Bạn đang đọc Cô Dâu Gả Thay Lão Đại Anh Nhẹ Chút – Chương 19: Italy – Ung Thành Hai Người Một Nỗi Nhớ
Rời khỏi Lâm gia trong một tâm trạng không vui vẻ lại khiến cho Cảnh Vân Trạch càng mất hứng hơn.
Vốn dĩ anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ để đưa vợ mình về nhà mẹ đẻ, nhưng cuối cùng không chỉ chứng kiến và tận tai nghe cha mẹ vợ thốt ra những lời đau lòng kia mà anh cũng đang tự nghi ngờ, không biết Lâm Quân Nhi có thật sự là con gái của họ hay không nữa.
Ngồi ở bên cạnh nên Lâm Quân Nhi cũng cảm nhận được Cảnh Vân Trạch đang rất không vui, nhưng thật ra những chuyện này cô đã quá quen rồi.
Nhưng chắc hẳn anh đã thất vọng lắm, đêm qua cô nghe được giọng của anh rất phần khích và mong chờ, cô không đôi co với họ cũng vì anh, Lâm Quân Nhi không muốn anh lo lắng cho mình quá nhiều như vậy.
– Xin lỗi anh…!Làm anh mất hứng rồi.
Cảnh Vân Trạch liền nắm lấy tay của cô, sau đó trả lời:
– Vốn dĩ anh nghĩ cho dù thế nào thì họ cũng sẽ vui mừng khi nhìn thấy em, không ngờ…!Chắc là do anh nghĩ quá đơn giản, biết vậy anh đã không để em quay về Lâm gia.
Lâm Quân Nhi mỉm cười, thật ra lý do cô đồng ý quay về nhà mẹ đẻ không phải vì Cảnh Vân Trạch, hay vì nhớ cha mẹ…!Mà cô muốn báo cho Lâm Tuệ Y biết mình vẫn ổn, không đúng…!Phải nói là rất ổn.
Cảnh Vân Trạch nhìn vợ mình, vốn dĩ anh định sẽ sang Italy một mình, nhưng với tình hình này thì chắc anh không thể bỏ lại cô rồi.
Chỉ là anh cũng không biết cô có muốn đi cùng mình hay không, nghĩ là nói, anh liền nhìn cô, hỏi:
– Quân Quân, ngày mai em cùng anh đến Italy nhé?
– Hả? Em đi cùng có được không? Chẳng phải anh đi vì công việc sao.
Cảnh Vân Trạch cũng chỉ cười rồi nói không sao, thật ra lần này anh đến đó đúng là vì công việc nhưng nó không quan trọng bằng cô, hơn nữa anh cũng muốn giới thiệu một người bạn của mình cho cô biết.
Hoặc có thể là tận dụng cơ hội này đưa cô đi hưởng tuần trăng mật, dù sao thì từ khi kết hôn đến giờ họ vẫn chưa có một tuần trăng mật đúng nghĩa.
Lâm Quân Nhi ban đầu cũng có hơi lưỡng lự, vì nếu cô đồng ý đi thì cũng đâu thể nào đem theo cả Diệp Vấn.
Mà từ nhỏ đến lớn dường như hai người họ chưa từng tách nhau ra thì phải.
Cuối cùng thì Lâm Quân Nhi cũng quyết định là không đi, vì có lẽ cô đoán được ý định của anh rồi.
Nhưng mà trước giờ cô chưa từng đi xa, mắt lại không thấy gì, nếu đi cùng anh thì rất có thể cô sẽ là gánh nặng cho anh.
Vì thế nên Lâm Quân Nhi đã từ chối, những sau đó cô vẫn có nói thêm.
Đợi khi mắt của cô bình phục thì họ sẽ bù lại, cả ảnh cưới, Cảnh Vân Trạch liền nắm lấy tay vợ mình, nói:
– Đợi khi nào mắt em bình phục thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ lại một lần nữa, cho thật chỉn chu.
[…]
Buổi tối hôm đó thì sau một đêm ở bên nhau thì cũng gần đến giờ Cảnh Vân Trạch phải bay, lần này anh đi cùng Phụng Quy và Triều Vũ.
