Cơ động phong bạo

Chương 63: Huấn Luyện Quân Sự


Đọc truyện Cơ động phong bạo – Chương 63: Huấn Luyện Quân Sự

Dịch giả: Matahari
Nguồn: 4vn.eu
Đối với Lý Phong, chuyện gì đã quyết định là xong, không cần thiết phải bận tâm đến nữa. Tiền có quan trọng cũng chỉ là công cụ, tuyệt đối hắn sẽ không vì tiền mà bỏ bê học hành, vẫn lên lớp như thường lệ…
Lại một tuần nữa trôi qua, sinh viên năm thứ nhất chuẩn bị bước vào khóa huấn luyện quân sự khép kín. Huấn luyện kéo dài hai tháng, là chương trình áp dụng cho tân binh mới nhập ngũ. Những sinh viên khoá trên đã truyền lại… huấn luyện quân sự ở Alan tàn khốc có tiếng… Đúng, không phải nghiêm khắc mà là tàn khốc! Năm nào cũng vậy, một số không ít sinh viên dù đã qua kiểm tra thể lực vẫn không chịu nổi khổ nhọc, cuối cùng đành phải xin rút lui. Alan là gì chứ? Học viện quân sự cấp cao! Chỉ những sinh viên đày đủ kiến thức và ý chí mới có thể trụ lại.
Đừng nói gì là công bằng hay nhân quyền! Trường quân sự là quân đội, quân nhân phải cứng rắn như sắt thép!
Phần đông sinh viên khá căng thẳng, trong khi Lý Phong và Salta lại hết sức háo hức. Bởi hai gã biết, tại nơi huấn luyện không chỉ có thao trường mà còn có cả Chiến sĩ cơ động thật sự, cuộc tỉ thí của hai người sẽ được tiến hành chính trong thời gian này…
Một đoàn xe lớn chở các tân sinh viên tiến vào căn cứ quân sự ngoài ngoại ô. Tại đó, các cậu ấm cô chiêu sẽ được “hưởng thụ” hai tháng huấn luyện đặc biệt. Nếu là đi dã ngoại, trên xe chắc chắn đã tràn ngập tiếng hát tiếng cười… Đáng tiếc đây lại là huấn luyện quân sự đặc biệt. Mấy ngàn sinh viên, người nào người ấy vẻ mặt căng thẳng như thể sắp đi vào chiến trường…
Nói thế cũng không sai… Khóa huấn luyện này chính là chiến trường đầu tiên của họ…
Những chiếc xe băng băng phóng đi, cũng không biết là về hướng nào, nhưng chắc chắn càng lúc càng cách xa thành phố. Nửa ngày trôi qua, một toà thành bằng thép màu trắng bạc hiện ra trước mặt…. Đoàn xe chầm chậm dừng lại, bên ngoài quân doanh đã đứng sẵn mấy sĩ quan…

Các tân sinh viên đều có chút ớn lạnh… Toà thành trắng bạc, xa một chút là những rặng núi trùng điệp heo hút, không có gì giống với cuộc sống ở thành phố… Chắc hẳn phần lớn sinh viên là lần đầu tiên đến một nơi như thế này.
Đứng đầu đoàn đón tiếp là một thiếu uý, cao mày nhìn đám sinh viên đang í ới loạn xạ… Cứ bát nháo đi lũ nhóc! Chẳng bao lâu các cô cậu sẽ hiểu quân đội là như thế nào!
“Tất cả im lặng, nghe đây! Tôi, Tiger, là tổng giáo quan của các cô cậu trong hai tháng tới. Bắt đầu từ hôm nay, các cô cậu phải quên thân phận sinh viên, quên hẳn thế giới bên ngoài. Chỉ có một điều phải nhớ kỹ… mình là một binh sĩ! Yêu cầu của tôi có ba điểm, tất cả mọi người nghe cho rõ… Thứ nhất: phục tùng, thứ hai: phục tùng, thứ ba: vẫn là phục tùng, hiểu chưa?”
Tiger chợt gầm lớn như một con dã thú khiến đám tân sinh viên giật nảy người, đoạn im phăng phắc ngây ra nhìn… Tuy nhiên có một vài kẻ lại cười lạnh, hình như không chút bận tâm…
“Bất kể các cô cậu con nhà ai, lai lịch thế nào, đã vào đây thì đều là những tân binh bình thường nhất! Giờ hãy vứt bỏ mọi hành lý, đi lĩnh đồ dùng hàng ngày, mười phút sau tập trung tại thao trường, ai đến muộn, phạt chạy năm ngàn mét!”
Tiger nói xong, dẫn theo bốn sĩ quan còn lại quay người đi thẳng, bước trông chậm mà nhanh tiến vào trong quân doanh, cửa lớn từ từ khép lại…
Thiếu uý vừa quay người, Lý Phong đã bắt đầu khởi động. Một số người khác thì theo sau thiếu uý xông thẳng vào quân doanh, đa số sinh viên thì ngây ra một hồi rồi mới thi nhau vứt bỏ hành lý, như ong vỡ tổ ùa theo vào… Hiển nhiên họ không phải kẻ đần độn, hiểu rất rõ Thiếu úy đã nói là không phải chuyện đùa…
Cánh cửa thép rầm rầm khép vào, bên ngoài trơ lại một đống ba lô túi xách…
“Năm nào chẳng thế, cứ nhởn nhơ như đi dã ngoại…!”
“Hình như năm nay có khác! Thiếu úy có để ý không, có mấy tên tố chất rất khá?”
Tiger khẽ gật đầu… Đâu chỉ là rất khá, hai tên trong số đó thậm chí đã chấn động cả đến cấp trên. Ngoài ra y cũng nhận được chỉ lệnh, có mấy sinh viên khóa này là không thể động đến… Tuy trong điều lệ thì quân đội xem tất cả đều như một, nhưng thế lực đằng sau mấy sinh viên đó lớn đến mức không phải mấy sĩ quan nhỏ như các gã có thể đắc tội được! Tiger tuy bất mãn nhưng chẳng có cách nào… Mệnh lệnh là mệnh lệnh, quân nhân không thể lấy cảm nghĩ của mình lý sự với cấp trên!
“Hôm nay chỉ là phân tổ, các cậu đi làm đi, cứ tuỳ ý mà phân!”
“Rõ!” Bốn người kia đồng loạt chào, mặt cả bốn đều lộ một nụ cười quái đản… Chờ đấy lũ nhóc, showtime sắp bắt đầu…
Thao trường rất dễ tìm, các sinh viên mau chóng tập trung đủ. Nhưng vẫn như lúc đến, ai nấy túm năm tụm ba lộn xộn, sắc mặt đều lộ vẻ hoang mang… Có lẽ về trí tuệ họ đều là tinh anh, nhưng ý thức kỷ luật thì… Nếu không có mấy câu cảnh cáo của Tiger, e là cả đám đã tán loạn lên rồi…

