Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 5


Đọc truyện Cô Dâu Hoa Yêu – Chương 5

Tính ra thì diễn viên và kẻ lừa đảo đều cùng một bản chất, bọn họ đều biết những điều mà mình nói không phải là chân tướng. Mà khác nhau là, kẻ lừa đảo không tin những lời mình nói ra, còn diễn viên thì lại ép buộc mình phải tin tưởng theo lời mình nói ra.

Vì bạn học Liên Cơ là một loại bình hoa củi mục – trông khá mà không dùng được, nên không có quyền phát ngôn. Nếu các vị đại thần muốn đi, thì cô cũng phải thành thành thật thật đi theo, không dám có ý định nghiên cứu đối với loại không khí tĩnh mịch trong trận địa cao cấp biến hóa kỳ lạ này.

Vừa đi tới cửa động thì lại thấy một mỹ nữ Tiên Tộc tóc vàng mắt lam chủ động tiến lên tiếp đón .

“Đã lâu không gặp, dạo gần đây luôn thấy anh treo máy, rất bận à?” Mẫu Đan Vọng Nguyệt thấy đối phương cả nửa ngày vẫn không trả lời, thì cô ta có chút xấu hổ tiếp tục nói, “BOSS nhường cho các anh đó, bọn em chỉ tùy tiện đi dạo thôi.”

[ Lân cận ] Hà Xử Phong Lưu: Tôi không cảm thấy mình luân lạc tới nông nỗi cần người khác “Nhường” BOSS.

[ Lân cận ] Mẫu Đan Vọng Nguyệt: Em không có ý gì khác, em chỉ là . . . . .

[ Lân cận ] Hà Xử Phong Lưu: Mong rằng lần sau lúc gặp lại, cô dùng từ có thể giống như vạt áo trước mặt cô □ trình độ vừa vặn cân xứng nhau. [— L — lời nói thật ác độc, ta thích. ]

Vừa dứt lời lập tức đi ngang qua Mộng Yểm ở bên cạnh, đi thẳng ra khỏi động.

Trên trán Hàn Đan đầy vạch đen.

Quả thật là bộ thời trang trên người Mẫu Đan Vọng Nguyệt được thiết kế có phần khá bại lộ, nhất là bộ phận trước ngực, lộ ra một vùng lớn, cực kỳ khiến cho người ta mộng tưởng. Điều khiến cô không hiểu là, người con trai độc mồm độc miệng này luôn có thái độ đối xử với phái nữ rất lạnh lùng nhẫn tâm, sao lại có thể khiến cho nhiều cô gái tranh giành tình nhân vì anh như vậy chứ?

Đối với Liên Cơ mà nói thì bản đồ cao cấp quả là tràn đầy nguy hiểm.

Sau khi tìm được một khu vực tương đối an toàn để cho Liên Cơ dừng chân, bọn họ lập tức bắt đầu đánh quái thăng cấp.

Bốn người này đều là Bát Trọng Ma tộc*, cấp bậc còn cách max level (cấp 150) không kém bao nhiêu. Cấp bậc cao, thăng cấp đương nhiên cũng chậm, cô nàng Liên Cơ chỉ cần đứng nhìn không cần ra sức, còn thường xuyên cần Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ phân tâm chăm sóc, mang cô theo sát phía sau, cho nên tốc độ thăng cấp lại càng chậm. Chuyện tốt xoát kinh nghiệm như thế này Hàn Đan chưa từng gặp được, cho nên cô vừa kích động nhìn thanh kinh nghiệm từ từ được lấp đầy tới điểm cuối cùng, vừa ngâm nga “Hôm nay quả là ngày tốt. . . . . .”

*bát trọng ma tộc: Tám người trọng yếu trong Ma tộc.

Ánh mặt trời buổi chiều cực kỳ rực rỡ, A khiết đi làm, Hàn Đan một tay nâng má, một tay vô cùng buồn chán di chuyển con chuột, biến đổi góc nhìn trên màn hìn trò chơi.

Lúc này, bỗng nhiên có người nói chuyện trên Kênh thế giới.

[ Thế giới ] Đường Nhân Nhai Tam Hào: Phụ trương! Tin tức đã được chứng thật, Hà Xử Phong Lưu lại mới đổi phụ nữ.

Một viên đá làm gợn lên ngàn tầng sóng.


Trên Kênh thế giới vốn đang chỉ có tiếng la hét, mua bán giao dịch này nọ bỗng nhiên bùng nổ chỉ trong một thời gian ngắn.

[ Thế giới ] Máy Bay Giấy: Thật hay giả? Niềm vui mới là ai thế?

[ Thế giới ] Đường Nhân Nhai Tam Hào: Lang Yên Chi Địa góc tây nam, ai hứng thú thì tự mình đi xem.

