Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 3


Đọc truyện Cô Dâu Hai Trăm Triệu – Chương 3

Đương nhiên, đối phương cũng thấy cô, anh nhịn không được xoa xoa cái mũi, cười ra tiếng: “Hóa ra nghiệt duyên của chúng ta còn chưa có kết thúc.”

Thật ra anh đã sớm biết cô là ai, cũng biết cô tới bệnh viện là muốn tìm cha mình, còn cố ý nói như vậy chính làm giảm tinh thần của cô.

“Ai có nghiệt duyên với anh? Làm trò.” Lăng Tâm Đồng liếc anh: “Ba, người này rốt cuộc là ai? Nói chuyện thật không khách sáo, gặp được một cô gái đanh đá? Sao không gọi là mụ đàn bà đanh đá luôn đi.”

“Chẳng lẽ cô gái Hải Nghị vừa mới nói chính là con?” Lăng Bá Vĩ thật sự bất ngờ, theo lý thuyết Hải Nghị nên nhận ra Tâm Đồng mới phải! Nhưng tại sao cách nói chuyện sao lại xa lạ như vậy?

“Ba, người nói rất đúng, chẳng lẽ con trai của bạn ba là anh ta sao?” Lăng Tâm Đồng nghi ngờ nói.

“Đúng vậy! Có chuyện gì??”

“Con……” Tâm Đồng nhìn lại dđ&meosuni&lqđ khuôn mặt kia, nghi hoặc mà nói: “Con cảm thấy anh ta rất giống Mộ Nguyệt Phong, nhưng anh ta nóikhông phải.”

“Haha…… quả nhiên con đã nhận ra, không sai nó chính là Mộ Nguyệt Phong, nhưng mà đã đổi tên thành Mộ Hải Nghị, ba nhớ rõ khi còn nhỏ tình cảm các con rất tốt!” Khi đó hai nhà Mộ, Lăng gần nhau, bọn nhỏ ở chung cũng rất hòa hợp.

“Anh ta thật sự là Mộ Nguyệt Phong?” Tâm Đồng khó hiểu nhìn anh: “Vậy vì sao anh không thừa nhận?”

“Không phải tôi không thừa nhận, mà là tôi thật sự không có ấn tượng với cô, tôi phải nhớ quá nhiều thứ, đâu rảnh lại đi nhớ một số thứ râu ria.” Anh cố ý nói như vậy.

“Anh nói tôi là râu ria?” Những lời này của anh làm hốc mắt Tâm Đồng hơi phiếm đỏ.

Những năm gần đây cô vẫn luôn không quên anh, nhớ rõ anh đối xử tốt với cô, nhớ lời hứa hẹn của anh. Những thứ đó cô đều nhớ rõ, giống như nó chỉ xảy ra hôm qua, nhưng anh lại nói cô là râu ria, tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy?


Thở sâu, cô dùng sức ngăn nước mắt chảy xuống, không cam lòng đáp trả: “Kì lạ là tôi lại nhớ rõ anh, còn nhớ rõ lúc anh học cao trung còn cạo tóc húi cua, nhìn rất ngốc, nhưng mà bây giờ trở nên đẹp hơn nhiều.”

“Cám ơn cô đã khen, nhưng mà tôi lại không nhớ ra lúc trước cô trông như thế nào, thật là đáng tiếc.” Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Nếu giống như cô nói, tôi và cô có quen biết, lúc nãy tôi đã không cãi nhau với cô.”

“Ai cãi nhau với anh!” Lăng Tâm Đồng tức giận mà trả lời. “Ba, người xem, anh ta không dám nhận có quen con.”

“Được được.” Lăng Bá Bĩ cười hai tiếng, cũng nghĩ Mộ Hải Nghị da mặt mỏng, cho nên không dám thừa nhận. “Cái này gọi là dđ&meosuni&lqđ không đánh không quen, gọi là duyên phận, vậy thì bỏ qua chuyện của quá khứ đi, làm quen lần nữa là được.”

“Viện trưởng Lăng, người nói đúng, lần sau cháu nhất định sẽ nhận ra cô ấy.”

“Vậy là tốt rồi, nói không chừng chờ hai đứa nói chuyện với nhau một thời gian, cháu sẽ nhận ra.” Lăng Bá Vĩ cười nói.

