Đọc truyện Cơ động phong bạo – Chương 65: Tôi Luyện
Dịch giả: Matahari
Nguồn: 4vn.eu
Bốn người Lý Phong sau khi cán đích đều quay sang nhìn nhau vẻ rất hứng thú, giống như trẻ con phát hiện ra đồ chơi mới lạ, tuy nhiên không ai có ý định lên tiếng.
“Cậu, cậu, cậu, cậu… được phép đi ăn cơm!”
Bốn người thậm chí không thèm chào lại giáo quan, thong thả đi về phía nhà ăn.
“Ha ha, dám xem thường cả chúng ta, bốn tiểu tử này ngông cuồng thật…!”
“Ta đây thích nhất là người ngông cuồng, chỉ cần có bản lĩnh… Hây, nếu tất cả đều như vậy thì có phải đỡ nhọc không, làm bảo mẫu thật vô vị…!”
“Cậu, cậu, cậu… chạy nhanh lên! Đúng là lũ ăn hại, cầm tinh con rùa hả? Còn cô nữa, nhấc chân lên, muốn làm cột cờ chắc…?”
“Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh… về sau cùng không có cơm…!”
Bị chửi rủa liên hồi, các sinh viên không thể không tăng tốc. Trong lòng vẫn không ngừng ta thán nhưng chẳng có cách nào khác… Đã có người đi ăn cơm rồi, nếu về sau cùng chắc chắn sẽ không còn gì bỏ vào bụng…
Tuy nhiên tình cảnh không đến nỗi khốc liệt như trong tưởng tượng… Có lẽ là ngày đầu tiên nên tất cả đều có cơm, chỉ là về càng muộn thức ăn càng kém. Song cho dù thứ cơm hạng bét lúc này, đổ vào bụng cũng chẳng khác gì sơn hào hải vị!
Ngày đầu tiên, ấn tượng quả là “vô cùng sâu đậm”, những ngày sau này hẳn sẽ không dễ chịu hơn chút nào…
Có thể là vì quá mệt mà tối hôm đó không hề xảy ra tranh cãi gì, mấy ngàn cô cậu rất nhanh chóng sắp xếp chỗ ở. Phòng riêng à…? Nằm mơ chắc? 30 đến 50 người một phòng, doanh trại quân đội là như vậy!
Giáo quan không giải thích nhiều, chỉ phát cho mỗi người một cuốn sổ tay huấn luyện, tất cả những thứ cần tìm đều có ở trong đó.
Đọc hay không, không ai bắt, nhưng phạm quy bị phạt thì đừng trách!
Các tân sinh viên tinh anh trường Alan cuối cùng đã quẳng bỏ mọi cảm giác “thượng đẳng” ra khỏi đầu, việc cần bây giờ là làm thế nào để sinh tồn!
Không ai còn sức nói chuyện, thu xếp xong mọi việc đã gần mười giờ tối. Có trời mới biết ngày mai sẽ còn những tra tấn gì… cách tốt nhất là phải ngủ cho thật sâu để sẵn sàng chiến đấu…
Một đêm thật ngắn… Năm giờ sáng, tiếng chuông dồn dập đã vang lên… Các công tử tiểu thư sao chịu nổi sự hành hạ như thế này, nhưng tiếng chuông như đấm vào tai muốn không tỉnh cũng không được! Rất nhiều người muốn nằm lười, dù chỉ là thêm năm phút… Đáng tiếc, đây lại là doanh trại quân đội…
“Tập hợp, tập hợp! Năm phút nữa có mặt tại thao trường, một phút đến muộn chạy 1000m phạt!” Chiếc loa trên nóc phòng gầm lên, khỏi cần hỏi cũng biết chắc chắn đó là Đầu Gấu…
Nghe đến “phạt chạy 1000m”, mấy kẻ lười nhác tức khắc vùng dậy, nhanh chóng mặc quần áo phóng ra, dĩ nhiên rất nhiều nữ sinh không hề kịp trang điểm…
Cũng như hôm qua, bốn người Lý Phong lại đến trước nhất. Bốn gã đều tránh nhìn vào nhau, nhưng trong lòng đều đang thầm ganh đua… Thật không hổ danh vào thẳng, người thứ năm có mặt hóa ra lại là Đường Linh! Điều này khiến mọi người khá bất ngờ… Đại tiểu thư của GAD cứ tưởng là một công chúa yêu kiều ẻo lả, nhưng thực tế lại ngược hẳn…
Vừa thấy Đường Linh, ánh mắt Lý Phong lập tức trở nên dịu dàng… Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, với họ ánh mắt cũng đủ diễn tả rất nhiều lời. Tiểu mỹ nhân hơi vênh mặt có ý muốn khoe với Lý Phong… “Thấy người ta lợi hại chưa?”
