Đọc truyện Cơ Dị – Chương 51: Sau Khi Sóng Gió Đã Qua
“Người phụ trách xấu… Hức… Xấu lắm… Người phụ trách…”
Em vừa nghẹn ngào vừa chui vào trong ngực Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư ôm vai em, lòng bàn tay lau đi những dòng lệ tuôn ra khỏi khóe mắt: “Bé con lại khóc nữa thì mất mặt lắm.”
Trong số bọn họ, người ung dung điềm tĩnh nhất chính là Phổ Sầm Tư.
Từ đêm đi cùng đám viện trưởng, cho đến giờ phút này ra khỏi viện nghiên cứu.
Phổ Sầm Tư như thể không hề để ý đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn nào.
Thế nhưng Tứ Mộc lại để ý, Tứ Mộc để ý muốn chết.
Phổ Sầm Tư chỉ cần có chút xíu nguy hiểm là em sẽ để ý.
Lần này bị đột ngột tấn công đã cho tổ chức QW một đòn đả kích rất lớn, ít nhất trong một khoảng thời gian bọn chúng sẽ không vực dậy được.
Loading…
Thân phận nhân viên nghiên cứu của Phổ Sầm Tư bị xóa bỏ, đời này hắn không được phép tham gia vào bất cứ thí nghiệm nào nữa.
Đối với hình phạt này, Phổ Sầm Tư đã lường trước, cũng không phản đối.
Hắn lại đưa Tứ Mộc chuyển nhà.
Bọn họ rời khỏi khu ổ chuột, đến một thành phố, Phổ Sầm Tư tận dụng quan hệ làm cho Tứ Mộc một thân phận, để em có thể sống ở thành phố.
Tứ Mộc quá ngốc, Phổ Sầm Tư không để em ra ngoài làm việc, hai người mua một cửa hàng trên phố, mở một phòng khám thú y.
Thật ra vốn chỉ định mở cửa hàng thú cưng, nhưng sau khi trang hoàng xong, Tứ Mộc lại chủ động đề nghị, chi bằng trực tiếp mở phòng khám thú y đi, dù sao thì Phổ Sầm Tư cũng rất hiểu biết về phương diện này.
Phổ Sầm Tư chắc chắn là không muốn.
Hắn thật sự không thích mấy con vật đó cho lắm.
Trước kia bạn hắn nhờ hắn nuôi Corgi, hắn toàn đổ cho nó một đống thức ăn cho chó rồi vứt đấy, ngay cả một sợi lông cũng không chạm vào.
Tứ Mộc trên giường xin, dưới giường xin, cuối cùng miễn cưỡng để Phổ Sầm Tư đồng ý.
Trong lúc cửa hàng vẫn còn đang trang trí mặt tiền, Phổ Sầm Tư tranh thủ đi thi mấy cái giấy chứng nhận bác sĩ thú y, Tứ Mộc thì ngoan ngoãn ở nhà học cách làm thế nào để chăm sóc thú cưng.
Khoảng một tháng sau, phòng khám thú y chính thức mở cửa.
Tứ Mộc luôn mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt đáng yêu, ôm đám chó mèo kia vào lòng, trước túi áo ngực luôn đặt một cuốn sổ nhỏ, ghi chép lại tình trạng sức khỏe và cân nặng của chúng.
Phổ Sầm Tư mở phòng khám thú y, nghĩ là Tứ Mộc có việc để làm cũng tốt, tránh cho em cứ luôn nghĩ đến chuyện ra ngoài kiếm việc.
Bởi vì theo một ý nghĩa nào đó, Tứ Mộc không hẳn là con người.
Phổ Sầm Tư lo em ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng Phổ Sầm Tư lại không ngờ phòng khám thú y đắt khách như vậy.
Nụ cười của Tứ Mộc rất ngọt, dùng cách mà Phổ Sầm Tư dạy em, trò chuyện với những vị khách kia.
Trong phòng khám được bài trí tinh xảo, còn có hai anh nhân viên rất đẹp trai, một người thì cao ráo đeo mắt kính gọng vàng, sẽ luôn mang vẻ phiền toái mất kiên nhẫn khi thấy đám thú cưng.
Người còn lại thì tính cách rất ôn hòa, luôn cẩn thận đối đãi với khách trên từng chi tiết, đây cũng là lí do khiến cho phòng khám của bọn họ có nhiều khách quen như vậy.
Thỉnh thoảng những lúc có quá nhiều khách, Phổ Sầm Tư cũng sẽ giúp Tứ Mộc chăm sóc đống chó mèo, mà Tứ Mộc thì chạy trước chạy sau phục vụ khách.
Quan hệ của bọn họ quá mức rõ ràng.
Có vài khách quen thường xuyên tới cửa hàng đều sẽ nhận ra, cũng không nói gì, mà những vị khách mới tới sẽ luôn thích chọc cậu nhân viên trẻ tuổi vài câu.
Nếu Phổ Sầm Tư nghe thấy, hắn sẽ chủ động đi tới, để Tứ Mộc đi tắm rửa cho đám chó mèo, còn hắn sẽ nói chuyện với đám con gái kia.
Bình thường nếu là Tứ Mộc, đa số khách mới ghé thăm đều sẽ chọn mang thú cưng đến phòng khám thú y của bọn họ.
Mà đổi thành Phổ Sầm Tư ra nói chuyện, trong năm người sẽ có ba người bỏ đi.
Sau khi tắm rửa cho đám chó mèo xong, Tứ Mộc trở lại lập tức giận dỗi.
“Người phụ trách!” Tạp dề của Tứ Mộc còn chưa cởi, em đứng ở bậc cầu thang, không cho phép Phổ Sầm Tư lên lầu: “Anh…”
Tứ Mộc nghẹn nửa ngày cũng không nói được tiếp.
Em bĩu môi, trên mặt vẫn còn dính mấy cọng lông mèo.
“… Sao anh lại chọc giận khách bỏ đi nữa rồi…”
Em vừa bất đắc dĩ vừa giận.
Phổ Sầm Tư phủi lông mèo trên mặt Tứ Mộc: “Mấy người đó vừa nhìn đã biết không phải đến để khám bệnh cho thú cưng, không ngừng hỏi số điện thoại, tôi bảo họ cho tôi xem ảnh thú cưng, bọn họ đều tìm mấy tấm ảnh vớ vẩn trên mạng, cực kì khác với lời miêu tả trước đó, loại khách như vậy em để ý làm gì?”
“Nhưng họ cũng là khách mà, lỡ sau này các cô ấy nuôi mèo thì sao? Hoặc là sau này thú cưng của bạn mấy cổ bị ốm, mấy cổ nghĩ tới phòng khám của chúng ta, chắn chắn cũng sẽ gợi ý cho bạn mình mà.”
Phổ Sầm Tư búng trán Tứ Mộc: “Em cũng tốt vừa phải thôi, khách hàng khó tính thất thường, rất dễ bị họ trèo lên đầu.”
“Không sao mà, đến lúc đó người phụ trách sẽ lại dạy em nên làm thế nào là được.”
Tứ Mộc giang hai tay muốn ôm lấy Phổ Sầm Tư, lại chợt nhớ ra mình vẫn chưa thay quần áo, đành phải thu tay về, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên muốn hôn Phổ Sầm Tư.
Buổi tối không có khách đến, trong tiệm vẫn đèn đuốc sáng trưng, mỗi luồng ánh sáng đều hấp dẫn đến lạ thường.
Chuông gió treo ở cửa, lay động theo gió đêm, phát ra những tiếng leng keng lanh lảnh.
Phổ Sầm Tư rũ mắt, hôn Tứ Mộc.