Cô Dâu Không Nên Là Em - Phong Cảnh

Chương 4


Đọc truyện Cô Dâu Không Nên Là Em – Phong Cảnh – Chương 4

Một hồi mạc danh kỳ diệu( không thể giải thích) hôn lễ ô long* liền như vậy kết thúc, chú rể cùng cô dâu không nói với nhau quá một câu, cho đến khi chấm dứt tiễn khách, trở lại phòng nghỉ thân nhân, hai người mới có thể ở cùng một chỗ, đem nghi hoặc lẫn nhau cùng uất giận nói rõ ràng.

Ở hôn lễ lúc mới gặp Hàn Thấm hắn liền kích động, Lăng Dục Vĩ đến bây giờ đã dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn lại chuyển hóa vì theo thường tình đoán rằng. Cô cùng hắn lần lượt gặp nhau, nay hồi tưởng lại không khỏi cảm thấy quá trùng hợp, mà cô trước đây lại lấy hình tượng cá tính mà hắn yêu thích nhất xuất hiện, nếu đây hết thảy thật sự là của cô thiết kế, như vậy người phụ nữ này tâm cơ không khỏi thật quá mức đáng sợ.

Nhưng là hắn không hiểu động cơ của cô. Nhớ rõ ba từng đối với hắn nói qua, Hàn Thấm là một phụ nữ mạnh mẽ, có năng lực lại có dã tâm, trái lại hắn đối với gia nghiệp cũng không mưu cầu danh lợi, trừ bỏ ở giới nghệ thuật có chút thành tựu, về phương diện khác hẳn là sẽ bất thành làm cho một người phụ nữ mạnh mẽ coi là điều kiện quan trọng.

-“Nghe nói, cô nguyên bản là muốn gả vào Hướng gia?” Trong lúc yên tĩnh ngượng ngùng, hắn mở miệng, bắt đầu câu chuyện bằng thông tin ba từng đề cập.

-“Đúng” Cô bình tĩnh trả lời, chuẩn bị tâm lý thật tốt đối mặt với vấn đề mà hắn sắp chất vấn.

-“Vậy vì sao cô lại cùng Hàn Ngữ trao đổi, sao cô lại gả vào nhà chúng tôi?”

Hàn Thấm chần chờ một chút. Nếu nói thực ra lý do, hắn có lẽ sẽ thẹn quá hóa thành giận, nhưng mà sau khi biết Davy chính là Lăng Dục Vĩ, cô không nghĩ lại lừa gạt hắn bất cứ điều gì, bởi vì quả thật là cô chủ đạo sự kiện lần này, nguyên bản cô dâu của hắn mạc danh kỳ diệu bị thay đổi người, cô giấu diếm thân phận của mình chưa báo cho hắn biết là cô thiếu hắn trước.

-“Bởi vì, nghe nói Hướng gia trưởng Tử Hướng Kình, là một người đàn ông có trách nhiệm, Tiểu Ngữ…… Em gái tôi- Hàn Ngữ cá tính đơn thuần thiên chân, cho nên tôi nghĩ Hướng Kình sẽ chiếu cố nó thật tốt……”

Cô châm chước dùng từ, nhưng Lăng Dục Vĩ cũng không phải ngu ngốc, lập tức nghe ra ẩn ý trong lời cô nói, một trận cười lạnh nổi lên trên mặt hắn.

-“Mà con của Lăng gia là cái phế vật không ra gì, ở trên thương trường không danh tiếng, cô sợ tôi sẽ ba bữa lại hành hạ em gái bảo bối của cô sao?” Hắn tự giễu, không thể tưởng được hắn ở trong lòng cô lại bị đánh giá thấp như vậy.

-“Kia chính là nghe đồn.” Hàn Thấm vội vàng giải thích:“Nhận thức anh sau này, tôi biết anh chính là đối với buôn bán không có hứng thú, không có nghĩa là anh không năng lực……”

-“Mà cô thì có năng lực.” Lăng Dục Vĩ càng ngày càng không chịu nổi suy nghĩ của cô.“Tôi nhớ rõ ba từng nói qua, cô ở xí nghiệp Hàn thị không có không gian để phát huy, mà tôi đối với gia nghiệp lại không nóng lòng, cho nên gả đến Lăng gia vừa vặn là để thỏa mãn ý của cô, có thể thay đổi trời đất? Tôi hy vọng cô sẽ không đem xí nghiệp Lăng Uy cùng ba tôi đều trở thành đồ ngốc!”

Hắn dường như đối với trò chơi này chán ghét đến cực điểm. Không thể tưởng được chính người con gái mình đem lòng yêu, đúng là dã tâm sâu như thế, lợi dụng tình yêu làm quân cờ để đạt được thành công sự nghiệp,đem tình cảm của hắn đối với cô trở thành bàn đạp.

Hàn Thấm cơ hồ không có gì để chống đỡ, cô khó có thể vì chính mình biện giải, bởi vì lúc trước muốn thoát đi ràng buộc với xí nghiệp Hàn thị, để cho chính mình không phải vất vả như vậy nữa, cô cái gì cũng đều nguyện ý đi thử, đi làm, cho nên hắn có nghĩ quá như vậy, cho dù loại này ý niệm trong đầu chỉ xuất hiện quá một cái chớp mắt.

Lăng Dục Vĩ chăm chú nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, hiểu được chính mình tựa hồ đã đoán đúng điều trong đầu cô, hắn thấy lạnh cả người từ chân thẳng lên đến đầu.

