Đọc truyện Cô Dâu Hoa Yêu – Chương 2: Ra quân chưa thắng trận đã chết
Trường sử Củi mục rơi nước mắt đầy áo.
Gặp gỡ Sở Vân Phi cũng chỉ là chuyện tình cờ. Ngày đó Hệ thống tổ chức một hoạt động chúc mừng nhân dịp gì đó, trong một đống nhiệm vụ BT phải hoàn thành trong thời hạn nhất định, rốt cuộc vòng cuối cùng lại yêu cầu phải cùng hoàn thành với một người khác phái, vì vậy đánh bậy đánh bạ, cô lại bị Sở Vân Phi bắt chuyện. Căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo giúp người làm niềm vui, cô – một người qua đường giáp đã chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn.
Ở trong mắt Hàn Đan, Sở Vân Phi cũng được coi là một đại thần tôn quý, trang bị tốt, ngân phiếu nhiều, cấp bậc cao, từ trước đến giờ luôn đối xử với cô rất ôn hòa lại không hề keo kiệt, tặng cho cô trọn bộ trang bị, còn thường xuyên dẫn cô đi luyện cấp. Ngoại trừ tính cách không thích nói nhiều ra, thì hoàn toàn không có khuyết điểm gì, cũng có thể xem như là một đối tượng kết hôn trong game khá tốt. Cho nên, sau hai tuần lễ tiếp xúc lúc hắn đề nghị kết hôn, cô cũng vui vẻ đồng ý.
Hàn Đan cực kỳ lạnh nhạt với chuyện tình cảm trong trò chơi, cũng không hề đặt mấy chuyện kết hôn ly hôn gì đó ở trong lòng, đi hay ở tùy ý. Nếu hắn không cho cô một trăm vạn nguyên bảo này, thì cô cũng sẽ tuyệt đối không mở miệng đòi hỏi. Nhưng mà, hành động cho rồi đòi lại này khiến độ thiện cảm mà cô dành cho hắn giảm bớt đi nhiều, cũng giống như lúc bạn đang nhìn chằm chằm một pho tượng đại thần tỏa sáng lấp lánh đang muốn cúng bái thì lại phát hiện đại thần này để kiểu tóc Lại Dương Dương. (Tạo hình của kiểu tóc này giống thứ chúng ta thải ra qua hậu môn mỗi ngày vậy đó! *ngại ngùng*)
Nhưng cô nghĩ lại, tiền này vốn là của người ta, cứ coi như hắn chưa từng cho cô là được. Đang muốn giao dịch thì lại nhìn thấy đối phương cực kỳ mất kiên nhẫn lên tiếng thúc giục: “Sao vậy, không muốn trả lại sao? Tôi chịu kết hôn với cô coi như cũng đã nể mặt cô lắm rồi, cô còn không biết xấu hổ dám lấy tiền của tôi nữa sao?”
Nhìn thấy lời này, trong lòng Hàn Đan không nhịn được cảm thấy thất vọng. Ban đầu lúc kết hôn là do hắn chủ động bắt chuyện, sau này ly hôn cũng là do hắn đơn phương quyết định, nguyên bảo cũng là do hắn chủ động gửi tặng, nhưng bây giờ hắn lại chạy tới khởi binh vấn tội.
“Tôi khuyên cô nên nhanh chóng giao tiền ra đây đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.” Đối phương lên tiếng uy hiếp.
Ấn đường của Hàn Đan bỗng nhíu chặt lại.
“Vốn dĩ tôi cũng định trả lại tiền cho anh.” Hoa Yêu mặc váy đỏ mở miệng nói chuyện.
Gió thổi liễu lay, vạt áo tung bay như đóa hoa nở rộ.
Cô dừng lại một chút, sau đó nhả ra nửa câu nói sau cùng: “Nhưng mà, bây giờ tôi đổi ý rồi.”
“Đây là do cô tự mình tìm cái chết đấy!” Sở Vân Phi thẹn quá hóa giận, quanh thân bùng lên tầng tầng Liệt Diễm, đánh về phía cô, Liên Cơ lập tức ngã xuống đất.
