Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 100


Đọc truyện Cô Dâu Thứ Bảy – Chương 100

“Con sẽ lấy cô ấy, con hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy và đứa trẻ!”

Khải Minh nhìn vào gương mặt ngờ nghệch của cô, ánh mắt ấm áp và dịu dàng, cô sợ quá nấp sau lưng bà, bà kéo nhẹ cô ra rồi vỗ nhẹ lên lưng cô, nói nhỏ

“Con thấy anh ta quen không? Con nhận ra anh ta là ai không?”

Cô lắc đầu rồi lấp bấp nói

“Không! Không biết! Con không biết anh ta đâu!”

“Ngày mai anh ta lại rước con về nhà anh ấy ở nhé! Con đồng ý không?”

“Không! Không đi đâu! Con muốn ở lại với anh đẹp trai, con không đi đâu!”

Cô mếu máo rồi kích động mà giật giật tay bà, bà và cả hắn và chị hắn đều bất ngờ hỏi gấp

“Anh đẹp trai nào?”

Cô móc trong túi ra một tấm hình rồi chỉ vào mặt một chàng trai trong hình nói ngây thơ

“Anh đẹp trai này này! Mỗi tối con đều nằm mơ thấy anh ấy, anh ấy rất đẹp trai, rất tốt bụng!”


Bà nhìn vào ảnh mới nhận ra là nó nói Vương Nguyên, bà lắc đầu tặc lưỡi

“Con lấy tấm ảnh này ở đâu vậy? Mẹ giấu hết rồi mà!”

“Sao mẹ lại dấu chồng con đi vậy?”

Bà trợn mắt lên rồi ngạc nhiên nhìn cô, bà hỏi thăm dò

“Sao con biết nó là chồng con?”

Cô lại nghệch mặt ra, cô lại nhớ nhớ quên quên, bà quen rồi nên cũng thôi không hỏi cô nữa, bà nhìn về phía Khải Minh rồi nói nghiêm túc

“Cậu đã hứa với tôi những gì cậu hãy giữ lời đấy! Nó là con dâu tôi, tôi không muốn nó phải chịu bất kỳ tổn thương nào!”

“Con hứa!”

Hắn chắc chắn với bà, bà nhìn hắn miệng mỉm cười nhẹ, bà nhìn hắn không giống người xấu lắm, vả lại còn là bạn trai của cô, bà yên tâm tuyệt đối

Đám cưới gấp gáp hơn vì thai Như Hoa đã hơn 4 tháng sắp nhô ra rồi, bà không muốn người ngoài dị nghị cô, mong cô gả đi được suông sẻ, bà nhìn thấy cô trong chiếc váy cưới màu đỏ tươi mà lại nhớ đến lúc cưới cô lần đầu tiên cho con trai bà, bà nhớ con mà rướm nước mắt, bà bước lại gần rồi ôm Như Hoa vào lòng

Cô mỉm cười ngờ nghệch rồi hỏi bà

“Lát con được gặp anh đẹp trai phải không mẹ?”

Bà nói gạt cô, nói cô nghe lời bà thì bà cho gặp anh đẹp trai trong ảnh, nhờ vậy mà cô mới chịu đi thử váy cưới, mới chịu gả cho Khải Minh

Cô vẫy tay chào bà rồi chui vào xe cưới, Khải Minh chờ cô ở ngoài xe, khi thấy cô từ cổng nhà đi ra với bộ váy cưới trên người, hắn bỗng cay mắt rồi rơi lệ, hắn xúc động khi biết rằng hắn đã cưới được cô, hắn yêu cô rất nhiều, cô nhìn hắn ánh mắt hờ hững, cô hỏi

“Tôi sẽ gặp được anh ấy chứ?”

Khải Minh nhìn vào trong xe nói dịu dàng

“Em vào xe đi anh chở em đi gặp anh ấy của em!”

Cô mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ánh lên tia ấm áp


“Cảm ơn anh!”