-“Cho nên ngày đó lúc cô nói lời từ biệt, đặc biệt hỏi tôi có phải hay không thật sự thích cô, cũng là muốn xác nhận chính mình có phải hay không thật sự gả cho đứa ngốc như tôi?”

-“Không phải!” Hàn Thấm cũng tức giận. Của cô một mảnh thiệt tình đến hắn trong miệng toàn thành tính kế, chẳng lẽ tình yêu của hắn mới đáng giá, của cô sẽ không giá trị chút nào sao?

Hắn không thể lý giải cô vì sao có thể một bộ dáng như đúng lý hợp tình như thế. Bất quá, điều quan trọng làm hắn để ý, vẫn là……

-“Cuối cùng tôi chỉ hỏi cô, trước lúc kết hôn, cô đã đã biết thân phận của tôi?”

Nhất châm kiến huyết vấn đề (vấn đề quan trọng nhất), làm Hàn Thấm á khẩu không trả lời được, cuối cùng cô chỉ có thể nhắm mắt lại, như là phán chính mình án tử hình nói:”Đúng.”

-“Mà cô sau khi biết thân phận của tôi, vì sao không nói cho tôi biết,trong hôn lễ hôm nay cô sẽ là nữ nhân vật chính?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Cô nói không nên lời nguyên nhân, bởi vì sự thật chân tướng là như vậy chua xót lại đả thương người, cô chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Chẳng lẽ cô có thể nói thực ra, cô sợ hắn sẽ hủy hôn, phá hư kế hoạch của cô? Hoặc là nói, cô thà rằng hy sinh tình yêu với hắn, cũng muốn làm cho Tiểu Ngữ hạnh phúc?

-“Lăng Dục Vĩ, anh nói như vậy cũng không công bằng! Lúc trước khi gặp anh, tôi cũng không biết –”

-“Không cần hơn nữa!” Hắn bỗng dưng đánh gãy lời của cô. Ở trong lòng hắn, cô đã muốn không còn tín nhiệm.

Hàn Thấm còn muốn giải thích, lúc này phòng nghỉ thân nhân lại đột nhiên mở ra thực không khách khí, Hàn Mẫn Văn lửa giận tăng vọt vọt tiến vào, không nói hai lời trước hết đánh con gái một cái tát.

Cô không hề phòng bị, bị cái tát đánh cho thật mạnh này đánh lên vách tường, đau tới nỗi không làm gì được.

-“Mày đúng là ….đúng là điên dồ, quả thực tức chết tao!” Lăng Phú Quý vì tức giận nên chửi mắng, cũng bất chấp con rể ở đây, thầm nghĩ muốn giáo huấn đứa con gái thiếu chút nữa làm hắn mất hết mặt mũi này.“Mày biến đi! Tự chủ trương cùng Hàn Ngữ trao đổi, Mày hiện tại muốn tao như thế nào giải thích với Hướng gia?”

Đều đã muốn nghe lời xuất giá, Hàn Thấm cho rằng chính mình không hề thua thiệt Hàn gia, dù sao cha hận cô cũng là hận sẵn rồi, đau đến nóng mặt cô chỉ có thể vỗ về xoa nhẹ má, hồng hốc mắt quật cường trừng hắn.

-“Ba muốn chúng tôi gả, tôi đã muốn gả cho, ba còn có cái gì không hài lòng?”


-“Hừ! Mày cho là chính mình thực thông minh sao? Nói cho mày, chọc Lăng đổng sự cùng Hướng đổng không hài lòng, Hàn thị xí nghiệp nhất định tài chính đều sẽ lấy không được, mày cũng đừng tưởng ở Lăng gia sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn!” Hàn Mẫn Văn sắc bén nói.

-“Tài chính?” Lăng Dục Vĩ đột nhiên ra tiếng, hắn hướng chỗ Hàn Thấm đang đi đến từng bước, nghiêm mặt hỏi:“Cô gả nhập nhà chúng tôi, trong đó điều kiện tương tự như xí nghiệp Lăng Uy là phải cung cấp tài chính cho Hàn thị xí nghiệp sao?”

Note 

* Ô Long: Nguồn gốc của từ Ô Long như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó. (giống như VN mình gọi Ông 30 Lý Thương Ẩn – nhà thơ đời Đường cũng có câu thơ: Dao tri tiểu các hoàn tà chiếu, tiện sát Ô Long ngọa cẩm nhân 遥知小阁还斜照,羡杀乌龙卧锦茵, có nghĩa là: Từ xa đã thấy ánh chiều tà xế bóng chiếu vào gác nhỏ, chú chó nằm trên đệm gấm thật đáng ngưỡng mộ.

Cô biết chỉ cần trả lời vấn đề này, tình yêu của cô và hắn có lẽ là dừng lại tại đây, nhưng mà đã đến tình trạng này, cô giấu diếm còn có ý nghĩa gì, dù sao đến cuối cùng hắn đều sẽ biết.“….. Hàn thị xí nghiệp bởi vì hiệp ước lần trước lỗ không ít, vấn đề cấp thiết phải xoay sở……” Cô chỉ có thể bi ai thừa nhận.

-“Mày nói nhiều như vậy làm gì? dù sao cũng là do mày thiếu năng lực, ngay cả tiền đều lấy không được!” Càng nói càng tức nên Hàn Mẫn Văn lại duỗi cánh tay, nghĩ muốn đánh thêm mấy cái, nhưng lần này lại bị một bàn tay khác mạnh mẽ bắt lấy.