Sở Vân Phi là Kiếm Tiên cấp 112 có lực công kích khá cao, mà Liên Cơ lại là Hoa Yêu cấp 84 yếu đuối, đừng nói là ngăn cản chiêu Tất Sát Kỹ của “Bạo Viêm kiếm”, ngay cả một nhát đao chém ngang cũng đủ lấy tính mạng của cô rồi.
Chiêu này ra tay quá tàn nhẫn, quả thật là nằm ngoài dự đoán của Hàn Đan. Mắt thấy Liên Cơ sống lại ở điểm trọng sinh, cô còn đang đau lòng vì mình bị rớt 8% kinh nghiệm, không ngờ lại trông thấy hắn đang ngự kiếm bay về phía mình từ nơi xa xa. Đây chính là đuổi cùng giết tận, nhưng cũng có vẻ giống như là đã quyết ý muốn luân bạch cô. (Chú thích: Luân bạch là để chỉ việc bị giết nhiều lần sau đó rớt kinh nghiệm rơi xuống cấp 1)
Cô khẽ nguyền rủa một câu, lần đầu tự kiểm điểm lại sự yếu kém của bản thân.
Khi đó, lúc mới vào võng du, đối với nghề nghiệp, kỹ năng linh tinh gì đó, cô hoàn toàn không biết gì cả. Mà từ trước đến giờ cô lại lười phải suy tính mấy chuyện phức tạp, cho nên, ngẫu nhiên tạo nhân vật, ngẫu nhiên lựa chọn nghề nghiệp, tạo ra một Hoa Linh. Nghề nghiệp chủ yếu của Hoa Linh là phụ trợ, máu ít công thấp, giết quái thăng cấp rất là khó khăn, lúc chọn nghề nghiệp đa số người chơi đều lựa chọn nghề nghiệp dựa trên lực công kích cao, hình thành quan hệ tổ chức cố định. Sau đó đợi đến cấp 30 lúc đầu thai làm Hoa Thần, có thể bổ sung máu linh tinh … tăng kỹ năng phụ trợ, hơn nữa tăng cấp không gian, còn có thể phát huy tác dụng khi ở trong đội ngũ. Hàn Đan bước chân vào trò chơi chỉ vì Đỗ Tùng, cái khác đều một mực mặc kệ, vì vậy vô tri vô thức đầu thai thành Hoa Yêu, làm cho kỹ năng phụ trợ kèm theo phát triển rộng hơn trên con đường trạng thái bị động.
Đi luyện cấp một mình, công kích quá thấp, giết chết một con quái cùng cấp cũng phải kéo dài tới hai phút. Khi lập tổ đội, đợi cô dùng kỹ năng phóng độc ám sát, tán khói mê, trói roi mây xong, thì những người chơi khác cùng cấp với cô cũng đã giết chết một đợt quái, dẫn cô đi cùng ngược lại còn ảnh hưởng tới tốc độ. So với nghề nghiệp Hoa Yêu yếu đuối mà nói, đa số đội ngũ sẽ chọn Hoa Thần có thể bổ sung máu tăng phòng ngự. Sau vài lần bị từ chối yêu cầu xin vào đội, Hàn Đan đã dứt khoát độc lai độc vãng, luyên cấp một mình, đợi tới khi cô kì kèo mè nheo khổ luyện đến cấp 84, đồng thời đầu thai làm Hoa Thần, thì người chơi khác đã sớm bước qua cấp 105 đại quan rồi. Cái trình độ đau khổ này không cần phải bàn cãi.
Đối mặt với một đối thủ cường thế, bản thân tuyệt đối không có sức chống đỡ, hiện tại ở trước mặt cô, chỉ có hai con đường.
Thỏa hiệp, hoặc là chạy trốn.
Hàn Đan bỏ lại một câu “Chết cũng không trả”, rồi lập tức ấn nút thoát khỏi trò chơi. Tiếc rằng hai đường kiếm của đối phương đã lao tới, cắt đứt thời gian mười lăm giây chuẩn bị thoát khỏi trò chơi, đồng thời chém ngã cô một lần nữa. Sau khi sống lại, cô bực tức vỗ bàn phím, chỉ thấy màn hình bất động, nhảy ra một dòng nhắc nhở “Đang truyền tống “.
