Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 21
Tiếng lộc cộc của xe lăn, Vinh qua đến, trông anh khá tưói tỉnh:
– Em tỉnh rồi hả Ngọc? Em ngất đi lâu quá làm mọi người sợ. Em mê đúng một ngày đó.
Uyển Ngọc kêu lên:
– Lâu như vậy sao? Anh cũng khỏe rồi hả anh Vinh?
– Ừ, anh đỡ nhiều rồi. Không nhờ em, dũng cảm chắc là chúng ta còn trong tay bọn bắt cóc. Bây giờ thì an toàn rồi.
Vinh cầm tay Uyển Ngọc siết nhẹ, anh vừa cảm động vừa cảm phục cô.
Trông cô ốm yếu như vậy, thế mà cô đã cõng anh đào thoát.
– Ngọc à! Cám ơn em. Em mệt cứ nghỉ đi.
– Không, em rất vui và cứ ngỡ như mình đang mơ vậy.
Báo chí đến phỏng vấn và chụp ảnh. Uyển Ngọc xấu hố:
– Em mà dũng cảm gì.
Nhưng ngày hôm sau hàng chữ chạy tít trên trang đầu các báo:
cô bé dũng sĩ.
Thoát một cái Uyển Ngọc nổi danh như cồn. Vũ Hoàng đến thăm với bó hoa tươi, anh ta không còn dám xem thường sự ngờ nghệch của cô nữa:
– Em đúng là dũng cảm lắm Uyển Ngọc. Không giống như hôm nào em đi lạc, anh gặp em.
– Cho nên anh xem thường em?
– Anh thú nhận là có như thế, nhưng một phần anh xúc động trước nét đẹp của em. Em đúng là cô gái anh cần tìm.
Uyển Ngọc đỏ mặt:
– Anh nói quá thôi! Em may mắn nhà ở gần lò luyện võ, những ngón đánh của em là học lóm.
– Em học lóm mà còn như vậy- Em mà học chính quy chắc chết đàn ông.
Hay là em đi dự thi hoa hậu thể thao đi Ngọc.
– Thôi đi, em xấu hổ lắm.
Bây giờ Uyển Ngọc không thấy cô đơn nữa, nhưng người cô muốn luôn được nhìn thấy là Vinh. Mấy ngày bị bắt cóc nhốt chung, cô và anh thân mật biết bao.
Trở lại cuộc sống đời thường, anh có vẻ bận rộn, đúng hơn là bận rộn với bạn gái của mình. Bây giờ Thu Cúc săn sốc anh chu đáo. Lúc nào nhìn thấy anh là như luôn có Thu Cúc bên cạnh. Uyên Ngạc chợt thấy buồn buồn. Tại sao mình lại buồn nhỉ. Chính Uyển Ngọc cũng không biết tại sao.
Và như một cái bóng ảo ảnh, Vũ Hoàng đuổi theo Uyển Ngọc. Còn cô thầm lặng hướng lòng mình về kỷ niệm những ngày bị bắt cóc, anh đã ôm cô, cô cõng anh trên vai. Lúc đó Uyển Ngọc không hiểu sao mình làm nên nổi cõng một thân hình sáu mươi mấy ký trên lưng.
Tối nay, dưới nhà, anh và Thu Cúc ngồi bên nhau, và dường như Vinh cũng bắt đầu nhận ra có một sự thay đổi trong tâm hồn mình, anh không còn thích sự săn sóc quan tâm của người con gái anh từng yêu.
– Cúc à! Tối nay anh muốn nghỉ sớm, em về đi nhé!
Thu Cúc mỉm cười:
– Cũng được. Nhưng có điều em muốn hỏi anh, ba mẹ muốn chúng ta đính hôn và cưới nhau vào tháng mười hai, anh nghĩ sao?
Vinh lúng túng:
– Nhanh như vậy sao?
– Đó cũng là chuyện chúng ta từng bàn với nhau mà.
– Nhưng anh còn muốn nghĩ ngơi.
– Khi đã đính hôn, em sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh.
– Không cần như vậy đâu.
– Anh Vinh! Em thấy dường như anh đã thay đổi.
– Anh có thay đổi gì đâu?