-“Mặc kệ cô ấy lấy cái gì lý do gì gả vào Lăng gia, đều đã muốn là người của tôi, hy vọng ông không cần gặp mặt cô ấy!” Lăng Dục Vĩ giận tái mặt không hài lòng mở miệng.

Hắn cũng không hiểu được chính mình, rõ ràng hận cô, thế nhưng khi nhìn thấy cô bị đánh, tâm lại như có đao đâm vào, hắn xem thường chính mình sao lại mềm lòng như vậy.

Hàn Thấm khó có thể tin nhìn hắn, cô đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chịu trận cha đánh, không thể tưởng được Lăng Dục Vĩ lại vì cô ngăn cản, còn tuyên bố quyền sở hữu.

Trong lòng một cỗ chua xót lẫn hy vọng chờ đợi đan xen vào nhau, tình yêu của hai người bọn họ, có hay không còn một chút hy vọng?

Hàn Mẫn Văn cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ bên trong, lại bị con rể mới chống đối, nét mặt già nua thoáng chốc lúng túng, chỉ có thể căm giận bất bình rời đi.

Trong phòng nghỉ lại trở lại yên tĩnh, Lăng Dục Vĩ nhìn dấu tay in đỏ chót trên khuôn mặt trắng nõn của cô, vươn tay muốn vuốt ve, nhưng lại khựng lại trước không trung, tay gắt gao nắm thành quyền thu về.

Hàn Thấm nhịn không được đánh vỡ sự trầm mặc,“Vừa rồi cám ơn anh.”

Lăng Dục Vĩ không biết chính mình nên nói gì,tình cảm đối với cô đã quá phức tạp, quá sâu lại rất thống khổ, nếu khi cuộc chơi này bắt đầu, hắn đã chuẩn bị làm ngơ cuộc hôn nhân này, nhưng khi sau khi biết cô dâu hoán đổi là cô, liền làm không được.

-“Tôi chỉ là không quen nhìn có người bạo lực, không có ý tứ gì khác”. Cảm thấy chính mình không thể cùng cô ở chung một chỗ thế này, hắn cầm lấy tây trang áo khoác, vô tình xoay người đi ra ngoài.“Về phần cô, đã thành công gả vào Lăng gia, có thể hay không đạt được những gì cô muốn, cô sử dụng chính thủ đoạn của cô đi, thứ lỗi tôi không phụng bồi!”

Này chẳng khác gì hắn tỏ vẻ chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, Hàn Thấm vội vàng nâng làn váy rất nặng, ý muốn đuổi theo hắn.“Lăng Dục Vĩ, anh hãy nghe em nói……”

Nhưng mà hết thảy đã quá muộn, cô đuổi theo ra ngoài cửa, Lăng Dục Vĩ đã muốn đi xa, cô chỉ thấy Lăng Phú Quý rất xa đứng ở trên hành lang, dùng ánh mắt lạnh lùng, lạnh không khác gì băng xem xét cô.

Đêm tân hôn, Hàn Thấm nhìn căn phòng mới rộng lớn, thầm than chính mình có lẽ là từ lồng giam này chuyển qua lồng giam khác mà thôi.

Lăng gia so với nhà cô xa hoa hơn rất nhiều, cô lại không có nhiều tâm tình để đánh giá, mắt nhìn một bên hành lý đóng gói mang theo. Đột nhiên, tầm mắt cô đảo qua liền liếc thấy mảnh giấy, mở nó ra, là bức họa Davy vẽ tặng cô.

Trên bức chân dung nhìn cô cười sáng lạng, đối lập với hiện tại sầu bi, thật là mỉa mai. Nghĩ tới sáng nay cô không biết cuộc hôn nhân này có thể hạnh phúc hay không, cô không khỏi hoài niệm thời gian ở chung vui vẻ trước khi kết hôn cùng Lăng Dục Vĩ.

Khi nào thì cô còn có thể nở nụ cười như lúc ấy? Hoặc là, cô có thể hay không cả đời rốt cuộc mất vẻ tươi cười như thế?

Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý sẽ bị Lăng gia lạnh nhạt, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đối với người của Lăng gia không có gì cảm tình gì. Nay cô đã biết Davy chính là Lăng Dục Vĩ, cho dù bị hắn vô tình hiểu lầm thương tổn, trong lòng vẫn tránh không khỏi chờ mong.

Cô cả đời đều bị cha, anh trai thao túng trong lòng bàn tay, chẳng lẽ cô không thể vì chính mình tranh thủ chút gì sao? Hiện tại cô là chính mình gả cho người đàn ông cô yêu, cho dù quá trình có thể gặp không ít khó khăn, cô có lẽ nên xuất ra biểu hiện quyết đoán của mình trên thương trường, vì hạnh phúc của chính mình cố gắng một lần đi?

Hạ quyết tâm, nội tâm vững vàng đứng lên, cô cẩn thận nhìn quanh căn phòng tương lai trở thành cuộc sống của cô, một chiếc giường lớn, nội thất đồ gỗ tinh xảo, một chiếc ghế sô pha, Lăng gia còn cẩn thận thay cô chuẩn bị bàn trang điểm, xem ra cô ở trong này địa vị cũng không tới nỗi không ai để ý.

Trong tâm trí đang suy tư bố trí thế nào, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lăng Dục Vĩ đi vào trong phòng, Hàn Thấm vội vàng đem chân dung trên tay bỏ vào ngăn kéo.

