Đọc truyện Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc – Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
Lãnh An Thần không nhìn phản ứng của Tần Quỳnh, ngược lại kéo tay cô ta an ủi, “Tần Quỳnh, em đừng sợ, bây giờ vất vả lắm chúng ta mới ở chung một chỗ, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho em chết, hai vị chuyên gia này rất có uy tín trên thế giới…”
Tay chân Tần Quỳnh lạnh lẽo, từng cơn gió lạnh quất tới từ dưới thân, cô ta không ngờ Lãnh An Thần sẽ tìm chuyên gia cho mình, nếu như bị nhìn ra, tất cả kế hoạch của cô ta đều sẽ bị nhỡ.
Thấy cô ta trầm mặc không nói, Lãnh An Thần thoáng dùng sức nắm tay cô ta, “Tần Quỳnh, em làm sao vậy? Sao tay em lạnh vậy…”
“Ồ!” Tần Quỳnh lặng lẽ hồi hồn, “Em…em không có việc gì… An Thần, em không muốn chuyên gia gì cả, em cũng không cần bác sĩ, em chỉ muốn anh là đủ rồi!”
Giờ phút này, Tần Quỳnh muốn cố gắng để Lãnh An Thần bỏ cái ý niệm này đi.
Lãnh An Thần gật đầu, “Đứa ngốc, sẽ không chỉ muốn ở mấy ngày cùng anh chứ? Nghe lời, lát nữa bác sĩ tới, em ngoan ngoãn phối hợp là được rồi!”
“An Thần, em…” Tần Quỳnh còn muốn nói tiếp nhưng Lãnh An Thần đã đứng dậy.
“Em tốt nhất nghỉ ngơi một chút, không cần khẩn trương, anh đi gọi điện thoại” Lãnh An Thần nói qua lấy điện thoại di động ra ngoài, thật ra thì anh căn bản không có điện thoại muốn gọi, chỉ cố ý cho cô ta chút không gian mà thôi.
Quả nhiên, Lãnh An Thần chân trước mới vừa đi, Tần Quỳnh chân sau liền gọi điện thoại, “Không xong rồi!” Giọng nói của cô ta hốt hoảng.
Đối phương rất là bình tĩnh, “Chuyện gì để cho cô sợ thành ra như vậy?”
“Lãnh An Thần tìm chuyên gia nước ngoài nào đó cho tôi, tôi sẽ bại lộ!” Tay Tần Quỳnh níu chặt lấy chăn, lòng bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi.
“Cái gì?” Bên kia hình như có chút kinh hãi, nhưng trầm mặc hai giây lại hỏi, “Có phải cô để lộ cái gì hay không? Anh ta không nên như vậy…”
“Tôi không có!” Tần Quỳnh phủ nhận.
“Cũng vì cô chơi tự sát, cô không nên như vậy, đoán chừng đã bị anh ta nhìn ra cái gì rồi, anh ta rất giảo hoạt” Giọng nói đối phương lộ ra bất mãn đối với Tần Quỳnh.
“Bây giờ anh nói cái này có ích lợi gì?” Tần Quỳnh cũng gấp, “Nếu như anh không giải quyết được chuyện này, vậy thì mọi người cùng nhau xong đời!”
Nói xong, cô ta hung hăng cúp điện thoại, trái tim cuồng loạn cũng sắp muốn rách ra khỏi ngực.
Ước chừng qua mười phút, điện thoại của Tần Quỳnh lại vang lên, mắt liếc mã số, cô ta nhanh chóng nghe, “Như thế nào?”
“Tôi đã liên lạc tốt với bác sĩ Kiều, ông ta có biện pháp, cô không cần lo lắng” Đối phương nói xong, lại tạm ngừng, “Còn nữa, về sau ít tự cho là thông minh, nếu như chuyện này bại lộ, cô sẽ không có kết quả tốt!”
