Cô Dâu Tỷ Phú

Chương 42


Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 42

– Em phải uống thuốc nghe Cúc, uống thuốc vết thương của em mới mau lành.
– Nhưng anh phải hứa ở lại với em.
– Được rồi, anh ở lại với em.
Được Vinh hứa, Thu Cúc vui mừng nắm chặt tay anh:
– Em phải giữ tay anh mới đươc, nếu không anh sẽ bỏ đi về.
Vinh kêu khổ thầm trong bụng, ở nhà chắc là Uyển Ngọc đang đợi anh. Chờ cho Thu Cúc ngủ, Vinh rút tay nhè nhẹ ra, song cô mớ mắt ra.
– Anh định đi đâu thế anh Vinh?
Vinh đành đáp dối:
– Em nắm tay anh mỏi quá, nên anh muốn rút tay ra.
– Anh chỉ được rút tay ra khi em ngủ ngon, em chưa ngủ anh không được xa em, nghen anh.
Mệt quá, Vinh ngã đầu vào thành ghế rồi ngủ thiếp đi …

Đã quá trưa, đối quá Uyển Ngọc ăn cơm xong ngồi đợi Vinh, thế mà anh vẫn chưa về. Hành lý chuẩn bị đi Đà Lạt đã chuẩn bị xong, không biết bao giờ Vinh mới về nữa. Mòn mỏi, Uyển Ngọc cũng ngủ thiếp đi …
Một giờ trưa, Vinh mới đứng lên đi về được. Bà Trâm khẩn khoảng:
– Ráng giúp dì nghen Vinh, từ từ nó cũng nguôi ngoai và hiểu. Còn bây giờ nó đang tuyệt vọng, dì sợ nó nghĩ quẩn, nên tối cháu vào giúp dì lần nữa.
Vinh đành gật đầu:
– Dạ, tối cháu sẽ vào.
Bà Trâm đưa Vinh ra, đóng cửa xong quay vào, Thu Cúc vờ thức giấc:
– Anh Vinh về rồi hả mẹ?
– Nó bảo tối vào thăm con.
– Hay là mẹ cũng về nhà nghỉ đi, con không làm chuyện dại dột nữa đâu. Tại tối qua lúc uống rượu say, con quá đau khổ. Bây giờ con hiểu dù con có chết, ảnh cũng không bỏ vợ.
– Con biết như vậy thì mẹ mừng. Mẹ đi về chiều mẹ vào với con.
– Dạ.
Bà Trâm vừa khuất sau cánh cửa, Vũ Hoàng đi vào, anh ta gõ tay lên giường:
– Này, đóng kịch đạt thật, hơn cả diễn viên trường lớp.
Thu,Cúc mở mắt ra lườm Vũ Hoàng:
– Thua anh mà. Cả nhà Vinh không ai biết anh bắt Vinh với Uyển Ngọc vì …
– Này, chúng ta đồng hội đồng thuyền, tôi và Thu Cúc đều có lợi.
– Tôi dòi lại được Vinh. Còn anh có Uyển Ngọc, cô vợ có mớ tài sản đến mấy triệu USD chứ gì?
Vũ Hoàng mỉm cười:
– Biết hết còn ồn ào. Tôi sẽ tiếp tục tấn kịch xuất hiện ở nhà họ, còn cô ráng giữ chân Vinh. Thành công hay không do cô cô đó.

– Tôi biết rồi. Anh được tài sản của cô ta, sau này tôi không đòi chia đâu, quan trọng tôi có anh Vinh.
– OK
Vũ Hoàng đưa tay bắt tay Thu Cúc, anh ta nhìn tay Thu Cúc:
– Chắc là đau lắm phải không?
– Đau, nhưng bộ anh tưởng tôi là đồ ngốc hay sao – Thu Cúc bụm miệng cười – Tội nghiệp mẹ tôi, bà thấy máu quá trời nên xỉu ngã xuống cái **i, chứ đâu có biết đó là nước màu đỏ.
– Cô thật là …
Vũ Hoàng phì cười trước sự đáo để của Thu Cúc, cô ta lanh và tinh quái hơn anh nghĩ. Dường như đoán được suy nghĩ của Vũ Hoàng, Thu Cúc ranh mãnh “nhảy vào cổ họng Hoàng”:
– Anh cũng nên cẩn thận, Uyển Ngọc mà biết anh là kẻ chủ mưu bắt cóc, anh tiêu đời.
– Này!
Vũ Hoàng cau mày, Thu Cúc cười khẽ:
– Tôi cũng cần cảnh cáo anh, anh dợt anh Vinh của tôi hơi kỹ, báo hại ảnh nằm bệnh viện cả tuần lễ.
– Tôi đâu có muốn.
Thu Cúc lườm Vũ Hoàng:
– Chứ không phải anh ghen à? Ghen thì nhận, làm ác không sợ lại sợ tôi cười anh ghen à?

Vũ Hoàng cười giả lả:
– Bộ cô không ghen sao?
– Sao không, ghen chết đi được.
– Vậy chúng ta cù g đi trên con thuyền, có đúng không?
– Nhưng anh vì tiền, còn tôi vì tình. Anh ấy từng là của tôi, tôi từng khinh thường địch thủ của mình, không ngờ lại bại trận không còn manh giáp.
Vũ Hoàng ngó mông ra cửa. Thực sự Uyển Ngọc cũng đẹp đấy chứ, nét đẹp ngây thơ trong sáng. Điều làm anh cay cú là chính cái trò gậy đập lưng ông, cuộc bắt cóc vô tình lại cho Vinh và Uyển Ngọc gần nhau yêu nhau. Anh bị loại hẳn ra ngoài “cuộc chiến”. Lòng đau đớn và căm tức.
– Nhất định anh đòi lại cái lẽ ra phải là của anh. Em phải bỏ hắn, nghe chưa Ngọc. Em phải là của anh …
Anh Hoàng! Anh Hoàng …
Mạnh gọi khẽ:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.