Đường Linh vừa đến, Mộ Tuyết cũng ra tới… Thủ khoa chính thức hiển nhiên không muốn kém cạnh bất kỳ ai! Rõ ràng Mộ Tuyết rất nỗ lực ganh đua, buổi tối đi ngủ để nguyên quần áo nên vừa rồi chỉ mất hơn mười giây từ lúc tỉnh dậy đến khi có mặt trên thao trường… Vốn chắc mẩm mình sẽ là người đầu tiên, thật không ngờ trên thao trường đã có tới năm mạng…
Bốn giáo quan đã sừng sững đứng đó, lạnh lùng nhìn đám sinh viên đang lạch bạch chạy đến. Dần dần bốn ánh mắt chuyển tới mấy người tới đầu tiên… Lý Phong thản nhiên nhìn lại, Salta thậm chí còn chau mày vẻ khiêu khích… Hắn ta không hề ngại ngùng khi đối mặt với bất cứ ai trong số bốn kẻ này…
“Hết giờ!”
Binh sĩ đứng canh lập tức chặn mấy sinh viên chưa kịp vào hàng, mấy cô cậu đáng thương này đành nhăn nhó bắt đầu cuộc chạy phạt vòng quanh thao trường… Hình phạt này không tính vào huấn luyện, bởi những bài tập sau đó vẫn không được bỏ qua. Kẻ nào mệt quá không tập nổi tất nhiên sẽ bị điểm kém.
“Tập hợp rất không tốt, các cô cậu tự nhìn lại mình xem… Giống ai chứ? Mau tỉnh lại đi! Cậu, cậu, cậu, cậu nữa là đội trưởng, dẫn đội của mình chạy 3000m rồi đi ăn sáng!”
Chính là Lý Phong, Lilan Carlos, Salta và Hoàng Triều Dương. Bên phía nữ sinh thì Đường Linh, Mộ Tuyết và hai người nữa là Nina và Sandra làm đội trưởng, các sinh viên được phân đều cho mỗi tổ.
Đám sinh viên bắt đầu bài tập chạy, thực ra mấy giáo quan vẫn phần nào nới lỏng, tuy nghiêm khắc song chưa đến mức tàn khốc.
Theo hướng dẫn, đội trưởng chia quân của mình ra các trung đội 50 người, dưới trung đội lại là tiểu đội 10 người. Trung tiểu đội trưởng được tự do bầu chọn, không được cũng phải chọn. Giáo quan không bận tâm về chuyện ai làm chỉ huy cấp dưới, chỉ cần có kết quả là được.
Chỉ một bài tập sáng đơn giản mà hầu hết sinh viên đã mệt nhoài. May mà phần lớn đã có chuẩn bị nhất định, hơn nữa mới là ngày thứ hai, năng lượng dự trữ vẫn còn nhiều…
Nội dung chính hôm nay hóa ra là đội hình đội ngũ… Ý nghĩa chính của bài tập này thực ra không phải bản thân đội ngũ, mà là rèn luyện tính tập thể và kỷ luật. Buổi sáng bốn tiếng, buổi chiều bốn tiếng, ở giữa có mười phút giải lao… Các giáo quan cũng muốn thị uy đôi chút đối với một số kẻ cứng đầu, đồng thời tạo kỷ luật cho những buổi thao luyện thực thụ.
Đến cuối tuần khi tập hợp, khung cảnh quả nhiên đã khác hẳn so với đám ô hợp hôm mới đến. Mấy ngàn người xếp ngay ngắn chỉnh tề, thao trường im phăng phắc, tuyệt đối không nghe thấy một tiếng trò chuyện riêng…
Đây mới là nền tảng của quân nhân!
Thiếu uý Tiger không biết đi đâu mấy hôm, lần này đến nghiệm thu thành quả một tuần tập luyện. Nhìn đội ngũ ngay ngắn, đáy mắt y thoáng hiện vẻ hài lòng… Đầu Gấu trình lên sếp bản báo cáo tuần thứ nhất.
“Salta?”
“Có!”
Salta bước lên một bước, rập chân chào.
“Lilan Carlos?”
“Có!”
“Hoàng Triều Dương?”
“Có!”
“Lý Phong?”
………………….
Thành tích của Lý Phong rất tốt, nhưng không phải là nhất trong bốn người. Xuất sắc nhất là Salta, nhưng các giáo quan đều thấy, dường như Lý Phong đang nghỉ hè…
Tiger quan sát bốn sinh viên vào thẳng. Qua một tuần rèn luyện, bốn người quả nhiên vẫn đứng đầu, nhưng khác với khi vừa đến, trên người họ đã có thêm một thứ khí chất đặc biệt… Thiên tài vốn kiêu ngạo bất quy, nhưng đó không phải là quân nhân… Là quân nhân, lúc cần kỷ luật thì phải tuyệt đối tuân thủ!
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh