Cô Dâu Tỷ Phú

Chương 8


Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 8

Làm gì đây! Ngày tháng như quá dài và vô vị. Một ý nghĩ qua đầu, Uyển Ngọc định chiều nay xin ông Thành cho cô học một khóa gia chánh, cô sẽ biết nấu những mốn ăn ngon cho gia đình. Chừng đó biết đâu Vinh không nạt nộ quát mắng cô nữa.
Nghĩ là làm, buổi chiều đợi lúc ông Thành vui vẻ, Uyển Ngọc lại bên ông:
– Thưa cậu.
Ông Thành vui vẻ:
– Có chuyện gì vậy Ngọc?
– Cậu! Con muốn xin cậu cho con … đi học khóa nữ công gia chánh, dạy nấu ăn.
– À, đi học cái đó được. Nhưng ý cậu định cho con đi học thêm văn hóa kìa.
Ở quê, con học đến lớp mấy rồi?
– Dạ, lớp chín.
– Cậu sẽ cho con đi học lại. Nhưng nếu con thích học nữ công gia chánh nấu ăn gì đó cũng được.

Uyển Ngọc vui mừng:
– Cám ơn cậu.
Nhưng vừa nghe mình có nhiệm vụ đưa đón Uyển Ngọc đi học, mặt Vinh nhăn lên:
– Con đâu có rảnh ba. Hay ba mua cho Uyển Ngọc chiếc xe đạp.
– Cũng được, nhưng con hãy giúp Uyển Ngọc quen đường đi đã.
Chán chưa! Vinh lại phải lãnh thêm nhiệm vụ, mỗi ngày đưa cô nhỏ man man đi học và rước về. Không vui, nên mặt Vinh đăm đăm khó chìu, anh cộc lốc, chất giọng xẵng lè khố chịu:
– Này, có biết đi xe đạp không?
– Biết.
Tôi đưa cô đi vài ngày thôi nghen, sau đó cô tự đi.
– Dạ.

Nhưng vừa mới đi ra đường, Vinh đã bị Thu Cúc đón ngay ở cửa, cô nhìn Uyển Ngoc khinh khỉnh:
– Đi một mình không đám đi à? Bộ dạng của cô lớ ngớ đúng là con Mán ở phố núi xuống thành thị.
Vinh nhăn mặt. Dù anh không thích việc đưa đón Uyển Ngọc, nhưng trước thái độ của Thu Cúc, anh lại thấy tội cho cô bé, nên kéo tay Thu Cúc:
– Em đừng như vậy mà Thu Cúc.
– Anh bỏ tay em ra! Thay vì thời giờ anh dành cho em, lại phải vì con nhỏ này, em phải tức chớ. Bây giờ anh và em đưa nó đến trường, sau đó nó tự về.
Không biết đường về thì hỏi người ta, biết chưa?
Uyển Ngọc lặng thinh đạp xe đi. Tôi không cần mấy người đưa tôi đi hay đón tôi về. Tôi tự về. Để xem!
Uyển Ngọc hùng dũng đạp xe đi. Đường đi trong miệng tôi nè, tôi đâu có câm cũng đâu có đui.
Nhưng quái lạ! Con đường lạ hoắc lạ huơ! Uyển Ngọc nhìn ra xem Vinh có đi theo mình không. Không có, cô quay ngược xe lại. Có mấy chiếc xe đạp chạy ùn ùn tới như muốn tông vào cô, Uyển Ngọc sợ muốn khóc. Cô muốn kêu bà ngoại lại không dám kêu, sợ người ta kêu mình khờ, cười mình là con nít, ai đời mười bảy mười tám còn đi lạc.
Rồi trời trưa nắng gay gắt, đầu Uyển Ngọc nhức bưng lên, bụng cô đói cồn cào. Uyển Ngọc thò tay vào túi áo, may là có tiền, cô ghé vào quán ăn bên đường gọi tô bún riêu và ly nước mía, ăn ngon lành, chưa bao giờ ăn ngon đến thế. Cô cười một mình, đi lạc cũng có điều kỳ thú đấy chứ
Rồi buổi chiều, nắng dần tắt, không gian màu xám đổ dài, một ngày Uyển Ngọc lang thang ngoài đường, cô mệt quá thèm có một chỗ ngủ, lại sợ mất cái xe. Uyển Ngọc ngồi bến chờ xe buýt, hai tay cô giữ chặt cái xe, ngó mông. Cô đúng là khờ thật, cho đến nhà ở đường gì và số mấy cũng không nhớ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.