“Đi thôi! Ta mời khách, cùng nhau ăn bữa cơm đi!”

Nhìn ra được vừa rồi bọn họ cãi nhau rất quyết liệt, việc ông có thể làm là đứng ra làm người hoà giải, giảm bớt không khí “giương cung bạt kiếm” giữa hai người bọn họ.

“Viện trưởng Lăng, con mời khách thì tốt hơn – -” Mộ Hải Nghị kiên quyết mở miệng nói.

“Không không, ta là trưởng bối, con cũng không thể nể mặt ta chứ.” Lăng Bá Vĩ ngăn cản lời của anh. “Hai con ngồi lên xe của ta đi!”

Tâm Đồng lén lút trừng mắt với Mộ Hải Nghị.

Cô có chút hối hận khi tới bệnh viện tìm ba ba rồi, nếu không đến sẽ không gặp lại Mộ Nguyệt Phong, cũng sẽ không bị lời nói của anh làm tức giận, gợi lên những chuyện đau lòng trong quá khứ.


Nhưng mà, anh hôm nay vs trước kia giống như hai người khác nhau, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?

Sau khi ngồi lên xe của Lăng Bá Vĩ, ba người đi đến một nhà hàng ở gần đó, đến nơi Lăng Bá Vĩ gọi một bàn đầy thức ăn.

“Viện trưởng Lăng, quá nhiều đồ ăn, chúng ta – – “

“Đừng ngại, ăn không hết thì để lại, không ai ép con phải ăn hết.” Lăng Ba Vĩ còn nói: “Ở ngoài bệnh viện gọi ta là chú Lăng đi! Viện trưởng Lăng nghe quá xa lạ rồi.”

“Con chỉ đang luyện tập để về sau ở bệnh viện có thể gọi thuận miệng hơn, nếu chú Lăng không thích, con sẽ đổi.”

“Đúng đúng, vẫn là chú Lăng dễ nghe.” Lăng Bá Vĩ gật gật đầu, tiếp theo bình luận thức ăn, sau đó nói với Tâm Đồng: “Tâm Đồng, thật ra quan hệ của con và Hải Nghị cực kì tốt, chuyện xảy ra buổi sáng hãy quên đi! Quên hết ân oán trước kia được không?”

Tâm Đồng nhìn cha mình, phát hiện vẻ mặt của ông không tốt, dường như chứa nhiều tâm sự, điều này làm trong lòng Tâm Đồng đau đớn và không vừa lòng, không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

“Chú Lăng người yên tâm, chúng con chỉ đùa giỡn, không có việc gì.” Mộ Hải Nghị nhìn Tâm Đồng đang im lặng, nói.

“Là sao?” Cô ngẩng đầu hỏi anh, trào phúng cười nói: “Có phải tôi nên cảm ơn anh đã không để ý chuyện lúc nãy hay không? Vậy cũng tốt, tôi cũng tha thứ cho anh việc coi tôi như vô hình, chỉ lo hôn bạn gái. Đúng rồi, bạn gái xinh đẹp của anh đâu?”

“Tôi có giới thiệu với cô cô gái kia là bạn gái tôi sao?”

“Nếu vậy thì?” Cô tò mò hỏi.


“Chỉ là một cô gái tình cờ gặp thôi.” Mộ Hải Nghị nhếch miệng: “Tôi nói như vậy, có phải Lăng tiểu thư cảm thấy rất nhẹ nhỏm không?”

“Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm?”

“Tôi đoán cực kì hứng thú với vị trí bạn gái của tôi, nên mới cố ý khiêu khích, phải hay không?” Anh thu lại nụ cười, đôi mắt trong suốt làm Tâm Đồng cảm thấy sợ hãi!

Còn nhớ có người nói cô là cô gái đanh đá, tại sao lại dùng ánh mắt “mị nhãn như tơ” này nhìn cô không?

“Vị tiên sinh này…”

“Tôi họ Mộ.” Anh cười giới thiệu.

“Vâng, tôi biết anh họ Mộ, biết lâu rồi. Mộ tiên sinh, tôi vì ba ba nên mới không tính toán với anh, sao anh có thể nói chuyện buồn cười như vậy? Hơn nữa còn nói ở trước mặt ba tôi?” Cô lắc đầu, cực kỳ khó chịu.