-“Anh…… Muốn đi ngủ sao?” Vẫn còn đối với hắn ôm hy vọng, Hàn Thấm cố gắng tỏ ra thân thiện, bất quá trên mặt khó che giấu vẻ thê lương của người vợ.

-“Tôi?” Hắn luôn luôn bình tĩnh nhìn cô nhưng lại lộ ra vẻ hoảng hốt, không khỏi cảm thấy buồn cười.“Cô hình như rất lo lắng?”

“Em…… Bởi vì em không có thói quen cùng người khác ngủ chung giường……” Thấy hắn thái độ cũng có vẻ tốt hơn nhiều, cô nhẹ nhàng thở ra, không tốt lắm ý tứ thuyết minh.


Ai ngờ Lăng Dục Vĩ tươi cười châm chọc, tuyệt không lưu tình.“Yên tâm, tôi sẽ không cùng cô ngủ cùng giường.”

Tươi cười của cô cũng cứng lại.

-“Tôi cũng không thói quen cùng người khác ngủ cùng giường, nhất là người kia còn mang trong lòng tâm kế nham hiểm.” Nói đến, trong lòng hắn vẫn thập phần để ý chuyện phát sinh, đối với hiểu lầm về cô cũng không có tiêu tan.“Cho nên cô không cần lo lắng, buổi tối không có người cùng với cô giành chăn, hoặc là đem cô đẩy xuống dưới giường đâu.”

Hàn Thấm hoàn hoàn toàn toàn cười không nổi, cô khẽ thở dài,“Em biết anh rất hài hước, nhưng thật đáng tiếc là lại dùng vào việc này.”

Không để ý tới thầm oán của cô trong lời nói, hắn mở ra hành lý tiến tới tủ quần áo, đem quần áo của chính mình xếp vào.“Ít nhất hài hước của tôi còn không có bị tâm cơ của cô dập tắt, cũng nên cám ơn trời đất.”

-“Anh muốn đi đâu?” Cô khó hiểu nhìn động tác của hắn.

-“Căn phòng này tôi ở không nổi nữa.” Hắn thu thập ổn thỏa, ánh mắt không mang theo cảm tình hướng nhìn cô.“Cô kêu ba uy hiếp tôi phải ở lại trong nhà, nếu không liền chặt đứt quỹ Văn hóa và giáo dục Lăng Uy, được, tôi ở lại, nhưng tôi ít nhất có thể lựa chọn không cùng cô ở một gian phòng được chứ?”

-“Cái gì quỹ hội? Em không hiểu ý tứ của anh?” Cô đoán có lẽ lại hiểu lầm mới sinh ra khi cô không biết, nhưng mà cô lại chỉ có lựa chọn nhận về mình trách nhiệm, bởi vì hắn hiện tại sẽ không tin tưởng lời nói của cô dù chỉ một chữ.

-“Cô không biết?” Hắn nhíu mày hỏi, rồi sau đó không quan tâm nhất câu môi.“Dù sao tôi cũng không thể chứng thực rốt cuộc cô có biết hay không, tóm lại tôi không thích người ta uy hiếp tôi.”

Nói xong, hắn cầm theo hành lý, trong khi Hàn Thấm há hốc mồm lại khó hiểu trạng, liền đi ra cửa phòng, đóng cửa lại trong nháy mắt, cô không khỏi tức giận trong lòng. Cô đã tự nhận xin lỗi hắn, hướng hắn giải thích rồi, dựa vào cái gì muốn cô ủy khuất?

-“Biến đi Lăng Dục Vĩ!” Cô cầm lấy gối đầu, hướng cửa phòng ném đi. Lăng Dục Vĩ vừa mới vừa rồi rời đi lại quay trở về, mở cửa liền nghe thanh âm gầm lên mạnh mẽ của cô.

Hắn tiến đến chỗ cái gối, chỉ thấy cô hai tay giơ lên cao rồi xấu hổ hạ xuống.

-“Như thế nào? Không ngủ với cô, cô sẽ mưu sát chồng sao?”. Hắn nhặt chiếc gối, đem nó quăng lên giường.“Có vẻ như là ‘khí chất cao quý’ – điểm này của cô, không có diễn trò ở trước mặt tôi.” Khóe mắt không khỏi nhìn vào đèn ngủ đủ màu cạnh giường, may mắn thay cô không ném ra cái này.

-“Em không có ở trước mặt anh diễn trò!”

Cô muốn nói rõ ràng, nhưng hắn lại cầm lấy chìa khóa xoay người ra khỏi phòng. Hàn Thấm đuổi theo ra ngoài cửa phòng, chỉ thấy được ba mẹ chồng ngồi ở phòng khách, trơ mắt nhìn con đi vào thư phòng, sầm một tiếng đem cánh cửa đóng chặt lại, đem cô con dâu mới vào cửa là cô quăng đi.

-“Ba…… Mẹ.” Cô không biết chính mình nên phản ứng như thế nào, dù sao đêm tân hôn bị chồng bỏ rơi, quả thật xấu hổ đến cùng cực.

Lăng mẹ đối với cô chính là thờ ơ, mà còn lại Lăng Phú Quý nhíu mày nhìn cửa thư phòng, mặt không chút thay đổi chuyển hướng nhìn cô, bình thản lại hơi cảnh cáo,“Tuy rằng cô không phải con dâu mà chúng tôi mong chờ, nhưng dù sao cũng đã về đây, chúng tôi đã giúp cô giữ nó ở trong nhà, có thể hay không khiến nó quan tâm cô, cần nhờ chính cô.”

