Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 70
Chùi mạnh nước mắt, Uyển Ngọc không muốn nghĩ đến điều không vui nữa.
Cô ghé vào thư viện mượn một số sách, xong lại tiếp tục đi. Đi qua cửa hàng Internet, Uyển Ngọc ghé vào, cô thích nhất trò chơi game Freekick Player Select. Ấn ra hình cầu thủ Beckham và đi những đường chuyền thô bạo, nhưng vì mang tâm trạng phấn khích đau buồn lẫn giận dữ, đường chuyền của Uyển Ngọc không sao đưa banh vào lưới, chữ Fail cứ hiện lên. Chán nản, Uyển Ngọc trả tiền rời cửa hàng điện tử. Đôi chân cô mỏi nhừ và mệt, Uyển Ngọc mới chịu lết thết về nhà.
– Gâu gâu … – Con MíMi nhào ra mừng rỡ, nhưng không làm Uyển Ngọc quan tâm. Lúc trưa rời nhà, cô đã đóng cửa cẩn thận cũng đâu có mở đèn, vậy mà đèn trong nhà sáng choang, cả dưới nhà bếp, mùi xào nấu xông lên sực nức và … Vinh, anh mỉm cười thân thiết như hôm nào cỗ bệnh, anh đến và lo cho cô.
– Em chịu về rồi à? Mau tắm rửa thay quần áo, anh nấu cơm xong rồi. Sao em lười dữ vậy trong tủ lạnh chẳng còn gì ăn cả.
Uyển Ngọc lạnh nhạt dù thật sự trong lòng cô không muốn chút nào:
– Anh làm gì vậy? Ai bảo anh đến đây, không phải anh sắp cưới vợ rồi sao?
– Em khoan nổi giận! Đi tắm thay quần áo xuống đây ăn cho no đi đã, rồi muốn nói gì cũng được.
Anh ôm vai cô và đẩy cô đi lên trên. Uyển Ngọc vùng vằng. Cô muốn nói anh chẳng có lý đo nào để đến đây khi anh và Thu Cúc sắp cưới nhau, nhưng sao cô không nói được.
Anh sắp đám cươi với người phụ nữ khác còn lo cho cô là sao? Muốn bắt cá hai tay? Cô không phải loại người để anh giở trờ như vậy đâu. Trong lòng hậm hực, Uyển Ngọc tắm thât lâu, gần nửa giờ mới xuống nhà. Nhà bếp trống không, nhưng trên bàn dọn thức ăn, hai đôi đũa, hai cái chén. Uyển Ngọc đi tìm khắp nhà, chẳng lẽ anh đợi cô không được nên bỏ về?
Uyển Ngọc ngồi vào bàn, toàn là những món ăn cô thích, nhưng ăn một mình thì còn thú vị gì nữa. Uyên Ngọc lầm bầm toan đóng cửa nhà lại. Vinh về đến. Anh mỉm cười đưa ra chai rượu.
– Dám uống không? Hôm nay là sinh nhật của em, em uống một chút nhé, không say đâu mà sợ.
Uyển Ngọc sửng sốt. Hôm nay ngày sinh nhật cô, vậy mà cô có nhớ đâu, Vinh lại nhớ. Uyển Ngọc cảm động những giận hờn ghét bỏ như tan đi hết, cô gật nhẹ đầu.
Vinh kéo ghế cho Uyển Ngọc ngồi xuống mới rót rượu vào ly
Uống đi em! Còn món ăn, anh biết em thích món cánh gà và chân gà hấp hành đúng không. Còn món này nữa là món càri dê nấu khoai môn nước dừa ăn với bánh mì.
Anh gắp đưa cho cô một cánh gà, Uyển Ngọc cầm lấy mà mất cứ nhìn Vinh.
Anh thản nhiên như không:
– Anh lạ lắm à?
– Anh dự sinh nhật của em … Thu Cúc không vui đâu.
– Cô ấy vui hay không là chuyện cố ấy.
– Nhưng có liên quan vì anh sắp cưới cô ấy.
– Ai nói với em anh sẽ cưới Thu Cúc?
– Chẳng lẽ không có?
– Dĩ nhiên là không có.
Uyển Ngọc vẫn ấm ức:
– Chính cô ấy nói.
– Khi nào, anh nói em hãy tin đó là sự thật.
– Anh biết vụ …. em sắp có ba triệu USD không?
– Sao?
Uyển Ngọc im lặng, cô thấy Vinh nhíu mày và anh hỏi cô:
– Em lại nghĩ anh vì tiền mà đến với em?
– Không không … – Uyển Ngọc hốt hoảng xua tay. Em không nói nhưvậy.
– Em không cần giải thích nữa. Vinh đứng lên, rồi không dằn được cơn giận, anh chụp chai rượu ném mạnh vào tường.
– Hóa ra, em nghĩ vì số tiền ba triệu USD ấy mà anh có mặt ở đây để lấy lòng em? Em quá xem thường anh rồi Ngọc.
Chưa hết giận, Vinh hất đổ cả bân tiệc, anh hầm hầm tuôn ra cửa, leo lên xe nổ máy ầm ầm chạy đi. Uyển Ngọc ngồi chết lặng. Lại một lần nữa cô lại xúc phạm Vinh mất rồi. Lần này chắc anh không tha thứ cho cô nữa. Cô không hề nghi ngờ anh tham tiền, nhưng anh có biết là cô đang ghen không? Một mặt anh trở lại với cô, một mặt anh có mối quan hệ với Thu Cúc, cô phải nghĩ như thế nào đây?
Nếu như anh cứ bỏ mặc cô, nếu như đêm đó anh đừng cho cô tình yêu của anh. Tất cả trôi đi qua như một giấc mơ buồn. Nước mắt Uyển Ngọc tuôn ra, cô có muốn xúc phạm anh đâu. Bây giờ anh đã đi và chắc là không bao giờ còn đến đây gặp cô nữa. Uyển Ngọc cứ ngồi như hóa đá trước quang cảnh đổ nát những thức ăn ngon Vinh đã nấu cho cô. Vinh ơi! Em xin lỗi. Lời xin lỗi trong tiếng nấc, chỉ có mình Uyển Ngọc nghe.
Vinh giận dữ lái xe trong tâm trạng nửa giận dữ nửa đau đớn. Sao cô có thể nghĩ anh xấu xa như vậy chứ. Anh bỏ bao nhiu là công sức để nấu ăn, để cho Uyển Ngọc sinh nhật vui vẻ. Thất bại rồi.
Tấp vào quán rượu, Vinh gọi rượu uống cho đến say mèm …
– Ngọc!
Vũ Hoàng khựng lại trước cảnh bề bộn đổ nát:
– Sao thế này Ngọc? Vinh đến đây phải không. Anh ta và Thu Cúc sắp cưới nhau, còn muốn gì nữa mà đến đây?
Uyển Ngọc lắc đầu không nói. Người cô mông đâu phải Vũ Hoàng. Vũ Hoàng ngồi xuống bên Uyển Ngọc, anh ta nắm hai bàn tay cô: