Bạn đang đọc Cô Dâu Gả Thay Lão Đại Anh Nhẹ Chút – Chương 28: Cô Ấy Là Lâm Quân Nhi Là Vợ Của Tôi!
Triệu Thiếu Hà biết rõ tình cảm mà Cảnh Vân Trình dành cho Lâm Quân Nhi không đơn thuần là cảm mến, nhưng ở trong tình huống này mà anh ấy còn quan tâm lo lắng cho Quân Nhi thì đúng là rất kì cục.
Dù sao hiện tại Lâm Quân Nhi cũng là chị dâu của anh ấy mà, Triệu Thiếu Hà liền nhanh chóng ho khan một tiếng để nhắc nhở, ở đầu dây bên kia Cảnh Vân Trình cũng nghe thấy, liền lập tức thay đổi thái độ, nói:
– [Ý em là…!Em thấy ở trước Dinh Trạch có rất nhiều người.
Chị dâu, họ không làm gì quá đáng chứ?]
– Hiện tại chỗ chị không sao.
Vân Trình, có thể nhờ cậu đến bệnh viện Thần Hy tìm Vân Trạch và Tranh Nhi có được không?
– [Được, chị dâu…!Chị đừng lo, anh hai sẽ có cách giải quyết thôi.
Hơn nữa cha mẹ rất lo cho chị, họ cũng sẽ nhanh chóng thu xếp việc này, chị đừng lo]
– Được…
Nói xong, Cảnh Vân Trình cũng tắt máy, cho dù nói là đừng lo nhưng Lâm Quân Nhi cũng không thể không lo.
Chẳng lẽ chuyện Dương Dung Nhuệ sảy thai thật sự là do cô mà ra sao? Là cô đã kết hôn với Cảnh Vân Trạch nên cô ta mới ôm thù, là cô giành hết tình cảm của Cảnh Vân Trạch nên cô ta mới ghi hận, là cô đã mang thai nên cô ta mới nghĩ không thông mà làm liều…!Mọi chuyện chẳng lẽ là vì cô mà ra sao? Tất cả chuyện này…!Là tại cô sao?
Diệp Vấn nhìn tiểu thư nhà mình cứ thất thần ngồi ở đó liền bước đến, cô ấy lo lắng nhìn về phía của Triệu Thiếu Hà, nhưng đến lúc này thì Triệu Thiếu Hà cũng chỉ biết lắc đầu.
Sức công kích của cộng đồng mạng thật sự rất đáng sợ, cô ấy cũng đã lên mạng xem xét tình hình rồi, mặc dù đại đa số họ đều bị Dương Dung Nhuệ dắt mũi nhưng cũng có một số người bệnh vực Lâm Quân Nhi, nhưng chẳng bênh được mấy câu thì ngay lập tức bị bọn anh hùng bàn phím kia vùi dập cho mất tích.
Triệu Thiếu Hà thật sự không biết chuyện của Cảnh gia thì liên quan quái gì đến họ, sao mà lại nhiều chuyện như vậy chứ?
Nhưng trách thì cũng phải trách Cảnh Vân Trạch, cái ông anh họ này đúng thật là…!Biết rõ vợ mình mang thai sẽ suy nghĩ lung tung, ấy vậy mà còn để Dương Dung Nhuệ đi đi lại lại ở Dinh Trạch, không lẽ ông này muốn chị dâu làm như mấy quyển tiểu thuyết cẩu huyết kia? Ôm con rồi bỏ trốn cho anh vừa lòng.
Không chỉ vậy mà đến điện thoại cũng không nghe nữa chứ, cũng không biết Cảnh Vân Trạch bây giờ đang làm cái quái gì ở bệnh viện nữa!
[…]
Quay trở lại bệnh viện thì Quản Ngọc Tú đã dốc hết sức để nhanh chóng phân tích bản DNA của đứa trẻ kia và Cảnh Vân Trạch.
Nhưng để có kết quả chính xác và một bằng cứ chính xác thì cần mất thời gian một chút.
Cùng lúc này thì Cảnh Vân Trạch đã dùng điện thoại của mình để gọi điện đến Kế Thành, nhờ sự giúp đỡ của Thượng Quan Tịch Mộng.
Thật ra chuyện này anh có thể xử lý nhanh chóng, nhưng anh lại không muốn để ám vệ Long Nhuệ bang ra mặt, vì họ không được huấn luyện để giải tán đám đông, hơn nữa anh biết rõ con người của Lâm Quân Nhi lương thiện, không muốn làm hại người không liên quan.
Nên lúc này mỗi người một việc, chỉ có Cảnh Vân Tranh là rảnh rỗi, cô nhóc này liền nhanh chóng chạy đến phòng bệnh 021 của Dương Dung Nhuệ đang diễn xuất.
Thẳng tay tát thẳng vào mặt của cô ta, sau đó liền chỉ tay năm ngón về phía của cô ả, mắng:
– Dương Dung Nhuệ, cái con nhỏ mất nết nhà cô.
Không biết ăn nằm với bao nhiêu thằng đàn ông rồi lại chạy đến Cảnh gia bắt anh tôi đổ vỏ à? Chỉ có ai ngu lắm mới bị con đĩa đói như cô dắt mũi!
Dương Dung Nhuệ đột nhiên bị phục kích thì cũng không trở tay kịp, cô ta cứ ấp a ấp úng, nhưng mà hình như mỏ hỗn có lây truyền thì phải.
Cảnh Vân Tranh không đợi Dương Dung Nhuệ nói câu nào đã mắng tiếp:
– Trước kia anh trai tôi qua lại với cô đơn giản là để chọc giận cha mẹ tôi thôi, ấy vậy mà con ngu như cô lại nghĩ vì cô mà anh ấy chống đối với cha mẹ sao? Thể hiện của cô lớn quá ha? Lớn như cái bánh xe bò vậy đó!
Dừng một chút, Cảnh Vân Tranh lại hướng về phía ống kính nói:
– Con ả mất nết này nè, trước khi anh hai tôi kết hôn còn đến Cảnh gia làm loạn một trận, ả ta nói không nỡ rời xa anh trai tôi trong khi trước đó nửa năm anh tôi đã đề nghị chia tay rồi.
Không những thế, sau một ngày anh tôi kết hôn với chị dâu, cô ta còn mò đến tận nhà tân hôn của anh chị tôi, đe dọa chị dâu tôi, yêu cầu chị dâu tôi ly hôn với anh hai.
Thử hỏi xem, cô ta đáng thương sao?
Vốn là chuyện Cảnh Vân Tranh nói đều đúng sự thật, nhưng nói thế nào Dương Dung Nhuệ cũng rất biết diễn.
Cô ta liền nhanh chóng òa khóc, rồi quỳ xuống dưới chân của Cảnh Vân Tranh, nói:
– Tranh Nhi, em đừng nói như vậy mà…!Chị biết…!Chị biết là cha mẹ và em không thích chị, chỉ vì gia cảnh chị không tốt.
Nhưng chị thật sự yêu anh trai của em mà…!Em nhìn không ra sao?
– Nhìn ra chứ, chị yêu anh trai tôi…!À không, nói thiếu rồi…!Là yêu tiền của anh trai tôi mới đúng.
– Tranh Nhi, hình như em đang hiểu lầm chị thì phải…!Chị không…
– Nếu bây giờ tôi check lại các giao dịch từ ngân hàng của anh Vân Trạch thì sẽ còn cuộc giao dịch đó đấy, cô có muốn không?
Bất chợt Dương Dung Nhuệ liền cứng miệng.
Vốn cô ta muốn ngụy biện nhưng đúng lúc này, Cảnh Vân Trạch đã lộ diện, anh lạnh lùng bước vào căn phòng 021 của Dương Dung Nhuệ, đến đây thì cô ta càng có cơ mà bám lấy tay của Cảnh Vân Trạch, cũng không quên phủ nhận những chuyện mà Cảnh Vân Tranh đang nói.
Quản Ngọc Tú từ bên ngoài đi vào, trên tay là một bảng báo cáo xét nghiệm, cô ấy ho khan một cái, nói:
– Xin chào, tôi là trưởng khoa sản của bệnh viện Thần Hy, tôi tên Quản Ngọc Tú.
Theo như những gì mà tôi cùng một số đồng nghiệp chuyên môn kiểm tra về bào thai của cô Dương đây, thì tôi đã rút ra ba kết luận.
Một, đứa bé vốn yếu, lại là thai ngoài tử cung, nên xác suất sảy là rất cao.
Hai, cô Dương đây đã nạo phá thai rất nhiều lần, tính ra thì cũng đã hơn ba lần, nên tử cung bị tổn thương, vì thế nên sau này sẽ khó có thể mang thai.
Nghe đến đây thì Dương Dung Nhuệ đã khóc đến đau thương, cộng đồng mạng còn điên cuồng hơn, công kích Dinh Trạch và Lâm Quân Nhi.
Nhưng Quản Ngọc Tú lại nói tiếp:
– Thứ ba, đứa trẻ đó không phải con của anh Cảnh đây.
Theo như mẫu DNA thì tôi phát hiện đứa nhỏ này không phải con của Cảnh Vân Trạch, nhưng có điều tôi cũng không hiểu…!Vốn dĩ Dương tiểu thư là bạn gái cũ của Cảnh Vân Trạch, thì tại sao lại nạo phá thai ba lần…!Nhưng lần này lại dùng đứa bé này để công kích hai người họ?
Dương Dung Nhuệ ban đầu có chút cứng đờ, nhưng sau đó cô ta liền sợ sệt nhìn về phía của Cảnh Vân Trạch.
Rồi rụt rè nói:
– Vì A Trạch nói chưa đến lúc để có con…!Nên mỗi khi tôi mang thai anh ấy đều bảo tôi phá bỏ.
Quản Ngọc Tú “à” lên một tiếng, sau đó cũng hùa theo Dương Dung Nhuệ mà trách móc Cảnh Vân Trạch.
Nhưng sau đó thì cô ấy lại nhìn cô ả đáng thương kia, nói:
– Vậy sao cô không nói cho cha mẹ của cậu ta biết.
Ông bà Cảnh mong cháu đích tôn lắm đây, cho dù cô xuất thân đầu đường xó chợ nhưng mà chỉ cần mang thai cháu của họ, thì họ cũng sẽ vui mừng mà tiếp nhận cô thôi.
– Tôi…!Tôi…
– Hơn nữa, theo như những gì tôi đã điều tra qua thì cô và anh Cảnh đây đã chia tay từ tháng mười năm trước, tính đến nay cũng đã gần một năm.
Còn anh Cảnh sau đó đã chuẩn bị đính hôn với cô vợ hiện tại, chính là Lâm Quân Nhi.
Thời gian chuẩn bị cho đến hiện tại là ba tháng, vậy sao cái thai của cô đang mang chỉ mới có hơn một tháng?
Dương Dung Nhuệ nuốt một ngụm khí lạnh, sau đó liền nói mình đau đầu và muốn nghỉ ngơi.
Nhưng Cảnh Vân Trạch làm sao có thể để cô ta nghỉ chứ, anh trực tiếp đem ra những lần mình mua thuốc, đưa cho đám phóng viên, chắc nịch nói:
– Cô ta đúng là bạn gái cũ của tôi, lúc qua lại tôi và cô ta cũng từng quan hệ thân mật.
Nhưng mỗi lần tôi đều dùng thuốc tránh thai, vậy thì thật không hiểu Dương tiểu thư đây mang thai bằng cách nào?
Anh bước đến chỗ của cô ta, nhạt nhẽo nói:
– Cô là sinh vật ngoài hành tinh sao? Có thể tụ rụng trứng, tự thụ tinh rồi mang thai? Hay là…!Nói đúng hơn là lăn giường với người khác xong lại ăn bám Cảnh gia?
Dừng một chút, Cảnh Vân Trạch đã không ngừng ngại đem giấy chứng nhận kết hôn với Lâm Quân Nhi đưa lên.
Nhìn vào nó, anh lại mỉm cười nhẹ nhàng, nét mặt cũng không hề lạnh lùng như khi đối mặt với họ vừa rồi, nhìn cách anh cầm lấy cũng biết anh nâng niu nó đến mức nào.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch mới nhìn thẳng vào máy quay kia, hãnh diện nói:
– Cô ấy là Lâm Quân Nhi, là vợ của tôi!