Hàn Thấm thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai ba chồng thật sự hướng Lăng Dục Vĩ nói qua cái gì đó, mới làm cho hắn hiểu lầm cô hướng ba chồng cáo trạng, làm cho ông đến uy hiếp hắn.

Bất quá so với hiểu lầm lớn giữa vợ chồng bọn họ, cái này hiểu lầm nhỏ thật không trọng yếu. Có vẻ sau khi nói xong hai người kia cũng không để ý đến cô, tiếp tục xem tivi, hơn nữa mới vừa rồi thái độ cùng lời nói của hai người, tràn ngập nhắc nhở cô,trong nhà này, cô là tứ cố vô thân.Lăng gia, không ai giúp đỡ cô.

-“Chú Davy, quả táo của cháu vẽ đẹp lắm, chú xem có đẹp không?”

Cần Cần đem bức vẽ đưa tới trước mặt Lăng Dục Vĩ, lại phát hiện hắn hai mắt vô thần ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

-“Chán ghét! Chú cũng không để ý cháu!” Cô bé giận dỗi, bàn tay nho nhỏ bắt lấy cánh tay hắn dùng sức lay động.

-“Cháu cũng vẽ tốt lắm! Cháu cũng vẽ tốt lắm!”

Một đám trẻ con đột nhiên nhao nhao lên, tranh nhau muốn Lăng Dục Vĩ xem bọn chúng vẽ, đem Cần Cần đẩy qua bên cạnh, hại cô nhóc ủy khuất đến độ muốn khóc.

Tình huống này giống như đại quân tiếp cận làm Lăng Dục Vĩ kinh động, thế này mới phát hiện là mình còn đang ở lớp học, bình thường, hắn hay tới khu tiểu học xa xôi này, để dạy vẽ cho lũ trẻ có năng khiếu hội họa yêu thích nghệ thuật, cũng bởi vậy hắn có rất nhiều bạn nhỏ kém hơn hắn mười tuổi, ngay cả thầy giáo ở lớp học, cũng trở thành bạn thân của hắn.

-“Thật có lỗi, chú ngẩn người, không phát hiện, các cháu vẽ tốt lắm.” Hắn mỉm cười tiếp nhận giấy vẽ,“Chú mở ra xem nha! Có hay không ở mặt trái viết tên nha? Nếu không đến lúc đó chú tưởng nhầm bức vẽ là của Cần Cần, chú đây mặc kệ nha!”

-“Có!” đám nhóc kêu lên, nhất là Cần Cần bị đến tên đang ngồi bên cạnh cũng kêu lớn, sợ bức vẽ chính mình thật sự bị Vương Tiểu Minh xử lý.


Giao xong, đám nhóc lập tức giải tán đi chơi đùa, chỉ còn có Cần Cần ở lại, đi tới bên cạnh Lăng Dục Vĩ.

-“Chú,cháu vẽ là quả táo!” Vì là người thứ nhất nộp bài, bức vẽ của cô bé ở ngay đầu tiên, tay nhỏ bé không ngừng khoa tay múa chân,“Trên quả táo còn có con sâu lông, sâu lông được tô là màu sắc rực rỡ, mặt trên có cầu vồng sẽ sáng lên, mặt trên cầu vồng có chim nhỏ bay tới bay lui, sâu lông trên thân có những đốm đốm, còn có chân sâu lông, nhìn xem như một dãy phòng ở, màu của táo đỏ là màu xanh nước biển……”

Lăng Dục Vĩ nhìn bức vẽ của cô bé, thập phần đánh giá cao việc táo bạo sử dụng màu sắc và sự sáng tạo của cô bé. Liền ngay cả người lớn như hắn, cũng không thể tưởng tượng sáng tạo được như thế, không khỏi vươn tay sờ sờ đầu của cô bé.

-“Cần Cần vẽ thật tốt!” Hắn tự đáy lòng ca ngợi, cô bé lại giống như không được khen ngợi, ngược lại nghiêng đầu buồn bực nhìn thẳng hắn.

-“Chú, chú hôm nay là lạ.” Cô bé nhanh mồm nhanh miệng tâm đắc nói ra quan sát của mình.“Quả nhiên cùng thầy A Nghĩa nói giống nhau.”

-“Thầy A Nghĩa nói cái gì?”.Hắn lơ đãng thuận miệng hỏi, một bên thưởng thức bức vẽ của bé.

-“ Thầy A nghĩa nói, chú vừa mới cưới vợ, đánh mất đi mùa xuân.” Nói xong, bé nghi hoặc hỏi:“Vì sao cưới vợ lại sẽ bỏ lỡ mùa xuân?”

Lăng Dục Vĩ nghe rõ những gì Cần Cần nói, thiếu chút nữa lỡ tay xé rách bức tranh.“ Không nên nghe thầy A Nghĩa giảng loạn! Loại giáo dục này của anh ta thật là phá hủy cây non quốc gia.”

-“Vì sao chú bỏ lỡ mùa xuân lại là tàn phá cây non quốc gia?” Cô bé hiếu kỳ hỏi.

-“Bởi vì……” Thật muốn đâm đầu chết, hắn thừa nhận chính mình mới vừa rồi trong đầu quanh quẩn, tất cả đều là người phụ nữ Hàn Thấm kia, hắn chính là phiền lòng tại sao sự tồn tại của cô luôn quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, cũng không phải theo như lời A Nghĩa cái gì tư xuân!