Còn Tước Xạ ở lại trụ sở Long Nhuệ bang để quản lý công việc, riêng Kha Nguyệt được cử đến Dinh Trạch để bảo vệ cô cùng một số ám vệ có thân thủ tốt.
Lúc Cảnh Vân Trạch rời khỏi giường thì Lâm Quân Nhi cũng đã thức giấc rồi, có lẽ từ khi kết hôn cho đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên vợ chồng họ mới tách nhau ra, bản thân Lâm Quân Nhi cũng đã tự nhủ bản thân hãy tập làm quen đi.
Vì Cảnh Vân Trạch là ai chứ, anh là Lão đại của Long Nhuệ bang, công việc của anh hầu hết đều xử lý và làm vào ban đêm, hơn nữa anh sẽ có nhiều chuyến đi xa như vậy, cô cũng không thể hai mươi tư trên bảy ở bên cạnh anh, mỗi người đều cần có một không gian riêng mà.
Cô cũng chỉ thở dài một tiếng, ở đây và Italy cách nhau bảy giờ đồng hồ.
Hiện tại là một giờ khuya vậy thì ở bên đó là sáu giờ chiều, nếu bay nhanh thì tầm sáu tiếng sẽ đến Italy, vậy nếu khi anh hạ cánh thì cũng đã mười giờ đêm, cũng muộn lắm rồi.
Lâm Quân Nhi thật sự không nghĩ mình lại lo lắng như vậy, cô có cảm giác lần này anh đi là vì cái gì đó, hoặc có cái gì đó nguy hiểm đang kề cận bên cạnh anh…!Nhưng ngay lập tức Lâm Quân Nhi liền gạt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia, anh là ai chứ? Anh là Cảnh Vân Trạch, là Lão đại của Long Nhuệ bang thì làm sao có chuyện được chứ, hơn nữa bên cạnh anh còn có chị Phụng Quy và Triều Vũ, chắc chắn họ sẽ không sao đâu.
Cô vỗ mạnh lên gương mặt của mình, nói:
– Đừng nghĩ lung tung nữa, Lâm Quân Nhi ngủ thôi!
[…]
Còn ở trên chuyên cơ riêng thì Cảnh Vân Trạch cũng nhìn theo tấm ảnh mà mình đã lén chụp cách đây vài ngày, vợ anh lúc này đang vui vẻ ngồi xích đu và hát vu vơ vài câu, chỉ cần nghe được giọng nói của cô thôi cũng đủ để anh thấy hạnh phúc rồi.
Nhưng Cảnh Vân Trạch đâu biết rằng Phụng Quy ngồi ở phía đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, còn có cả Triều Vũ nữa chứ.
Triều Vũ không thể nhịn được liền chọc vào tay của Phụng Quy, nói:
– Lão Đại bị sao vậy?
– Bị sao? Anh ấy bị con quỷ tình yêu nhập đấy.
Triều Vũ lập tức ngạc nhiên, cậu ấy còn chưa được chiêm ngưỡng dung nhan của phu nhân nữa, nên cũng không biết cô là một người thế nào.
Ban đầu cậu ta còn tưởng Lão đại sẽ mang theo cả phu nhân, nhưng hóa ra lại không đưa theo cùng.
– Mà Phụng Quy tỷ…!Nghe nói chị là bạn cũ của phu nhân? Hai người làm sao mà quen nhau vậy?
Phụng Quy lúc này liền xoa cằm, đáp:
– Tôi cứu em ấy một mạng.
Sau này thì tôi lừa em ấy mười bảy đồng.
Triều Vũ khóe môi giật giật, thảo nào phu nhân lại nhớ rõ cô ấy như vậy thì ra là lừa người.
Nhưng cũng lúc này Cảnh Vân Trạch nhận được điện đoại của người mà anh chuẩn bị gặp.
– [Có mang đến cho tôi không?]
– Có, lần này cậu có thể yên tâm.
Tôi xác định chính là “nó”.
– [Được, vậy nhanh lên nhé.
Tôi đang rất mong chờ cuộc gặp mặt này]
Cảnh Vân Trạch tắt máy, tuy là Phụng Quy và Triều Vũ cũng có chút tò mò về nội dung của cuộc trò chuyện nhưng không dám hỏi.
