Cô Dâu Tỷ Phú

Chương 18


Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 18

Vinh nằm xuống bên Uyển Ngọc, hai tay gối dưới ót, mắt nhìn lên cao suy tính. Uyển Ngọc bắt chước Vinh, nhưng nghĩ lan man một chút cô rơi vào giấc ngủ mỏi mệt. Đêm thật tĩnh lặng, chẳng biết là vào thời khắc nào …
Chương 3
Uyển Ngọc thức giấc. Cô nhận ra ngay thực tế cô và Vinh đang bị bắt cóc. Anh nằm cạnh cô đang ngủ, dáng nằm nghiêng và một tay vô tình đặt lên hông cô như là anh đang ôm cô vậy. Môi miệng anh hãy còn sưng đỏ, hẳn là anh rất đau.
Uyển Ngọc thương cảm ngắm Vinh. Từ nhỏ đến lớn chắc chắn là anh chưa bị khổ, bị đánh đập như vầy. Cũng lần đầu tiên Uyển Ngọc nhận ra anh đẹp như Vũ Hoàng, một nét đẹp nam tính mạnh mẽ. Chợt Vinh cựa mình mở mắt, Uyển Ngọc vội nằm ngay lại.
– Anh Vinh, còn đau kbông?
– Đau. Em không ngủ à?
– Có, em vừa thức giấc. Ngoải kia chắc sáng rồi hả anh?
– Chắc vậy. Chưa bao giờ anh dám nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật và giữa thành phố có bọn người lộng hành bắt cóc đòi tiền chuộc như vầy.
– Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra phải không anh?

Câu nói hóm hỉnh không phải lúc của Uyển Ngọc, nhưng lại làm Vinh phì cười:
– Ừ, dưới ánh mặt trời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chúng ta ăn cơm giống như con chó MiMi nhà mình vậy. Tiếng mở khóa lách cách Vinh và Uyển Ngọc im bặt, anh chụp sợi dây trói, Cột vào cả hai, vừa lúc cửa mở ra. Không quen với bó ng tối lờ mờ không đủ sáng bên trong, bọn chúng nheo mắt lại. Tên chỉ huy hất hàm:
– Mẹ mày muốn nói chuyện với mày, mày phải nói theo lệnh tao nếu muốn sống và muốn con bé này còn nguyênn vẹn. Nào, nói đi! Mẹ hãy lo đủ hai trăm đô la, mau chuộc chúng con ra.
Vinh nghiến răng, tuy nhiên anh vẫn ngoan ngoãn làm theo ý chúng. Anh nghe tiếng bà Thành khóc òa lên:
– Vinh ơi! Bọn chúng có đánh con không?
Vinh muốn khóc vì thương mẹ:
– Không có đâu, mẹ yên tâm!
Cụp! Tên đàn anh giật máy quát:
– Bà mà báo công an là hiểu chuyện gì chứ? Mau lo tiền đi.

Gã khóa máy lại, bỏ đi ra ngoài. Cánh cửa đóng mạnh vào, trả cho Vinh và Uyển Ngọc không gian tối ăm ẩm thấp. Vinh không gào thét như hôm qua nữa, ì như thế chúng sẽ đánh anh và còn phát hiện ra anh và Uyển Ngọc đã cởi được dây trói nữa. Anh ngồi lặng yên suy nghĩ. Hẳn là ba mẹ anh đang lo bắn lên ở nhà. Còn anh và Uyển Ngọc thì bị nhốt trong căn nhà tồi tàn kín bưng này. Vinh có cảm giác mình phát điên lên thực sự. Anh hằn học kéo đây trói ra. Phải trốn thoát, nhưng bằng cách nào đây?
Lát sau cửa lại mở, chúng mang cơm vào:
– Ăn đi! Ngồi một chỗ có người phục vụ ăn uống là cha rồi.
Miệng nói tay hấn bẹo má Uyển Ngọc cười. Vinh trừng mắt:
– Cút xéo mẹ mày đi!
Anh vùng đậy đá vào bụng hắn một đá bất ngờ, hắn lãnh đủ, té dập mặt xuống nền xi măng. Tiếng động khiến hai tên ớ ngoài bước vào, chúng lao vào đánh Vinh, vừa dấm vừa đá. Vinh cố chống lại Uyển Ngọc kinh hoàng len vào giữa, cô gào to lên:
– Đừng cô đánh anh ấy, đừng đánh!
– Muốn chống lại hả, chúng ông ày nhừ đòn.
Chúng trói Vinh vào chân cầu thang, nhưng lại thả lỏng Uyển Ngọc.
– Mày bảo nó nên ngoan ngoãn sẽ không bị đòn đau.
Rầm. Cánh cửa đóng lại, chúng kéo nhau ra ngoài, dưới sàn thức ăn đổ tung tóe. Uyển Ngọc khóc nức nở ôm Vinh:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.