Điện thoại cắt đứt, tay Tần Quỳnh nắm điện thoại cũng siết chặt từng tấc, dám uy hiếp cô ta? Đợi cô ta lấy được Lãnh An Thần, cô ta còn không biết ai có kết quả không tốt ư?
Sau một tiếng, hai người đàn ông đeo mắt kính vàng đi vào phòng bệnh, mặc dù Tần Quỳnh lấy được tin tức không có việc gì, nhưng vẫn khẩn trương không thể hô hấp, canh chừng dáng vẻ của cô ta, Lãnh An Thần tiến lên an ủi, “Đừng sợ, không có chuyện gì!”
“An Thần, em sợ…” Một tay Tần Quỳnh ôm hông Lãnh An Thần, một bộ thật vô cùng sợ hãi.
Anh không có động, mà nhìn về phía hai vị chuyên gia, qua một hồi lâu, hai vị chuyên gia cuối cùng đem tầm mắt từ trong báo cáo kiểm tra đo lường dời đi, sau đó nói nặng trịch: “Tình hình của bệnh nhân quả thật rất nghiêm trọng, nhưng mà loại bệnh này nghe đáng sợ, nhưng trên thế giới cũng không phải không thể trị, chỉ cần thay tủy, trị bệnh bằng hoá chất đều là phương án trị liệu rất hữu hiệu đối với loại bệnh này.”
Cánh tay Tần Quỳnh ôm eo Lãnh An Thần bỗng buộc chặt, Lãnh An Thần âm thầm cười một tiếng, “Thay tủy là hữu hiệu nhất đúng không, vậy làm phiền giáo sư liên lạc mặc dù…”
“Không muốn!” Lãnh An Thần còn chưa nói hết, đã bị Tần Quỳnh cắt đứt.
“Sao vậy?” Lãnh An Thần cúi đầu nhìn cô.
“Em…” Tần Quỳnh thế này mới ý thức được mình phản ứng quá khích, liền vội vàng lắc đầu, “Không có, em cảm thấy tủy xứng hình như rất khó…”
“Hội Chữ Thập Đỏ Quốc tế có rất nhiều loại tủy xứng, cũng không có vấn đề” Lãnh An Thần khuyên lơn.
“Nhưng…” Tần Quỳnh đã không biết nên nói thế nào, cô ta là người khỏe mạnh, tại sao có thể thay tủy đây?
Trong lúc cô ta khổ sở không biết làm như thế nào cho phải thì bác sĩ lên tiếng, “Tần tiểu thư không muốn đổi tủy cũng có thể, trước mắt chúng tôi nghiên cứu chế tạo một loại thuốc kiểu mới, thông qua thí nghiệm lâm sàng có hiệu quả trị liệu hết sức rõ rệt đối với bệnh ung thư máu, nếu cô đồng ý, có thể thử xem, nhưng giá tiền vô cùng đắt…”
“Giáo sư, ngài biết tôi không quan tâm đến vấn đề tiền!” Lãnh An Thần nói tiếp, “Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bạn gái tôi, xài bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Một câu nói khiến Tần Quỳnh nhất thời cảm động, tâm can cũng rung động, mà bác sĩ cũng cười, “Đã như vậy, thuốc này tốt nhất mau sớm dùng, như vậy có khống chế rất tốt đối với bệnh tình của bệnh nhân.”
“Ừm!” Lãnh An Thần đồng ý, sau đó nhìn về phía Tần Quỳnh, “Em đồng ý dùng chứ?”
Hiện tại cô ta còn có thể nói gì, anh nói đến mức này, hơn nữa, cô ta đã bác bỏ việc thay tủy, nếu như kiên trì không dùng thuốc nữa, vậy thì đồng nghĩa với bán mình.
Cô ta cười cười, chỉ có thể gật đầu, có điều nụ cười vô cùng cứng ngắc, “Tốt thì tốt, nhưng tốn quá nhiều tiền, An Thần, em…”
Là thuốc có ba phần độc, chút đạo lý này cô ta vẫn hiểu, nhưng vì có thể để cho tất cả nhìn chân thật, cô ta chỉ có nhắm mắt chống đỡ.