Nhìn cô dễ gạt như một đứa trẻ, hắn lại mỉm cười, dù cô không nhớ gì, đầu óc như một trang giấy trắng, hắn vẫn yêu cô

Khi hắn và cô đã vào xe rồi, cô nhìn nhìn ra ngoài xe rồi vỗ vỗ tay, hát vu vơ không ra nhịp điệu gì cả

“Vũ Hạo à…anh à…em đến đây…anh đang ở đâu?…em nhớ anh…hôm nay em là cô dâu…anh sẽ là chú rể…chúng ta sẽ hạnh phúc!”

Cô cứ vỗ tay rồi nói vớ vẩn, hắn không để ý lắm, chỉ lắng nghe rồi mỉm cười, cô hôm nay xinh lắm, giống như mốt nàng công chúa kiêu sa lộng lẫy, cô bây giờ là vợ hắn

Bỗng nhiên xe chạy chậm dần rồi dừng lại, hắn thắc mắc hỏi tài xế, tài xế quay lại rồi trả lời

“Phía trước có chuyện gì đấy ạ!”

Hắn bước xuống xe rồi bảo cô cứ ngồi yên ở trên xe, hắn đi một quãng qua mấy chiếc xe trước mặt rồi mới thấy một lão già tay cầm gậy đứng giữa đường chắn ngang không cho xe qua, hắn nhíu mày rồi hỏi

“Sao cụ lại đứng giữa đường thế kia, qua đường nhường đường hộ cháu ạ!”

Hắn lễ phép nhìn cụ rồi khẽ thưa

Cụ già vẫn không để ý mà cứ đứng trân trân không chịu qua đường, Như Hoa thấy lâu nên cũng đi ra xe, cái váy cưới to đùng làm cô di chuyển khó khăn, cô lại thì nhìn chăm chú cụ già kia, thấy quen quen hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải, cô chớp mắt rồi cố nhớ, ông cụ mỉm cười nhìn cô rồi mỉm cười nói

“Cháu gái à còn nhớ ông không? Lần trước cháu hứa sẽ dẫn ông đi tìm nhà con dâu đấy! Ông vẫn chưa tìm được!”

Trong đầu cô bỗng hình ảnh ấy hiện ra, cô nhớ ra đã gặp ông ấy rồi, cô mỉm cười với ông mặt mừng rỡ


“Ông…Ông chính là…”

Rồi hình ảnh một chàng trai cầm hai ly nước bước đến gần cô, đưa hai ly nước cho cô, rồi cột dây giày cho cô, cô nhớ ra nhưng sao hình ảnh kia mờ nhạt quá, không rõ mặt anh ta, cũng không nghe thấy giọng, chỉ như một đoạn phim mờ nhạt và bi tắt tiếng, cô rơi nước mắt nhưng không biết vì sao, cô đau ở trái tim vô cùng

Khải Minh vội nắm tay cô dắt đi, trên xe cô cứ suy nghĩ mãi cái hình ảnh xuất hiện trong đầu cô lúc nãy, ông cụ qua đường rồi nhìn theo xe cô mỉm cười, nhìn nó từ từ khuất dạng

Khi đến cổng nhà thờ, cô bước xuống mặt cứ đờ đẫn, một bà cụ chạy lại nắm tay cô, bà cầm tay cô lên rồi nói giọng dịu dàng

“Con làm rơi cái này này!”

Bà đeo cho cô một cái vòng, trên ấy một viên đá được đính lên, bà mỉm cười rồi bước đi, cô thấy cái vòng quen lắm, những hình ảnh người con trai kia lại hiện lên, người ấy đeo cái vòng y như vậy cho cô, cô lại thấy nhói trái tim, cô cứ thấy hình ảnh ấy thì trái tim lại đau, cô suýt ngất xỉu, Khải Minh vội đỡ cô, cô nhìn cái vòng rồi rơi nước mắt

Hắn lau nước mắt cho cô rồi khẽ hỏi

“Sao em khóc?”

Cô lắc lắc đầu rồi không trả lời, lúc vào lễ đường, cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi quay lại hỏi Khải Minh

“Anh ấy đến chưa?”

“Sắp đến rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.