[ Thế giới ] Ngã Ái Bất Ái Nhĩ Ái Bất Ái Ngã*: Wow wow, lại sắp có chuyện máu me xảy ra sao?

*Ta yêu hay không yêu ngươi yêu ta hay không yêu ta

[ Thế giới ] Biệt Đả Kiểm*: Đây có thể coi là tình yêu mấy sừng? (có lẽ là ý nói bị cắm sừng, Yu cũng không hiểu nữa @[email protected]) A, không đúng, phải là Hà Xử Phong Lưu một chân đạp mấy thuyền vậy?

*Đừng đánh vào mặt.

[ Thế giới ] Ma ma, Ngã Lãnh*: Cái tên Phong Lưu cầm thú này, tất cả phụ nữ đều bị ngươi quyến rũ hết rồi. Ông đây muốn chém chết ngươi!

*Mẹ, con lạnh

[ Thế giới ] Tả Biên Đích Tả*: Anh Lãnh, mặc dù châm chọc người khác là chuyện tương đối vô nhân đạo, nhưng mà nếu anh đi thì chỉ có con đường chết. . . . . .

*Bên trái của bên trái.

[ Thế giới ] Hữu Biên Đích Hữu*: Tôi chỉ cảm thấy áp lực chọn bạn trăm năm tăng lên gấp bội. . . . . .

*Bên phải của bên phải

[ Thế giới ] Ma ma, Ngã Lãnh: Ba người chúng ta cùng hợp lại tiêu diệt hắn ta đi, cũng xem như là trừ hại thay cho người chơi phái nam ở khu chúng ta.

[ Thế giới ] Tả Biên Đích Tả: Ách, sinh mạng thật đáng quý, anh Lãnh cố gắng lên, tôi sẽ làm trụ cột tinh thần vững chắc cho anh.

[ Thế giới ] Ưu Thương Bất Hủ: Cầu xin bát quái! Cầu xin chân tướng!

. . . . . .

Bên ngoài vẫn không ngừng suy đoán, còn người trong cuộc thì từ đầu đến cuối vẫn không hề có bất kỳ biểu hiện gì.


Hàn Đan nhìn vào tổ đội ba người cần cù đánh quái và Hà Xử Phong Lưu đang đứng bên cạnh Liên Cơ xoát kinh nghiệm, chỉ biết im lặng.

[ Tổ đội ] Thất: Bây giờ tính làm gì, giải quyết một lần luôn à?

[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Một lần thì thật không có khả năng, nghiệt trái lâu như vậy mà.

[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: A a. . . . . . Cậu đang định đuổi cả cô nhóc mà tôi vất vả lắm mới cua tới cửa sao?

[ Tổ đội ] Hà Xử Phong Lưu: Nếu lần sau còn dùng acc của tôi làm chuyện như vậy, thì tôi sẽ một đao giải quyết cậu ngay tại chỗ. [dd-l3-q.u.y-d0n]

[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: . . . . . .

[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Đoán thử xem ai sẽ tới trước, tôi cá 100 vạn nguyên bảo, đen.

[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Trắng.

[ Tổ đội ] Thất: Dạ chiếm ưu thế, nữ nhân của cậu ta thì chỉ có cậu ta là rõ nhất, tôi nhất trí theo cậu ta.

[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Tiểu yêu tinh, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, có muốn tham dự một chân không?

[ Tổ đội ] Liên Cơ: . . . . . . Đoán màu sắc à?

Đúng lúc Tuyết Nha đang định giải thích, thì Hàn Đan đã bị hào quang rực rỡ đột nhiên lóe lên trước mắt dọa sợ hết hồn, gần như đồng thời bên cạnh Hà Xử Phong Lưu cũng xuất hiện thêm hai người.

Ngọc bội leng keng, phong thái yểu điệu. Đó là hai cô gái trẻ.

Một người mặc y phục màu trắng phiêu dật, Xạ Thủ Thần Tộc —— Hồ Điệp Lan, một người mặc y phục màu đen vừa nghiêm túc vừa đầy sát khí, Thích Khách Thú Tộc —— Kỵ Sĩ Hắc Mân Côi*. _l.3.q.u.y.d.0.n_

*Kỵ sĩ hoa hồng đen

Hàn Đan chợt hiểu, hóa ra đối tượng đánh cược vừa rồi của bọn họ là hai cô gái này.

[ Tổ đội ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Má nó, không ngờ lại là Hắc Mân Côi tới sớm, xem ra có lẽ là cô ấy có tình cảm rất sâu đậm với tôi.


[ Tổ đội ] bảy: Cậu đắc ý cái quỷ gì, thua tiền rồi.

