Đọc truyện Cơ Dị – Chương 57: Vỏ Ốc Sên Đáng Yêu
Chuyện đầu tiên Phổ Sầm Tư làm khi trở lại thế giới hiện thực—
Là đẽo cho Tứ Mộc một cái vỏ nho nhỏ.
Thể tích của Tứ Mộc quá nhỏ, buổi tối em muốn bò vào trong ngực Phổ Sầm Tư ngủ, đều bị Phổ Sầm Tư từ chối.
Phổ Sầm Tư lo mình sẽ đè lên Tứ Mộc.
Vẫn là hôn chúc ngủ ngon và hôn chào buổi sáng, Tứ Mộc như một bé cưng nhỏ xíu bỏ túi, luôn leo lên vai Phổ Sầm Tư.
Dường như bọn họ đã trở lại quãng thời gian năm xưa.
Hiện giờ Phổ Sầm Tư đã bỏ xuống toàn bộ gánh nặng, gần như dành hết thời gian làm bạn với Tứ Mộc.
Bầu không khí giữa bọn họ vô cùng hòa hợp.
Loading…
“Người phụ trách, mình vẫn mở phòng khám thú y chứ?” Tứ Mộc ngoan ngoãn nằm trên vai Phổ Sầm Tư, cái râu cong xuống, chăm chú nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng của Phổ Sầm Tư.
“Em thích thì mình mở.” Món đồ gỗ trong tay Phổ Sầm Tư dần thành hình: “Nhưng cần phải đổi địa điểm.”
Giờ đã không còn ai dùng đồ gỗ, cũng cực kì ít người điêu khắc mấy thứ này.
Phổ Sầm Tư không chỉ làm một cái, hắn làm một loạt vỏ từ nhỏ đến lớn mà Tứ Mộc hẳn sẽ cần.
Tất cả là bảy cái.
Cái đầu tiên rất nhỏ, cũng chẳng đẹp đẽ là mấy.
Càng về sau càng quen tay, Phổ Sầm Tư cất mấy cái kia đi, để lại cái vỏ không to bằng lòng bàn tay, đặt lên trên tủ đầu giường.
Phổ Sầm Tư không phải dân chuyên, những đống này hắn phải bỏ ra năm sáu ngày mới xong.
Tứ Mộc nằm trong lòng bàn tay Phổ Sầm Tư, dùng râu vuốt ve những cái vỏ kia: “Người phụ trách, thật ra mua cho Tứ Mộc một cái bể cá nhỏ là được rồi, sao phải phiền phức như vậy nha?”
Những năm qua Phổ Sầm Tư chỉ cầm dao giải phẫu.
Lần đầu tiên hắn vì người, không, vì quái vật nhỏ, mà bỏ ra ròng rã hơn năm ngày, làm một việc mà hắn không am hiểu.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cơ thể Tứ Mộc: “Có bể cá nào nhỏ như vậy nha?”
Hắn học theo giọng điệu dịu dàng của Tứ Mộc.
Râu của Tứ Mộc lập tức thẳng đứng.
Nếu giờ Tứ Mộc mang dáng vẻ con người, vậy khuôn mặt em chắc chắn đã đỏ bừng.
Em bắt đầu nói năng lộn xộn: “Không, nhỏ như vậy, người nhỏ, cũng có thể chấp nhận, chấp nhận.”
Khóe môi Phổ Sầm Tư hơi giương lên.
Hắn cười.
Phổ Sầm Tư cũng thay đổi rất nhiều, nhưng những thay đổi này chỉ dành riêng cho Tứ Mộc, hắn hay cười hơn, cũng không còn là kiểu cười mỉa mai năm xưa, mà là một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Việc này khiến Tứ Mộc càng thêm rung động.
Thế nhưng em không thể biến thành con người, không thể hôn Phổ Sầm Tư, không thể cùng Phổ Sầm Tư chia sẻ niềm vui sướng để diễn tả tình yêu bỗng tăng lên của em với hắn.
Phổ Sầm Tư bỏ vào trong cái vỏ chút sợi bông, giống như nuôi một con hamster.
Thật ra Tứ Mộc không sợ lạnh nữa, nhưng Phổ Sầm Tư vẫn bỏ vào cho em.
Cảm giác mềm mại khiến Tứ Mộc không ngừng lắc lư râu, em nhô ra khỏi vỏ, giống như một bé ốc sên đang thò đầu ra thăm dò thế giới bên ngoài.
Nhưng râu của bé ốc sên này lại đứt mất một cái.
“Người phụ trách.” Bé ốc sên ngọt ngào gọi một tiếng: “Đợi em lớn lên rồi, đợi em biến thành con người, chúng mình, lại ra biển chơi được không?”
“Lại?”
“Ừm… Lại lên kế hoạch ấy…”
Bé ốc sên cuống quít rụt đầu về lại vỏ.
Lúc Phổ Sầm Tư vẫn chưa trở về, Tứ Mộc đã từng mang theo sợi dây thần kinh cuối cùng trong suốt của hắn, đến ngắm biển.
Em không biết liệu Phổ Sầm Tư có nhớ không, nhưng bọn họ đã từng hẹn nhau là sẽ cùng đi, em lại đi trước, như vậy là phá vỡ hẹn ước, mặc dù Phổ Sầm Tư cũng được coi là đi cùng, nhưng khi ấy chắc chắn Phổ Sầm Tư không nhớ được.
Cho nên em cứ giả vờ như chưa từng đi thì tốt hơn.
Màn đêm hạ xuống, đầu xuân đã tới gần.
Trong phòng bật lò sưởi, Phổ Sầm Tư nâng cái vỏ ốc sên trong tay, hơi rũ mắt, xích lại gần một chút.
Tứ Mộc thò ra cái râu đen nhánh bé nhỏ.
Em nghe thấy người phụ trách khẽ nói với em: “Ngủ ngon, Tiểu Tứ Mộc của anh.”