“Lãnh An Thần này thiếu tiền sao?” Anh hỏi ngược lại, sau đó đưa tay vuốt tóc cô ta, dịu dàng nói, “Chỉ cần có thể khiến em sống khỏe mạnh, coi như anh phá sản cũng cam tâm tình nguyện.”
Giống như một liều thuốc mạnh cuối cùng, khiến Tần Quỳnh chỉ còn lại cảm động, ũng không nói ra một chữ khác.
“Giáo sư, làm phiền đặt thuốc cho cô ấy, càng nhanh càng tốt!” Lãnh An Thần nhìn về phía giáo sư, không ai chú ý tới tầm mắt anh và giáo sư giao nhau thì hai người cũng cười quỷ dị một tiếng.
Lãnh An Thần đưa giáo sư rời đi, Tần Quỳnh xuống giường chạy thẳng tới phòng làm việc của bác sĩ Kiều, “Bác sĩ Kiều, sao để cho tôi uống thuốc?”
Bác sĩ Kiều đẩy mắt kính của mình một cái, “Có thể lừa gạt được những chuyên gia này, tôi đã mạo hiểm lớn rồi, hơn nữa uống thuốc là cô đồng ý, tôi có thể nói gì?”
Ngón tay Tần Quỳnh đỡ cái bàn trắng từng ngón, đúng vậy, dưới tình huống đó, cô cũng không có lựa chọn khác, trầm mặc một hồi, cô lại hỏi, “Những thuốc này có tổn hại rất lớn đối với tôi không?”
Bác sĩ Kiều như có điều suy nghĩ, “Loại thuốc kia tôi chỉ nghe nói qua, ở trong nước vẫn có rất ít người sử dụng, nhưng nghe nói tác dụng phụ rất nhỏ, hơn nữa có uống thuốc kia hay không, còn không phải do cô à?”
Lời này khiến trong đầu Tần Quỳnh lóe lên ý tưởng, chợt cười. Đúng vậy, nếu là thuốc, có uống hay không chính là chuyện của cô ta!
“Tôi biết rồi!” Tần Quỳnh không thấy hốt hoảng, thay vào đó là mỉm cười thắng lợi, “Bác sĩ Kiều làm không tệ, tôi sẽ nói cho Lý tiên sinh.”
“Cám ơn!” Bác sĩ Kiều cứng ngắc khạc ra hai chữ, sau khi nhìn Tần Quỳnh rời đi, ông ta lắc đầu một cái.
Cô gái điên cuồng thật là một chuyện đáng sợ!
Đưa hai vị ‘giáo sư’ đi, Đỗ Vấn đi tới, “Thiếu gia, kế tiếp làm thế nào?”
“Chờ!” Lãnh An Thần chỉ cho một chữ, theo kết quả điều tra, Tần Quỳnh chỉ là một con cờ, mà người sau lưng cô ta sợ rằng có âm mưu lớn hơn, chỉ là đến bây giờ người nọ chậm chạp không có ra tay, ngược lại càng làm cho người ta không thể phớt lờ.
Hai ngày sau.
Tần Quỳnh nhìn viên thuốc trong tay Lãnh An Thần, toàn thân lạnh lẽo, “Hiện tại phải uống luôn sao?”
Cô ta cho là mình có thể treo đầu dê bán thịt chó, không ngờ Lãnh An Thần lại có thể tự mình mớm thuốc cho cô ta uống.
“Ừm” Lãnh An Thần săn sóc bưng nước qua, cũng đem viên thuốc đổ vào lòng bàn tay của mình, “Giáo sư thuyết phục những thuốc này sẽ có phản ứng không thoải mái, không nhìn em, anh làm sao có thể yên tâm?”