[ Tổ đội ] Tuyết Nha: Thắng không cần dùng võ, đa tạ đã chiếu cố.

[ Tổ đội ] Thất: . . . . . . Đến chết vẫn tham tiền.

Ba người bên kia đang tính sổ, Liên Cơ bên này lại vùi thân trong cảnh vây công.

Kỵ Sĩ Hắc Mân Côi: “Phong Lưu, anh thật sự coi trọng cô gái này sao?”

Hồ Điệp Lan: “Phong Lưu ca ca, chào anh! Lâu rồi cũng không thấy anh dẫn em đi cày phó bản.”

Kỵ sĩ Hắc Mân Côi: “Chúng tôi còn đang nói chuyện chính sự, cô ở bên cạnh giả bộ uốn éo cái gì.”

Hồ Điệp Lan: “Tôi gọi một tiếng ca ca mà cô cũng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ vừa hận sao?”

Kỵ Sĩ Hắc Mân Côi: “Tôi ghen tỵ với nét mặt già nua sau bảy mươi tuổi của cô, ghen tỵ cô ôm mộng xuân sau chín mươi tuổi.”

Hồ Điệp Lan: “Tôi không có hứng thú ầm ĩ với cô. Phong Lưu ca ca, những lời trên Kênh Thế giới đều là sự thật sao?”

“Ừ.” Một hồi lâu sau, rốt cuộc vai nam chính cũng có phản ứng.

Trên đầu Hàn Đan đầy vạch đen. Người này muốn làm gì. . . . . .

“Chỉ dựa vào cô ta?” Hắc Mân Côi nhảy một phát ra sau lưng Liên Cơ, tốc độ nhanh đến nỗi khiến Hàn Đan không kịp phản ứng. Ngay khi lưỡi dao sắc bén đánh tới trước mặt Hàn Đan, lòng bàn chân của Hắc Mân Côi lại nổi lên tầng tầng Băng Sương Định Trụ, khiến cô ta không thể động đậy.

Điều chỉnh gón nhìn hướng về phía sau.

Khối ánh sáng chói mắt màu trắng bạc đang lơ lửng trong lòng bàn tay Hà Xử Phong Lưu tỏa ra khí lạnh dày đặc.

Trong phút chốc, Hồ Điệp Lan ban nãy vẫn còn giữ vững lập trường làm quần chúng vây xem cũng nâng cung tên lên, ngón tay vừa búng một cái sáu mũi tên lập tức bay tới.

Xuất ra một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa như vậy rõ ràng là muốn khiến cho cô khó có thể tránh né, Hàn Đan định đưa cổ chờ chết. Vậy mà sáu mũi tên kia chợt lóe lên trên không trung rồi hóa thành cát bụi nhẹ nhàng bay đi.

Hà Xử Phong Lưu lao tới đứng chắn ở trước người của cô, chẳng biết từ lúc nào trong tay anh đã xuất hiện một thanh kiếm toàn thân trắng muốt, trong suốt như tuyết, vừa sắc bén vừa lạnh thấu xương. Tua kiếm Lưu Tô bay lượn, vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên không trung. Gió thổi tung áo choàng và tà áo màu trắng của anh, động tác nước chảy mây trôi giống như một vũ điệu tuyệt mỹ. Tua kiếm vàng nhạt, trường bào* xanh nhạt, áo choàng đen tuyền. Mỗi khi giơ tay nhấc chân ba loại màu sắc tô phủ lên nhau như dòng nước chảy xuôi, hòa làm một thể, phong hoa lỗi lạc.

*Trường bào: Một loại y phục có vạt áo dài chấm gót.

Nhìn Liên Cơ trên màn hình không hề mất một cọng lông, cùng với hai cô gái đã bị định thân*, Hàn Đan thở dài.

*Thân thể bị cố định không thể động đậy được


Mang được bảo vệ, nhưng mà người đàn ông này. . . . . .

Cô có thể khẳng định, kỹ năng mà Hà Xử Phong Lưu vừa mới sử dụng là Kiếm Vũ Kỹ của Vũ Giả Nhân Tộc ——”Ảo Mộng Phù Sinh” . Đây là kỹ năng cưỡng chế định thân cực kỳ BT (rất phi thường, biến thái) chỉ Vũ Giả mới có, hiệu quả kèm theo là tước khí giới và gây mệt mỏi.

Mà trước đó, lúc anh định thân tiểu thư Mân Côi, thì lại là kỹ năng dành riêng cho Tuyết Yêu —— Băng Ngưng. Nhớ lại lần gặp nhau đầu tiên, tư thế lúc anh ngâm xướng, rõ ràng phải là Pháp Sư mới đúng!