Đúng vậy, hắn đã sớm chặt đứt tình yêu đối với cô, thế nào còn có thể nhớ tới cô?

-“Cần Cần,” hắn chống đỡ không được, đành phải chuyển hướng đề tài,“Giúp chú tìm thầy A Nghĩa đến đây được không?”

-“Được!” Có thể giúp người mà cô bé thích nhất, cô bé tự nhiên là không thể từ chối.

Cô bé nhanh chóng chạy đến phòng học phía sau, kéo đến một người đàn ông béo mập, mặt hiền hòa.

-“Thầy A nghĩa, chú tìm thầy!” Cần Cần lôi kéo hắn ngồi ở bên cạnh Lăng Dục Vĩ,“Thầy, vì sao thầy nói chú ở bỏ lỡ mùa xuân? Bây giờ là mùa hè nha! Còn có, chú nói thầy tàn phá…… Cái gì cây non, đó là có ý tứ gì?”

Cái này làm hai cái người lớn đều ngây ngẩn cả người, sau một lúc, đều là lắc đầu rồi cười khổ. A Nghĩa vội vàng cầm mấy viên kẹo cho Cần Cần, đem cô bé đuổi tới một bên.

-“Anh lại như vậy ‘Hủy người không biết mỏi mệt’, tôi thật lo lắng cho những người chủ tương lai quốc gia chúng ta.” Lăng Dục Vĩ không khỏi bắt đầu chế nhạo bạn tốt.

-“Ai biết sẽ bị cô bé nghe được? Cậu có thấy mấy đứa nhóc này sau khi tôi dạy bảo, cùng khỉ con giống nhau sao?” A Nghĩa cười to sau tò mò hỏi:“Sau đám cưới! Cậu với vợ của cậu ở chung như thế nào?”

Bởi vì hắn chính là thầy giáo đơn thuần, cá tính hào sảng trọng nghĩa khí, lại cơ hồ là ẩn cư ở trong núi cả ngày cùng tiểu bằng hữu làm bạn, bởi vậy Lăng Dục Vĩ thực yên tâm mà đem chính mình bí mật nói cho hắn, bao hàm cùng quá khứ với Hàn Thấm.

-“Cô ấy tựa hồ bị ba tôi bắt ép đến công ty đi làm, cho nên hai người chúng tôi không thường gặp mặt, cũng cơ hồ chưa nói quá một câu.” Lăng Dục Vĩ làm bộ như không cần nhún vai.

-“Tôi thấy……” A Nghĩa nheo lại mắt,“Là cái tên xấu tính nhà cậu cố ý không cùng người ta nói chuyện đi?”

-“Tôi không phủ nhận.” Bởi vì đối với cô cảm giác lại vừa yêu vừa hận, hắn chỉ có thể làm như không thấy.

-“Tôi nói cậu cũng thật là người kỳ quái, nếu còn thích cô ấy, sẽ cho nhau một lần cơ hội! Vợ chồng là muốn sống cả đời, cậu chẳng lẽ muốn cùng cô ấy lâm vào bế tắc như vậy?” Đối với sự ngoan cố của hắn, A Nghĩa chỉ có thể lắc đầu.

-“Nhưng là tôi không thể tha thứ sự lừa gạt cùng tâm cơ của cô ấy.” Hơn nữa cô ấy hiện tại chính thức vào Lăng Uy xí nghiệp công tác, lại ứng với tâm kế cô ấy từng thừa nhận, tự nhiên hắn không thể chấp nhận.

A Nghĩa trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi:“Cậu cảm thấy cô ấy đẹp sao?”

-“Không cần hoài nghi xinh đẹp.” Chính là ai biết xinh đẹp bề ngoài, đúng lại là thứ người đầy gai.

-“Vậy, cá tính cô ấy được không?”

-“Nếu cô ấy trước kia không phải là diễn trò……” Nhìn A Nghĩa một mực mong hắn thành thực bày tỏ, Lăng Dục Vĩ nhếch miệng, đành phải theo tình hình thực tế nói:“Như vậy của cá tính quyết đoán kiên cường của cô ấy, có chủ kiến cũng không bảo thủ, hẳn là xem như khá tốt.”

-“ừm…… Cùng cậu chơi thân sao?”

-“Sau hôn lễ chúng tôi chưa từng nói một câu, còn lúc trước chúng tôi không có gì giấu nhau.”

Hỏi xong trọng điểm, A Nghĩa khơi nhướn lông mày, thực không cho là đúng.“Cho nên cậu đối với cô ấy đánh giá rất cao, người như vậy bỏ lỡ không phải thực đáng tiếc sao? Các cậu hiện tại bất quá là giữa nhau còn tồn tại hiểu lầm, hiểu lầm giải tỏa không phải tốt lắm sao?”

Lăng Dục Vĩ tức giận bĩu môi.“Nhưng là hiện tại tôi căn bản không nghĩ cùng cô ấy có cái gì tiếp xúc.”

Hắn không dám thừa nhận chính mình sợ lại yêu cô, cũng không nghĩ muốn thỏa mãn ý của cô, làm cho cô đạp qua đầu hắn ở Lăng gia cùng Lăng Uy xí nghiệp muốn làm gì thì làm, vạn nhất tiếp sau đó lại càng nhiều lừa gạt, hắn không hiểu được chính mình còn có thể thừa nhận được bao nhiêu.