“Cô biết đó không phải là chuyện buồn cười gì, tại sao lại tức giận đến vậy?” Mộ Hải Nghị nhìn về phía Lăng Bá Vĩ: “Chú Lăng, chú sẽ không để ý tới chuyện này đúng không?”

Lăng Bá Vĩ xấu hổ cười cười: “Đương nhiên không để ý, các con thật giống trước đây. Lúc đó, hai con cũng thường xuyên nghịch ngợm, nhưng lại rất thân thiết với nhau, hay là các con đi xem trận điện ảnh hoặc ăn bữa cơm với nhau tìm lại cảm giác ngày xưa đi.”

“Ba, không không cần như vậy…”

Làm sao để tìm lại cảm giác ngày xưa đây?

Lúc trước anh không từ mà biệt, không để ý cảm giác của cô, hiện tại anh vẫn vậy, không nói một lời xin lỗi, thật sự làm cô cực kì thất vọng.

“Tâm Đồng, ba ba còn nhớ lúc đó con không biết nên xem Hải Nghị là anh trai hay bạn bè, còn vì chuyện này mà đau đầu.” Lăng Bá Vĩ lắc đầu, không có cách với con gái.


Đúng lúc này phục vụ mang thức ăn lên, Mộ Hải Nghị lập tức gắp chút đồ ăn bỏ vào trong chén Lăng Bá Vĩ: “Kêu nhiều như vậy đồ ăn, chú Lăng, người nên ăn nhiều một chút.”

“Được, con cũng ăn nhiều một chút.” Lăng Bá Vĩ nhìn anh, dường như có điều khó nói, nhiều lần mở miệng rồi khép lại, việc này làm Lăng Tâm đồng thấy nghi ngờ.

Không lâu sau, lời nói của Mộ Hải Nghị lấy đi sự chú ý của cô: “Nghe nói gần đây Fassell phát sinh khó khăn tài chính, có phải chú gặp phiền phức không?”

“Chuyện này…Không sai, không nghĩ tới con cũng biết rồi.” Từ khi gặp chuyện không may đó ông đã nghĩ tất cả biện pháp để giấu diếm, nhưng giấy vẫn không thể gói được lửa.

“Ba, anh ta nói có đúng không? Không phải bệnh viện đang rất tốt sao, tại sao lại xảy ra chuyện khó khăn tài chính?” Tâm Đồng giật mình hỏi.

Thường ngày ngoại trừ công việc của mình, dường như cô không quan tâm đến bệnh viện. Những năm gần đây, vì ba ba chỉ quan tâm bệnh viện, ngó lơ mẹ con cô mà cảm thấy khó chịu, không nghĩ tới bệnh viện lại xảy ra khó khăn, mà cô và mẹ đều không biết.

“Bệnh viện cạnh tranh càng lúc càng lớn, ngày càng nhiều bệnh viện tư nhân mọc lên, các bác sĩ đều bị những nơi trả lương cao lấy mất, không chỉ vậy còn lôi kéo bệnh nhân, đây là vấn đề mà bệnh viện gặp phải.” Mộ Hải Nghị đáp..

“Tại sao anh biết những chuyện này?” Cô nghi ngờ hỏi.

“Tôi được cha cô mời từ Anh về làm bác sĩ khoa ngoại.” Anh cong khoé miệng: “Nhìn ánh mắt của cô, dường như không tin chuyện này?”

“Ba, đấy là sự thật sao?” Cô thật sự không tin.

Lăng Bá Vĩ di chuyển ánh mắt, gật gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy là bác sĩ ba mời về, con đừng xem thường Hải Nghị, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng của bệnh viện hoàng gia Luân Đôn, y thuật của nó cũng xem như số một số hai.”

Nghe vậy, ngoại trừ giật mình, cô cũng cảm thấy khâm phục, mặc dù anh có thành tích cực kì cao, nhưng một người da vàng muốn tạo cho mình một vùng trời ở Anh nhất định chịu không ít khổ cực.

Nhưng nếu anh là Mộ Nguyệt Phong năm xưa, vì sao khi đạt được thành tựu thì tính tình lại trở nên xấu xa như vậy, đối xử không chút lễ độ với cô!

“Đúng rồi ba, nếu bệnh viện gặp khó khăn khăn tài chính, tại sao ba lại có thể mời được anh ta về đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.