Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 10
Chương 2
Giờ cơm, chỗ ngồi của Uyển Ngọc trống không, ông Thành ngạc nhiên:
– Uyển Ngọc không ăn cơm à?
Thanh Hương dài dòng châm biếm:
– Còn đợi mời mới xuống. Chị Hai, lên mời cô Ngọc xuống dùng cơm.
– Dạ cô Ngọc đi học chưa về.
Ông Thành trợn mắt:
– Cái gì! Bây giờ là mấy giờ rồi mà đi học chưa về? Vinh, bữa nay con không đi rước Uyển Ngọc à?
– Dạ không! Uyển Ngọc nói khỏi, đã nhớ đường về nhà.
Ông Thành đằn mạnh đôi đũa lên bàn, mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ.
Sáu giờ tan học, có về muộn lắm bây giờ cũng về đến nhà chứ, có đâu chưa về.
Hay là đã … đi lạc.
Thanh Hương châm chích:
– Ba sợ nó đi lạc à? Mặt nó làm bộ man chứ nhìn ranh lắm, sao đi lạc cho được.
Ông.Thành nạt đùa:
– Thôi cái giọng khó nghe của con đi! Vinh mau lấy xe đến trường xe sao!
– Dạ …
Thanh Hương giận đỗi:
– Phiền quá đi, đến bữa cơm ăn cũng không yên! Mẹ thấy không, như vậy làm sao con ưa nó cho được.
Bà Thành cũng bắt đầu nhận ra sự quá ưu ái của chồng dành cho Uyển Ngọc.
Lo lắng cho sự vắng mặt của Uyển Ngọc đến bỏ bữa cơm, bắt cả Vinh cũng không được ăn cơm, mà phải đi tìm Uyển Ngọc. Uyển Ngọc đã mười bảy mười tám chứ đâu phải đứa trẻ lên ba.
Vinh vội vàng chạy xe đi. Cổng trường đã đóng, bên trong vắng hoe, như vậy là Uyển Ngọc đã di lạc. Nếu như cô không về nhà, Vinh không dám nghĩ đến điều này. Mong rằng cô ta còn nhớ đường về nhà