-“Cậu lại muốn tiếp tục trốn tránh!” Chỉ cần liếc mắt một cái, A Nghĩa chỉ biết hắn suy nghĩ cái gì. Yêu càng sâu lại càng sợ hãi, bạn tốt đã sớm không thể tự cứu vãn, chính là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường] thấy không rõ lắm.“Davy, hãy để tôi khuyên cậu một câu, chuyện nên đối mặt sớm hay muộn cũng phải đối mặt, không cần chờ đến sự tình không thể vãn hồi, thương tổn đã muốn quá sâu, đến lúc đó cậu nghĩ hối hận cũng đã muộn.”

Đây là ngày thứ mười ba ở Lăng Uy xí nghiệp công tác.

Hàn Thấm cầm một đống văn kiện đi qua văn phòng, nhân viên thấy cô, nhiều lắm chính là gật đầu khách sáo, có nịnh nọt chút thì kêu cô một tiếng phó tổng, đại đa số là sau khi cô đi, bắt đầu cúi đầu khe khẽ nói nhỏ, chỉ trỏ.

Cô hiểu được bọn họ đang nói cái gì. Mới vào cửa được vài ngày, Lăng Phú Quý nghe xong những việc cô từng trải qua, liền cho cô vị trí phó tổng giám đốc Lăng Uy xí nghiệp,lại là đại tiểu thư Hàn thị xí nghiệp đối địch của công ty, bởi vậy, mười người thì có đến tám nhân viên đều cho rằng cô rắp tâm bất lương, khẳng định là tới đánh cắp cơ mật hay là là tới làm nội gián.

Ở trong phòng phó tổng ngồi vào chỗ của mình, cô đã muốn chính mình đừng đi để ý những người đó, nhưng trước khi mà vào công ty, Lăng Phú Quý đối với cô một phen lời nói thấm thía, trong lời nói như là cảnh cáo, xoay vòng trong tâm trí cô –

-“Nói thực ra, Hàn thị xí nghiệp muốn nguồn lực, tôi nguyên tưởng rằng gả vào sẽ là Hàn Ngữ, cô bé đơn thuần dễ khống chế, khả năng hiệp trợ tôi đạt tới mục đích, nhưng khi tôi biết con dâu tương lai bị thay đổi người mà không có ngăn trở, là vì tôi biết cô có tài. Hàn thị xí nghiệp thiếu cô, sẽ nhanh suy yếu, nếu tôi có thể trọng dụng cô, như vậy Lăng Uy xí nghiệp sẽ có nhiều thêm một cái người lãnh đạo mới, có thể thay thế được Dục Vĩ đối với buôn bán không có hứng thú. Hàn Thấm, cô nguyện ý vào công ty giúp tôi chứ?”

Ngay lúc đó cô thực hiểu được, này cũng không phải phải công ty giao cho cô kế thừa, mà là muốn cô hỗ trợ trông coi gia nghiệp, thẳng đến đời thứ ba tiếp quản. Nhưng mà căn cứ vào tình yêu đối với Lăng Dục Vĩ cùng đối với chính mình tự tin năng lực, càng căn cứ vào khi Hàn thị xí nghiệp bị áp chế không cam lòng, dứt khoát kiên quyết đáp ứng Lăng Phú Quý.

Tuy rằng bất đắc dĩ, cô cũng không chịu thua, kiên trì dùng chính mình năng lực cùng trí tuệ vượt qua hết thảy việc này, chứng minh cô một mình cũng có thể chống đỡ được rất tốt Lăng Uy xí nghiệp, cho nên quá trình chỉ có thể nói gian khổ vô cùng.

Cho dù lời nói của Lăng Phú Quý vẫn giống như tòa núi cao, nặng nề đặt ở trong lòng cô, nhưng đồng dạng cũng là một loại trợ lực, làm cho cô có thể có hiệu suất tập trung chú ý công sự, đối mặt với lực cản.

Bình tĩnh xem qua tất cả tư liệu có liên quan tới Lăng Uy, Hàn Thấm càng xem trong lòng càng sợ hãi.

-“Nguyên lai…… Lăng Dục Vĩ làm được việc này, được tổ chức đấu giá, triển lãm cùng bán hàng từ thiện, làm mục đích từ thiện lớn…… Thật không nghĩ đến tác phẩm hắn có thể bán ra với mức giá cao như vậy!” Cô xem lại định giá bán đấu giá, lại đối chiếu với hạng mục chi tiêu, rõ ràng phát hiện có chỗ kỳ quái.“Vì sao các khoản thu chi của quỹ lại không hợp nhau? Cái kia không phù hợp đi nơi nào?”

Cô nhanh chóng ấn máy tính, quả nhiên thiếu hụt rất nhiều, này đại biểu cho tiền đến trên tay Lăng Dục Vĩ cuối cùng, chỉ còn một nửa số tiền bán đấu giá.

Trái lo phải nghĩ, cô hơi do dự cầm lấy điện thoại, gọi cho người chồng kết hôn đã quá ba mươi vài ngày nhưng lại nói nói không vượt quá mười câu kia.

Điện thoại chuyển được, nghe thanh âm đáp ứng của hắn, cô đột nhiên nói không nên lời. Bình thường gặp mặt, hai người cũng chỉ có lời nói lạnh nhạt, chưa từng nói chuyện qua điện thoại, âm điệu của hắn mới có thể nhu hòa như thế, làm cho cô yên lặng nghĩ đến hai người vẫn là cảm tình thật sâu, thật không muốn phá vỡ không khí thế này.

-“Em là Hàn Thấm.” Cô báo tên mình, vẫn là phải đối mặt với thực tế.

