Cô Dâu Mười Bảy Tuổi

Chương 12: Trống Trải-Một Cảm Giác Lạ


Bạn đang đọc Cô Dâu Mười Bảy Tuổi – Chương 12: Trống Trải-Một Cảm Giác Lạ


Hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác,mặt trời đã lên cao,ánh nắng len lỏi qua tấm rèm trắng đã đánh thức windy dậy.nó vẫn còn ngủ,ngủ ngoan như 1 chú mèo con,2 tay nó vẫn ôm chặt lấy anh trong khj đầu thì gối lên tay anh.thời gian đầu tay anh mỏi nhừ,k cử động được,nhưng giờ thì quen rồi.Mắt nó vẫn nhắm nghiền,trên môi đang nở 1 nụ cười…có lẽ nó đang mơ 1 giấc mơ đẹp nào đó.Chắc thế

Nếu cứ để nó ngủ thế này chắc chắn sẽ trễ giờ,rồi nó dậy sẽ la anh à xem,nghĩ vậy,anh bất giác cười 1 cái,anh cựa người quay về phía nó,tay anh vút nhẹ mấy sợi tóc mai đang phất phơ trên mặt,anh hôn nhẹ lên trán nó rồi thì thào vào tai:
-vợ ơi,mặt trời tới đỉnh rồi,dậy đi thôi.
Nó cựa người,mắt k mở nhưng đôi mày nhíu lại vẻ k hài lòng…Rồi khó khăn lắm anh mới kéo được nó dậy.Haizzhhh,chẳng biết anh là chồng hay là bảo mẫu cho nó nữa…nhưng…những việc đó lại khiến anh vô cùng hạnh phúc
…..
Shijageun dalkomhage, peongbeomhage naege kkeullyeo

eonjena geuraetdeushi meonjeo mareul georeowa
modeun ganeungseong, yeoreodwo Oh
~Sarangeun mwoda? mwoda! imi sushigeo Red Ocean
nan, breakin” my rules again aljanha jiruhangeol?
jogeum dachyeodo neon, kwaenchanha Oh
~….
*****
Tiếng chuông điện thoại vang lên,là một số lạ

-của ai vậy anh?
Nó đang ăn sáng cũng ngó nghiêng đầu nhìn,anh bật cười và xoa đầu nó
-anh cũng không biết,số lạ
….
-alo,tôi LML xin nghe
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì mà windy lại rời khỏi bàn ăn đi ra ngoài nghe máy.Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu nó nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất khi anh quay vào với một nụ cười trên môi
…..
-Em ở nhà nhé,anh đi có chút việc.
Nói rồi windy với lấy áo khoác,mi nhẹ lên trái nó và bước nhanh ra gara.Tự nhiên trong lòng nó có một điều gì đó bất an vô cùng…nhưng nó không biết là tại sao nữa…không thể lí giải nổi…
Rồi như chợt nhớ ra là chiều nay anh hứa chở nó đến siêu thị mua sắm,nó quay ra ngoài cửa nói với theo với hi vọng anh sẽ không quên…nhưng không…anh đã đi rồi còn đâu nữa…”liệu anh có quên” buổi hẹn chiều nay với nó không nhỉ…”chắc là không đâu”…nó suy nghĩ trong đầu…rồi lại lắc lắc đầu một cách khó hiểu…nó cũng không biết nó bị sao nữa>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.