Hàn Đan gãi gãi đầu, xem ra cách giải thích duy nhất chính là, anh thiết lập thuộc tính bảo mật nghề nghiệp cũng chính là “Cơ duyên nghề nghiệp” trong《 Lục giới 》—— Di Hồn Sư trong truyền thuyết.

Xác suất xuất hiện cơ duyên nghề nghiệp rất là nhỏ, nó là từ một nghề nghiệp bình thường sau khi thông qua việc hoàn thành một vài Nhiệm Vụ Ẩn Tàng được chỉ định đặc biệt thì tạo ra việc chuyển hóa nghề nghiệp. Ngoại trừ nhân phẩm và vận may ra, có thể hoàn thành nhiệm vụ chuyển hóa thì cũng đều là những tinh anh kiệt xuất, cho nên hiện nay có mấy vị có thể tạo thành truyền thuyết.

“Phong Lưu ca ca! Từ trước đến nay anh chưa từng một lần ra tay với em. . . . . .” Hồ Điệp Lan bên này lã chã chực khóc.

“Tiện nhân, đừng để tôi bắt gặp lúc cô chỉ có một mình, sớm muộn gì cũng có ngày tôi luân bạch* cô!” Hắc Mân Côi bên kia ngập trong lửa giận thiêu đốt.

*Khi bị pk ác ý mà thua thì người chơi sẽ bị mất một phần kinh nghiệm dựa theo khoảng cách cấp bậc, đối thủ cứ lặp lại pk như vậy thật nhiều lần đến khi người chơi trở về cấp 1.

Đầu năm nay, muốn tiếp tục tồn tại thật là khó khăn *gào thét*. Người nào đó im lặng nhìn trời.

Từ muôn vàn suy xét và quan sát, Hàn Đan lờ mờ hiểu được đại khái. Hai cô nàng này, một người tính tình nóng nảy, một người nhu tình vạn chủng, hơn nữa đều cùng đắm đuối đưa tình với người đàn ông tên Phong Lưu này. Mà cho tới giờ phút này, người đàn ông kia ngoại trừ một tiếng “Ừ”, thì từ đầu đến cuối vẫn giữ vững lập trường im lặng không nói. Mặc dù cô đã sớm đoán được Hà Xử Phong Lưu cũng không phải chỉ đơn giản mang theo cô bên người, nhưng không ngờ anh lại có thể đẩy cô lên đầu gió đỉnh sóng như vậy, trở thành đối tượng ghét ghét của hai đại mỹ nhân, thậm chí là của cả một đám mê trai.

Nhưng trước mắt cô không dám buống xuống một câu “Tôi không phải” sau đó thoải mái rời đi. Phía trước có chồng cũ trở mặt đuổi giết, phía sau có nữ nhân tranh giành tình nhân, một khi rời khỏi sự che chở của Hà Xử Phong Lưu thì đồng nghĩa với cái chết.

Hàn Đan cười khổ. Vị hoa hoa công tử này rõ ràng là đang mưu hại mình mà.

Hà Xử Phong Lưu muốn lợi dụng cô để cản những đóa hoa đào oanh oanh yến yến kia. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không hề mở miệng vạch trần, mà chỉ bày ra điệu bộ gậy ông đập lưng ông, buộc cô phải đi vào khuôn khổ.

Hạ nước cờ này, đã không còn đường lui để đổi ý.

Hàn Đan ân hận lúc đầu đã làm sai, hận mình tại sao lại trêu chọc một tên yêu nghiệt như vậy. Nhưng cũng giống như là đã lội vào trong nước đục, phải dứt khoát phối hợp cùng anh diễn kịch, như vậy mới khiến lỗ tai mình được thanh tịnh. Có cái gọi là rận quá nhiều thì không sợ nhột. Bị uy hiếp nhiều rồi, cũng sẽ thành thói quen.

Phải diễn kịch, diễn thật chuyên nghiệp, diễn thật thấu đáo, diễn sao có thể giả hóa thật. Tốt nhất là một kích trúng đích, cắt đứt hậu hoạn về sau.

Vì vậy, cô cắn răng một cái, nhắm mắt lại, lấy dũng khí vò đã mẻ lại sứt, đánh ra một hàng chữ.

Liên Cơ: “Phu quân, có người nói muốn luân bạch em kìa. . . . . .”

Câu nói quyến rũ này khởi phát bất thình lình, tiếng “Phu quân” thốt ra khỏi miệng quả là yêu nghiệp vạn trạng, chẳng những thành công khiến chúng sinh bị sét đánh, mà ngay cả Hàn Đan cũng thấy mình ngoài khét trong sống, trên thân nổi lên một tầng da gà.

Không ngờ người nọ cực kỳ bình tĩnh đáp lại.

“Nương tử đừng sợ, vi phu bảo vệ em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.