Quả nhiên,thanh âm điện thoại lập tức trở nên lạnh như băng, giọng nói mang theo một ít không kiên nhẫn.

-“Có chuyện gì? Không có việc gì không cần gọi điện thoại cho tôi.”

-“Em không có nhàn rỗi như vậy.” Tên kia quả thực lợi hại, câu nói đầu tiên đã làm cho cô tức giận, nhưng cô gọi điện vốn không phải để cãi nhau với hắn, cho nên âm điệu vẫn bình tĩnh.“Em chỉ là có chuyện muốn hỏi anh.”

-“Chúng ta có chuyện gì sao?” Hắn như trước vẫn duy trì hờ hững đáp lời.

Nếu không phải bận tâm quyền lợi của hắn, cô còn chẳng muốn gọi cho hắn cuộc điện thoại này! Đùa giỡn cái gì tàn nhẫn! Hàn Thấm ở trong lòng thầm mắng, nhưng nghi vấn vẫn cứ phải hỏi, cô đành phải tự động xem nhẹ sự không thân thiện của hắn.

-“Em muốn hỏi anh, Quỹ Văn hóa Lăng Uy, số tiền chi ra được trực tiếp đưa vào tài khoản sao?”

Lăng Dục Vĩ trầm mặc một chút, thanh âm đột nhiên trở nên phòng bị.“Cô hỏi cái này làm gì?”

-“Anh yên tâm, em đối với tiền của anh không có hứng thú.” Nếu không phải nói qua điện thoại, cô tin tưởng chỉ cần nghe hai câu cô sẽ thưởng cho hắn nắm đấm.“Em chỉ muốn biết, cơ chế chi tiêu và thu nhập của quỹ hoạt động thế nào? Còn có, anh có biết hay không tổng ngân sách quỹ hội một năm?”

Này liên tiếp các vấn đề trực tiếp lại sắc bén làm cho Lăng Dục Vĩ cảnh giác cao nhất, hắn có chút thô lỗ nói:“Cô quản nhiều như vậy muốn làm cái gì? Hiện tại cô là nghĩ muốn khống chế nguồn kinh tế của tôi, hay là muốn dùng tiền tài áp bức tôi nghe lời cô? Tôi nói cho cô biết, ba cho cô vào công ty, không phải muốn cho cô làm loạn……”

Hàn Thấm nghe xong nổi trận lôi đình. Cái này toàn bộ ai làm, hắn cự nhiên không chút nào chứng thực liền toàn bộ đổ lên trên người cô! Chẳng lẽ hắn không biết, chính là bởi vì hắn không nghĩ tiếp quản công ty, Lăng Phú Quý mới có thể lấy công việc đổ hết lên đầu cô; Mà cô nguyện ý nhận hết tất thảy đau khổ này, là vì cô muốn cho hắn tự do đi làm chuyện hắn muốn, bởi vì cô không muốn làm cho hắn ở nghệ thuật sáng tác phải chịu những việc này quấy nhiễu, bởi vì cô…… Thương hắn!

-“Lăng Dục Vĩ tiên sinh, yêu cầu anh câm miệng lại, em cự tuyệt nhận những điều vu khống.” Cô cũng có tính khí của cô, cũng không phải là chỉ biết làm một cô con dâu ủy khuất.“Tôi hỏi chút vấn đề này, là vì lợi ích nhân quyền, muốn hay trả lời hay không là tùy anh.”

Lăng Dục Vĩ im lặng, một lúc sau, hắn giống như vừa trải qua đấu tranh nói:“Trong trường hợp này, tôi từ chối trả lời vấn đề của cô.”

Cự tuyệt này không thể nghi ngờ là đối với nội tâm Hàn Thấm thật mạnh đả kích. Hắn vẫn là không tín nhiệm cô. Một tháng,cuộc sống hôn nhân càng ngày càng lãnh đạm, cùng với địch ý ngày càng cao, đều làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đều nhanh không biết chính mình đến tột cùng là vì ai mà phải chịu vất vả như vậy.

-“Dục Vĩ…… Chẳng lẽ chúng ta không thể chung sống hòa bình sao?” Cô có chút mệt mỏi hỏi.

Sự mệt mỏi của cô thông qua thanh âm rơi vào tai Lăng Dục Vĩ, hắn bị tác động cũng không nhỏ hơn so với cô, nhưng mà nếu thử mở lòng một lần nữa, hắn còn cần một đoạn thời gian, huống chi cô hôm nay hỏi vấn đề, lại là mẫn cảm như vậy.

Suy nghĩ, hắn quyết định không tiết lộ một tia cảm xúc, thậm chí còn muốn tăng cường che giấu tình cảm cùng mong muốn mãnh liệt bên trong của mình.“Hàn Thấm, hiện tại mặc kệ cô hỏi cái gì, tôi đều sẽ hoài nghi động cơ của cô, cho nên, chúng ta về sau tốt nất vẫn là không nên can thiệp chuyện của nhau.”

Nguyên lai hắn thật sự đề phòng cô đến tận bây giờ……

Hàn Thấm dường như bị hắn bức tới khóc, nhưng một cỗ bất bình oán khí kiên trì cũng không chịu thua kém, làm cho cô vẫn có thể bình tĩnh tiếp nhận thách thức của hắn.“Tốt lắm, anh đã cự tuyệt giao tình, em không miễn cưỡng anh, bất quá ngày sau nếu là đã xảy ra vấn đề gì, anh tốt nhất đừng lại đem trách nhiệm giao cho em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.