Lý Phong không đứng cùng Mã Khả, cũng không lại gần Đường Linh. Trước khi đi hắn đã công khai nói với cả hai, chắc chắn hắn giúp được hai người phần nào đó, nhưng đấy không phải là chuyện hay. Là người, nhất định phải trải qua rèn rũa mới trưởng thành, Mã Khả và Đường Linh cũng vậy.
Không hẹn mà đồng, hai cặp mắt của Lý Phong và Salta dần dần chiếu vào nhau. Rõ ràng cả hai đều không bận tâm với hoàn cảnh trước mắt… Lý Phong thì khỏi phải nói, Salta cũng đã quá quen với cuộc sống thao trường. So với những huấn luyện của cha và anh gã thì ở đây chẳng khác gì thiên đường…
Bốn sĩ quan xuất hiện, người to nhất trông dềnh dàng như một con gấu bước lên, hét lớn: “Nghiêm!”
Gã khinh bỉ đảo mắt nhìn qua một lượt đám sinh viên vẫn đang loạn xị bát nháo… Nhiệm vụ đầu tiên chính là chỉnh sửa cái tật xấu này!
“Nam bên trái, nữ bên phải, bán nam bán nữ hoặc vừa nam vừa nữ thì đứng giữa… Nhìn gì mà nhìn? Lập tức xếp hàng, đúng là một lũ lề mề…!”
Bốn viên sĩ quan gào lên, có điều các sinh viên vẫn tán loạn như cũ…
Rầm!
Sợi roi điện quất lên mặt đất, tia lửa văng tứ phía phát ra những tiếng nổ tanh tách, các sinh viên ngây người… huấn luyện quân sự hay tù khổ sai đây…?
“Tôi kháng nghị, các người làm như thế là phi pháp. Chúng tôi là sinh viên, không phải từ nhân, tôi phải tố cáo!”
Một sĩ quan rảo bước đến trước mặt nam sinh viên vừa lên tiếng, hai con mắt như ốc nhồi nhìn chằm chằm vào tận mặt làm cậu ta sợ đần cả người…

“Đây là lần đầu tiên, ta cho các người một cơ hội… Ở đây chỉ có phục tùng, kẻ nào không phục tùng… cút! Đã hiểu chưa, hả?”
Giọng nói hết sức trầm nặng, chẳng khác mấy so với thú ăn thịt người. Cậu sinh viên vừa giảng giải nhân quyền giờ lại hệt như như con thỏ non, gật đầu lia lịa rồi đứng sang bên trái.
Có một tấm gương tày liếp, những người khác không thể không phục tùng… Hiển nhiên mấy sĩ quan này không nói đùa, các sinh viên chỉ có hai lựa chọn, một là ở lại, một là biến… Gần như liều mạng mới thi được vào Alan, ai lại có thể vì chuyện này mà thôi học! Vậy là nam nữ sinh viên rất nhanh đứng tách nhau ra theo chỉ định.
“Hừm, ở đây chúng ta sẽ chỉ bảo cho các cô cậu thế nào là quân nhân! Bây giờ đứng yên không cử động, nam ba tiếng, nữ hai tiếng, mỗi lần cử động phạt chạy một nghìn mét, cộng thêm nửa giờ đứng!”
Bốn viên sĩ quan chia nhau ra bốn hướng, lẳng lặng giám sát đám sinh viên. Bốn ánh mắt lạnh như tử thần, các sinh viên chẳng ai dám động đậy. Chuyện không đùa được nữa rồi, nhìn bốn bức tường sắt lạnh tanh xung quanh… huấn luyện quân sự đã bắt đầu!
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.