Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 78
Buông áo Vinh ra, bà Trâm khóc nức lên:
– Biết tìm nó ở đâu đây? Tại sao con gieo hy vọng cho nó rồi trở lại với vợ con? Chắc là nó đã đi tự tử.
– Dì để con đi tìm Thu Cúc.
Vinh đưa Uyển Ngọc vào nhà:
– Em nghỉ đi, anh đi tìm Thu Cúc, chắc là cổ đi đâu đó thôi.
Vinh chở bà Trâm đi, anh không biết tìm Thu Cúc ở đâu nữa. Đã từ lâu anh không còn quan tâm đến cô. Có điều gì đó bứt rứt trong lòng anh, như nóng nảy như thiêu đốt vậy.
Một đám đông phía trước làm cho con đường nghẹt cứng không sao xê dịch được, tiếng còn xe bấm inh ỏi thành một âm thanh hỗn tạp. Vinh phải xuống xe, anh kéo một người đàn ông lại, vì dường như ai cũng bịt mũi ghê tởm.
– Chú ơi! Có chuyện gì vậy?
– Người chết bị cắt khúc ra bỏ bao nilông. Cậu không nghe mùi hôi nồng nặc đấy sao?
Một cơn gió xộc qua, mùi hôi thối xông nồng nặc đến lợm giọng, mọi người chạy giãn ra, tốp khác lại chạy vào. Vinh rút khăn bịt mũi len vào. Thật kinh khủng … Anh vụt kêu lên sững sờ vì chiếc nhẫn trên bàn tay đã biến dạng nhưng anh vẫn nhận rõ, đó là chiếc nhẫn anh tặng Thu Cúc.
– Thu Cúc!
Vinh gào lên, anh sụp xuống. Phía sau Vinh, bà Trâm ngã lăn ngất xỉu.
Vinh bị triệu tập để lấy lời khai, anh bực dọc:
– Tôi đã nói những ngày qua tôi luôn ở cạnh vợ tôi, lo cho vợ tôi. Cô ấy mang thai đau ốm, không lúc nào tôi rời vợ tôi cả. Tại sao lại nghi ngờ tôi giết người?
Vinh gần như phát điên lên trước những câu hỏi dồn dập, anh bị tạm giữ ở phòng điều tra để lấy khẩu cung. Nếu như Vinh ngồi trên lửa thì Uyển Ngọc không khác gì Vinh. Cô tin anh vô tội, nhưng chỉ có cô tin anh thì có nghĩa lý gì đâu, phải chứng minh anh là người vô can. Đi gởi cơm vào nhà tạm giam xong, Uyên Ngọc lủi thủi đi về. Bây giờ cô sợ đến cả căn nhà của mình, không dám về.
– Ngọc …
Một bàn tay nắm vai Uyển Ngọc từ phía sau, cô giật bắn người quay lại. Lại là Vũ Hoàng. Uyển Ngọc bực dọc:
– Xin anh đừng làm phiền tôi nữa có được không? Tôi mệt lắm rồi.
Vũ Hoàng thiểu não:
– Xin Uyển Ngọc hãy giúp tôi, tôi cần tiền.
– Tại sao tôi phải giúp anh khi anh từng làm hại tôi.
– Tôi cần tiền ra nước ngoài, hãy giúp tôi đi!
Vũ Hoàng sụp xuống ôm chân Uyển Ngọc van lớn:
– Đừng bỏ tôi, Thu Cúc đã bỏ tôi, Thanh Hưóng cũng bỏ tôi, tôi còn có một mình Uyển Ngọc mà thôi.
Uyển Ngọc thở hắt ra:
– Anh cần bao nhiêu?
– Năm chục triệu.
Uyển Ngọc kêu lên:
– Tôi làm gì có nhiều tiền cho anh đến như vậy? Bây giờ tôi không còn nhiều tiền như ngày trước, anh không thấy quá đáng khi đòi hỏi tôi như vậy sau? Mau buông chân tôi ra.
– Tôi không buông nếu như Uyển Ngọc không hứa đưa cho tôi số tiền đó.
– Anh điên rồi! Một số tiền như vậy mà anh buộc tôi phải đưa cho anh.
Buông tôi ra, buông ra!
– Uyển Ngọc, đừng có la!
– Anh buông tôi ra, tôi sẽ không la.
– Không được! Ngọc sẽ chạy mất, mà tôi thì đang cần tiền!
Mắt Vũ Hoàng trợn to lên trông dữ dằn quá, Uyển Ngọc khiếp đảm hét to lên:
– Buông ra! Có ai cứu tôi!
– Đừng la!
Vũ Hoàng chồm lên, anh đưa hai tay lên chận cổ Uyển Ngọc.
– Đừng có bắt chước Thu Cúc, tôi đã bảo đừng có la, vậy mà cô ấy cứ hét to lên ra rả.
Hai bàn tay Vũ Hoàng bóp mạnh vào cổ Uyển Ngọc. Uyển Ngọc đã hiểu, chính Vũ Hoàng giết chết Thu Cúc, cô không la nữa, lúc này có nhiều người bao quanh họ.
Uyển Ngọc thều thào:
– Anh buông ra đi, tôi sẽ không la đâu.