Đọc truyện Cơ Dị – Chương 49: Em Căm Hận Bọn Họ
Một ông lão đầu tóc bạc phơ đi từ ngoài vào.
Tứ Mộc tràn ngập hận thù nhìn lão chằm chằm.
Phổ Sầm Tư bước xuống hành lang, thấy những kẻ xông vào này cũng không bất ngờ.
Lão già tóc trắng kia trên mặt vẫn treo nụ cười giả nhân giả nghĩa: “Nhà nghiên cứu xuất sắc nhất của chúng ta thật có mặt mũi, anh xem, nhiều người tới đón anh về phòng thí nghiệm như vậy.”
Phổ Sầm Tư đi về phía bọn chúng, một tay đặt lên vai Tứ Mộc, kéo em ra sau.
“Vậy đúng là làm phiền viện trưởng phải đến đây một chuyến rồi.”
“Phổ nghiên cứu viên trốn ở đây đúng là thật khó tìm.” Gallaher Ilin thương tiếc thở dài: “Đi thôi.”
“Nếu tôi không đi thì sao?”
“Vậy mời anh trả lại viện nghiên cứu những tư liệu anh đã đánh cắp cùng với vật thí nghiệm 337, Phổ nghiên cứu viên đừng quên những hợp đồng trước đó anh đã kí.”
Loading…
“Tôi chỉ lấy kết quả thí nghiệm của tôi, chẳng lẽ như vậy cũng gọi là đánh cắp?”
Tiếng mưa rơi ngoài hiên càng lúc càng lớn, Phổ Sầm Tư vô cảm nói: “Còn vật thí nghiệm 337, chẳng lẽ mấy người không thấy nó trên bàn thí nghiệm trong nơi ở của tôi? Cũng phải, trước khi đi hình như tôi đã giải phẫu nó rồi vứt chung với đống chuột chết vào thùng rác rồi.”
Nụ cười trên mặt Gallaher Ilin không giữ được nữa.
Lão thò tay lấy khẩu súng lục, đặt lên thái dương của mình.
“Nếu Phổ nghiên cứu viên không đi theo chúng ta, đợi anh chính là họng súng lạnh băng.”
Tứ Mộc sau lưng hắn siết chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ lên.
Em liều lĩnh vọt tới trước mặt Phổ Sầm Tư, vươn tay ngăn cản những kẻ muốn tiến tới.
“Các người, ai dám động đến… Phổ tiên sinh thử xem!!”
Đối với đám người này, Tứ Mộc rất sợ, trong những ngày em là vật thí nghiệm, bọn họ đã giam cầm em, lấy máu của em, cắt mắt em, rạch phá da thịt em, lấy đi từng bộ phận của em.
Em đang run, nhưng vẫn muốn bảo vệ Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư đã huấn luyện em, em biết cách vận dụng sức mạnh của mình.
Thế nhưng Phổ Sầm Tư không mở miệng cho phép em làm vậy.
Tứ Mộc thử dùng tinh thần giao lưu: “Người phụ trách… Tứ Mộc…”
“Đừng sợ.”
Phổ Sầm Tư trả lời em với hai chữ.
Phổ Sầm Tư đẩy tay em ra, đi về phía trước một bước: “Tôi sẽ trở về cùng với mấy người, có điều xin đừng dọa vị khách tạm thời nghỉ lại nhà tôi này.”
Tứ Mộc cắn môi dưới, không nói gì.
Bọn họ đang tiến hành giao lưu tinh thần.
“Người phụ trách, anh để Tứ Mộc thử đi, không phải chỉ là một đám người thôi sao? Em có thể cảm nhận được dây thần kinh của bọn họ, em có thể cắt đứt được chúng, anh đừng đi cùng họ, trong đầu bọn họ toàn là những ý nghĩ xấu xa.”
“Tôi không cho phép.”
“Nhưng mà…”
“Em muốn lại bị bắt về đó? Ngoan một chút, chờ mấy ngày thôi.”
“Em không muốn, em không muốn anh đi cùng bọn họ, bọn họ đều đang toan tính xem nên làm thế nào…”
“Nghe lời.”
Cho dù Gallaher Ilin có hoài nghi cỡ nào, lão cũng không thể nghĩ đến việc quái vật nhỏ cũng có thể trở thành người.
Phổ Sầm Tư ném cho em hai chữ, rồi đi cùng đám người đó.
Trời mưa tầm tã, Tứ Mộc siết chặt tay, vọt vào đêm mưa.
Quần áo em nhanh chóng bị nước mưa làm ướt sũng, Tứ Mộc không ngừng chạy về hướng phi hành khí đã bay mất.
Đây là lần đầu tiên Tứ Mộc cảm nhận được thứ cảm xúc con người gọi là căm hận.
Em căm hận những kẻ khốn kiếp đã uy hiếp người phụ trách.
Đây cũng là lần đầu tiên Tứ Mộc không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.
Khoảnh khắc bọn họ đi ra khỏi nhà, những xúc tu tinh thần trong suốt của Tứ Mộc đã sắp chạm vào dây thần kinh của chúng.
Dây thần kinh giống như trái tim mà con người không thể thiếu.
Không có trái tim, con người sẽ chết, mà không có dây thần kinh, con người sẽ biến thành một sinh vật không não đúng nghĩa.
Trực tiếp rơi xuống làm thứ thấp kém nhất trong chuỗi sinh vật.
Thế nhưng giây phút trước khi Phổ Sầm Tư bước ra cửa, hắn nghiêng đầu liếc nhìn em.
Ánh mắt đó, là cảnh cáo.
Phổ Sầm Tư biết em muốn làm gì.