Nói chân thành khẩn thiết như vậy khiến Tần Quỳnh không phản bác được, nhưng nhìn thuốc kia, cô ta cảm giác trong cổ họng như bị mắc kẹt, cô ta nhìn thuốc kia, thuốc này vẫn có tác dụng phụ, nói thí dụ như rụng tóc, nói thí dụ như nôn mửa, nói thí dụ như gia tăng gánh nặng cho gan…
“An Thần, em không muốn uống!” Cô nũng nịu níu lấy cánh tay anh.
Nghe nói như thế, mặt dịu dàng của người đàn ông lập tức xụ xuống, “Tần Quỳnh, em là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Thấy anh tức giận, cô ta vội vã giải thích, “Em không phải là không uống, em sợ mình tự uống những thuốc này, sẽ xấu đi, anh lại không thích em!”
Lãnh An Thần biết cô ta đang nghĩ gì, cố ý tương kế tựu kế, “Em cảm thấy anh là người nông cạn như vậy à?”
“Không phải, em chỉ…” Tần Quỳnh cắn môi, ánh mắt tội nghiệp nhìn Lãnh An Thần.
“Nghe lời, uống thuốc đi” Lãnh An Thần đi tới, nâng cô tựa vào trong lòng mình, “Tin tưởng anh, sẽ luôn luôn ở cùng với em.”
“An Thần…” Tần Quỳnh cũng không còn kế sách nữa, đành phải hé miệng.
Viên thuốc bị Lãnh An Thần đưa đến trong miệng cô ta, tiếp là một chén nước lớn, từng viên tiến vào bên trong thân thể cô.
Lãnh An Thần nhìn dáng vẻ cô ta khổ sở rối rắm, tròng mắt đen nhánh trong thoáng qua một tia ý lạnh.
Uống thuốc xong, Tần Quỳnh nằm ở nơi đó, hai tay quấn chặt Lãnh An Thần, không biết thế nào, anh đặc biệt không ưa thích bị cô ta kề cận như vậy, mấy lần muốn rút tay đều không thành công.
“Tần Quỳnh, uống thuốc phải nghỉ ngơi nhiều” Anh nhắc nhở cô ta.
“Ừm!” Cô ta đáp lời, nhưng tay vẫn không buông ra.
“Cái đó, anh còn có công việc, em ngủ trước, tối nay anh trở lại thăm em” Lãnh An Thần tìm lý do cho mình.
“Đừng!” Tần Quỳnh làm nũng, “Em không thoải mái, anh phải ở cùng em.”
“Nhưng anh còn có công việc phải làm” Lãnh An Thần chưa bao giờ phát hiện một cô gái dính vào người là chuyện làm cho người ta chán ghét như thế.
Tần Quỳnh nhìn thấu anh không vui, chậm rãi buông tay ra, “An Thần, em biết rõ mình không đúng, nhưng anh không ở bên cạnh em, em thật sự sợ…”
Lãnh An Thần thở dài một tiếng, biểu đạt ra mình bất đắc dĩ.
“An Thần, anh có thể mang một vài việc tới đây làm hay không, em bảo đảm không quấy rầy anh, chỉ cần anh có thể để em cảm thấy sự tồn tại của anh là tốt rồi!” Tần Quỳnh gần như cầu khẩn.
“Em biết rõ từ trước đến giờ anh luôn công tư rõ ràng” Lãnh An Thần trực tiếp cự tuyệt, nhưng sau khi cự tuyệt, lại mơ hồ cảm thấy cái gì, liền hỏi, “Em hi vọng anh làm việc ở đây?”
Tần Quỳnh gật đầu một cái, “Em bảo đảm sẽ không quấy nhiễu anh.”
“Vậy cũng tốt, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ đem công việc đến đây” Lãnh An Thần nói qua đứng dậy, “Nhưng hôm nay anh vẫn phải trở về!”
“Ừm!” Tần Quỳnh không tiếp tục dây dưa nhưng tay vẫn không có buông anh ra.
“Còn có việc?” Lãnh An Thần không hiểu.
Tần Quỳnh không lên tiếng, mà nhắm mắt lại, đem mặt tiến tới hướng anh ––
“An Thần, hôn em!”