Chuyên cơ của họ bay xuyên suốt sáu tiếng thì cũng đã đến địa phận thành phố Roma của Italy, trực thăng của Cảnh Vân Trạch trực tiếp hạ cánh tại một dinh thự to lớn của ai đó.
Nhìn khung cảnh quen thuộc bất giác Phụng Quy rùng mình.
Đây là nhà của một ông trùm Mafia nổi tiếng thế giới, là Hàng gia!
– Lão đại…!Anh có hẹn với Hàng Kình Âu?
– Ừ, cậu ấy hẹn tôi đến.
Nói là có chuyện muốn hỏi.
Phụng Quy vốn muốn tìm cớ để chuồng đi nhưng ngay sau đó thì Hàng Kình Âu từ trong nhà bước ra, nói:
– Sao lại trốn vậy Chương Duệ Mỹ? Không phải em biết ảo thuật sao? Nào, mau biến cái thân em vào nhà cho tôi.
Thật ra trước kia Phụng Quy từng cùng Cảnh Vân Trạch đến đây để bàn chuyện hợp tác với Hàng gia, nhưng lúc đó cô ấy vừa mới gia nhập Long Nhuệ bang nên tay chân cũng không quá sạch sẽ, vô tình ở đây đều trưng bày rất nhiều món đồ quý hiếm nên Phụng Quy đã bày ra một trò ảo thuật, sau đó liền cuỗm mất một món đồ giá trị của Hàng gia, vì nó mà suýt chút nữa Hàng Kình Âu đã bị phế khỏi vị trí ông trùm Mafia.
– Lão đại…!Anh nhớ cứu tôi đấy! Tôi không muốn chết ở đây đâu!
Nhưng vẻ mặt của Cảnh Vân Trạch hiện tại chính là: “Nghĩ sao vậy?”
– Hình như cô vẫn còn nợ vợ tôi mười bảy đồng nhỉ? Yên tâm, Hàng Kình Âu sẽ không giết cô đâu, đợi khi nào cô trả nợ xong thì giết cũng không muộn.
Nói xong thì Cảnh Vân Trạch liền vào trong dinh thự kia, Triều Vũ cũng chỉ vỗ vai của Phụng Quy hi vọng vô bình an rồi cũng nối gót Lão đại bước vào.
Khi vào trong dinh thự thì Phụng Quy nhìn thấy Hàng Kình Âu đang cùng Cảnh Vân Trạch ngồi uống trà, cô ấy cúi gầm mặt đứng sang một bên.
Hàng Kình Âu chợt cười, sau đó lại nhìn anh, hỏi:
– Nghe nói cậu kết hôn rồi?
– Vừa mới.
– Tôi còn định làm mai em gái tôi cho cậu đấy, không ngờ đã kết hôn rồi.
Đáng tiếc thật.
Cảnh Vân Trạch nhìn vào tấm ảnh điện thoại ở trên tay, lúc này anh mới nhớ gì đó liền bấm gọi cô.
Điện thoại đổ chuông hai lần thì đầu dây bên kia đã có người nhận máy.
– [Em đây]
Nghe được giọng nói thì Hàng Kình Âu cũng có thể mường tượng được hình dáng của cô.
Anh ta không ngờ Cảnh Vân Trạch lại thích dạng con gái như thế này.
– Anh chỉ muốn báo với em là anh đến nơi an toàn.
– [Em biết rồi, giờ này bên đó cũng muộn rồi.
Anh cũng nghỉ ngơi đi kẻo mệt đây]
– Anh nhớ em.
Lâm Quân Nhi ở đầu dây bên kia im lặng được một lúc, sau đó cô cũng nhỏ giọng đáp.
– [Em cũng nhớ anh]
Vừa dứt câu thì ở đầu dây bên kia lền có tiếng “Ồ” của ba, bốn người gì đấy.
Theo anh đoán thì chắc cô đang ở cùng người khác, nên anh cũng chỉ nhắc nhở vài câu rồi tắt máy.
Hàng Kình Âu nhìn anh, nói:
– Còn tưởng là ép hôn.
Hóa ra cậu và em dâu lại mặn nồng như vậy.
– Cô ấy rất thú vị.
Khi nào có thời gian sẽ để cậu gặp.
– Rất mong chờ..