Cơ Dị

Chương 22: Không Thể Có Tình Cảm


Đọc truyện Cơ Dị – Chương 22: Không Thể Có Tình Cảm

337 sinh ra trên thiên thạch, đã chứng kiến vẻ đẹp của sao trời, trải nghiệm sự bao la của vũ trụ.

Thế nên, thế giới tinh thần của 337 chính là một vũ trụ mênh mông.

Phổ Sầm Tư không cho phép 337 tiến vào thế giới tinh thần của hắn, 337 bèn tích lũy đủ sức mạnh, kéo Phổ Sầm Tư vào thế giới tinh thần của nó.

“Nơi này là thế giới tinh thần của cậu*?”

*337 đã bắt đầu mang hình dạng của con người nên mình đổi xưng hô của Phổ Sầm Tư với ẻm

Nơi này có những hệ sao mà Phổ Sầm Tư chưa từng biết, cũng là những nơi con người chưa từng thăm dò được đến.

Loading…


“… Đúng vậy.”

337 có hơi lúng túng không biết nên làm gì, em tự tiện kéo Phổ Sầm Tư vào đây, rất sợ Phổ Sầm Tư sẽ trách mình.

Hệ sao xung quanh đang vận động, thậm chí còn có một hành tinh nhỏ xẹt qua đỉnh đầu Phổ Sầm Tư, giống như một ngôi sao băng.

“Rất đẹp.” Phổ Sầm Tư đi về phía 337: “Không ngờ quái vật nhỏ thật sự có thể biến thành người.”

“Chỉ làm được ở đây thôi.” 337 giải thích: “Bởi vì nơi này không tính là thế giới thực, nên dù có thay đổi thế nào cũng sẽ không khiến tôi tiêu hao quá nhiều sức mạnh.”

337 trước mắt hắn, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không khác gì một con người thực thụ, thậm chí tướng mạo còn xuất chúng hơn người bình thường, có điều lại thiếu một con mắt.

Phổ Sầm Tư đã từng suy đoán về sức mạnh của 337, hơn nữa hắn cũng đã từng thấy dáng vẻ trẻ con của 337 trong mơ, nên dù 337 có lấy hình dáng của con người xuất hiện trước mắt hắn, hắn cũng không thấy bất ngờ lắm.

Bởi vì Phổ Sầm Tư hiểu rõ sức mạnh của 337, những gì nó biểu hiện ra chỉ là một góc của núi băng.

“Sao thế giới tinh thần của cậu lại là vũ trụ?”

“Có thể là vì tôi đã phiêu bạt trong vũ trụ quá lâu. Con người các anh sinh ra trên Trái Đất, có người thân cùng huyết thống, có bạn bè quen biết thân nhau, còn có bạn đời cùng nắm tay đi đến cuối cuộc hành trình. Tất cả các anh cùng sinh sống trên hành tinh màu xanh lam xinh đẹp này.”

337 ngửa đầu nhìn về phía một hệ sao nào đó: “Nhưng 337 chưa từng có bạn, con người là sinh vật đầu tiên mà 337 gặp.”

Phổ Sầm Tư nghĩ đến 958 đang bị nhốt ở sở nghiên cứu: “Cậu chắc chứ?”


337 khẽ gật đầu: “Chắc.”

Phổ Sầm Tư cũng không nói đến sự tồn tại của 958, bí mật của những sinh vật ngoài hành tinh này, không phải thứ con người có thể thăm dò đến.

337 dè dặt vươn tay, lần này không phải là xúc tu đen như mực nữa, em nắm lấy góc áo Phổ Sầm Tư, không khỏi xấu hổ mà hỏi hắn: “Người phụ trách… Không muốn thưởng gì đó cho 337 sao?”

Phổ Sầm Tư cười một tiếng rất khẽ: “Quái vật nhỏ muốn phần thưởng gì nào?”

“337 muốn người phụ trách đặt tên cho 337, cái tên chỉ thuộc về người phụ trách thôi.”

Bọn họ cùng đứng trên sao trời: “337 còn muốn chạm vào người phụ trách.”

“Chẳng phải giờ tôi đã không gọi cậu là thứ bẩn thỉu nữa à? Quái vật nhỏ vẫn còn chưa hài lòng?”

“337 muốn tên cơ, là cái tên giống như con người các anh vẫn dùng để gọi nhau ấy, những người kia đều biết số hiệu của 337.” Em nắm chặt góc áo của Phổ Sầm Tư, tiếp tục nói: “337 muốn trở nên khác biệt với những người khác trong thế giới của người phụ trách, 337 muốn được người phụ trách gọi tên.”

“Q… Vật nhỏ cũng tham lam nhỉ.” Phổ Sầm Tư bất đắc dĩ nhếch môi: “Chuyện tên lúc trước đã nói rồi, mấy hôm nữa…”


Cậu sẽ phải trở lại phòng thí nghiệm.

Phổ Sầm Tư không nói hết câu, nhưng 337 thông qua giao lưu tinh thần cũng hiểu được.

Cái ngày 337 được chuyển tới tay Phổ Sầm Tư, nó đã được định trước là vật thí nghiệm của Phổ Sầm Tư.

Chỉ có thể dùng để nghiên cứu, không thể có tình cảm.

337 đã được coi là một ngoại lệ, số ngày nó sống sót trong tay Phổ Sầm Tư lâu hơn bất cứ thứ sinh vật ngoài hành tinh nào trước đấy.

Những nhà nghiên cứu kia luôn nói 337 là một “sinh vật không não”, mà không hề biết sự thật là nếu lấy bọn họ ra so với 337, bọn họ mới là thứ phù hợp với bốn chữ “sinh vật không não”.

Từ khi còn nhỏ, Phổ Sầm Tư đã thích quan sát những sinh vật với vẻ ngoài dị dạng, ví dụ như chú chim non vừa ra đời đã chết vì rơi từ trên cây xuống, hay là con bướm đã bị nhện đen ăn mất một nửa, hay như một cái kén ve màu vàng không biết đã bị ai đạp nát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.