Cô cũng không nhớ rõ là trong túi mình còn có Phù Truyền Tống. Buồn bực suy nghĩ lại, chỉ trong chốc lát đã bừng tỉnh hiểu ra, lúc trước mình đã gia tăng sai kỹ năng “Súc địa pháp” vừa đơn thuần vừa lãng phí —— truyền tống tới một thành trì ngẫu nhiên, thời gian phục hồi 60 phút, thế nhưng vào giờ phút này nó lại trở thành cây cỏ cứu mạng.
Nhưng mà, có ai tới nói cho cô biết, đây là nơi nào không. . . . . .
Cảnh sắc mơ hồ dần dần rõ ràng.
Cô trợn tròn mắt.
Đêm.
Đen nhánh như vực sâu. Tinh sa lấp lánh.
Ánh mắt của Liên Hoa đỏ rực như yêu tinh, trong đêm đen lộ ra ánh sáng nhạt màu đỏ thắm, từng đóa hoa nở rộ trên dòng sông đen nhánh rộng lớn, rồi chìm xuống theo dòng nước. Trên đình đài và hành lang gấp khúc đều điêu khắc hoa văn hình rồng uốn lượn, mà tư thế giương nanh múa vuốt này lại có vài phần cổ quái và dữ tợn.
Một cây cầu gỗ mun có mái hiên vắt ngang qua mặt sông, trên tấm bia đá cạnh cầu khắc bốn chữ lớn vừa mạnh mẽ vừa có lực —— Một bước tương tư.
Hàn Đan bị mất phương hướng ở trong cảnh tượng xa lạ này, cô mê man mở bản đồ ra, nhưng lại phát hiện bản thân mình đang ở góc tây bắc trong một tòa thành. Mà ở trên bản đồ, Đại Lục màu đỏ bao quanh toà thành này lại in một chữ triện cực lớn ——”Ma” .
Này, này, chuyện này. . . . . . Sao lại là Ma Giới?
Hơn nữa, tòa thành này dường như chính là Đô Thành của Ma giới – nơi yêu nghiệt khởi phát bất thình lình trong truyền thuyết —— Vĩnh Dạ? !
Hàn Đan chưa từng tới Ma Đô, chẳng những là bởi vì giới hạn cấp bậc hà khắc trong Lục Giới và chi phí truyền tống đắt đỏ, mà còn là vì trong nội tâm cô luôn có cảm giác bài xích đối với chủng tộc này.
Ma tộc chủ trương chém giết, bởi vì bọn họ có lực phòng ngự yếu nhất vào lực công kích mạnh nhất, cho nên khi Ma tộc xuất hiện, tất nhiên là đi thành đoàn. Bọn họ cũng là chủng tộc duy nhất không cần tới phương tiện để thi triển chiêu thức bay trên không. Mỗi người thuộc Ma tộc đều sẽ nuôi một con chim dùng để Hợp Thể Phi Hành, phần lớn đều là loài chim dữ có lông màu đen.
Cô từng tham gia một trận Chủng tộc chiến của Yêu tộc và Ma tộc. Vô số cánh chim khổng lồ màu đen che khuất bầu trời, lao xuống, chém giết, mang theo lực công kích kinh người, hủy diệt tất cả, khiến cả tòa thành rơi vào tĩnh mịch chỉ trong chốc lát. Vì vậy ở trong mắt Hàn Đan, bọn họ giống như là những con quạ bay thành đoàn, quanh quẩn ở nơi tràn đầy tử khí.
Vốn tưởng rằng tới Thành Vĩnh Dạ thì có thể nhìn thấy rất nhiều quạ đen cả nam lẫn nữ, nhưng không ngờ giờ phút này Ma Đô lại yên tĩnh đến khác thường, giống như một tòa thành bỏ không. Cách đó không xa có thác treo chảy từ trong núi xuống, vách núi dốc đứng, hình dáng một hòn đảo nổi treo lơ lửng ở giữa không trung với những lầu các mái hiên ẩn hiện mơ hồ trong màn đêm, các loại thực vật tỏa ra ánh huỳnh quang yếu ớt, màu sắc khác nhau. Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy khiến cho thành Vĩnh Dạ giống như một dải lụa mỏng che trước mặt cô gái, vừa có vẻ thần bí vừa có vẻ diêm dúa lẳng lơ.
