn thêm
Đây rõ ràng là dì Hồng bị đuổi việc mà, vị trí của bà mười năm qua bỗng chốc tan biến, cô thật lấy làm tiếc, mặc dù như thế nhưng bà vẫn luôn quan tâm Tử Hàn nhiều như vậy, còn suy nghĩ cho Vương gia nữa, cô rất cảm phục.
Qua điều này, cũng làm cô hiểu được, cô bạn Xảo Yên yêu anh nhiều đến mức nào, tuy việc thế chỗ này nhỏ bị cho là ích kỉ, nhưng cô làm nghĩ xấu cho nhỏ được, một bên là người lớn tuổi, một bên là cô bạn thân. Băng Nhi đều muốn cùng hợp tác với cả hai người trong công cuộc khuyên giải này.