Cứ núp ở đây mãi cũng không phải là cách, trong danh sách bạn bè của Sở Vân Phi có tên mình, một khi hắn tra rõ phương hướng thì sớm muộn gì cũng sẽ đuổi tới.
Trong lòng Hàn Đan lập tức sầu vân thảm đạm*. Nếu bây giờ logout thì tránh được mùng một, không tránh được mười lăm. Lần sau login lại đụng phải, thì cấp bậc của bản thân chỉ có thể mặc cho hắn ức hiếp chặt chém như thịt cá. Vứt bỏ acc không chơi nữa. . . . . . Cô cắn môi, vất vả lắm mới luyện Hoa Yêu tới cấp bậc này, không chơi thì có phần rất đáng tiếc, huống chi làm vậy còn trúng ý của kẻ nào đó nữa.
*Sâu vân thảm đạm: Mây đen kéo tới, âm u buồn bã.
Tra bản đồ một chút, vị trí của Sở Vân Phi đã di chuyển tới bên trong khu vực Ma giới, đương nhiên là nhằm về phía nàng. Lần này nên làm thế nào cho phải đây?
Hàn Đan đang gấp gáp thì nhìn thấy ánh sáng bạc lưu chuyển ở bên cạnh cửa Truyền Tống cách đó không xa, bốn người thuộc Ma tộc xuất hiện. Chỉ nhìn vào Pháp khí bay lượn vờn quanh bên cạnh bọn họ, thì cũng có thể thấy cấp bậc của bốn người này đều không thấp.
Nguồn gốc của Pháp khí là được luyện hóa từ BOSS cấp quái vật đặc biệt nào đó. Pháp khí khác nhau sẽ giúp nhân vật gia tăng thêm thuộc tính và kỹ năng khác nhau. Tuần hoàn theo khuôn vàng thước ngọc “Vật hiếm có mới là vật quý”, quái vật càng hung mãnh càng hiếm thấy thì sẽ có tỉ lệ ngẫu nhiên rơi ra Mảnh Pháp khí phẩm chất cao, thu thập khó khăn, tỷ lệ luyện hóa thành công lại thấp. Bình thường phẩm chất của Pháp khí thường biểu hiện ở trên trạng thái phát sáng của nó. Nói tóm lại, Pháp khí càng rực rỡ diễm lệ thì phẩm chất càng tốt, lấy được nó cũng càng khó khăn. Pháp khí tốt nhất mà Hàn Đan từng thấy có lẽ chính là “Thương Hải Lệ” của Sở Vân Phi, có ba màu xanh – lam – tím.
Mà bốn Pháp khí đang ở trước mắt cô đều không có cái nào không lưu chuyển ít nhất năm loại màu sắc khác nhau, cô nhìn mà thèm nhỏ dãi. Quay đầu nhìn lại tiểu hồ lô màu xám tro phờ phạc ỉu xìu bay phía sau mình. Cô uể oải nói thầm, quả nhiên vẫn là ếch ngồi đáy giếng hạnh phúc nhất, không có vật tham chiếu nên cũng không cần so sánh, không có so sánh thì cũng sẽ không tự ti. . . . . .
Việc khẩn cấp nhất trước mắt là phải nghĩ ra đối sách để giữ được tính mạng, Hàn Đan cắn răng, chạy về phía bốn người kia.
Bỗng nhiên thấy hoa mắt, đồng thời bốn người đối diện cũng gần như biến mất trước mắt mình. Cô chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc, thì chỉ thấy Liên Cơ phong thái yểu điệu cực kỳ quyến rũ giơ ống tay áo lên, ngã xuống đất lần nữa.
Trên màn hình xám xịt lần lượt nhảy ra hai hàng chữ.
[ Hệ thống ] Ngài bị người chơi [ Hà Xử Phong Lưu ] công kích!
[ Hệ thống ] Ngài bị người chơi [ Thất ] giết chết!
Hàn Đan lật bàn rống giận: “. . . . . . Mẹ nó.”