Cô Dâu Của Thiếu Gia

Chương 10


Bạn đang đọc Cô Dâu Của Thiếu Gia: Chương 10

“Hãy mau mời thiếu chủ về đi! Trước đây ít nhiều gì cô chủ vẫn còn có thể ăn một chút, nhưng mà quản gia à, ông xem đi, bây giờ ngay cả một chút đồ ăn cô chủ cũng không ăn, còn tiếp tục như vậy nữa thì cô chủ sẽ đổ bệnh mất!” Nữ giúp việc bất chấp tất cả, lập tức chạy tới tìm quản gia, hy vọng ông có thể ra mặt giải quyết chuyện này.
“Nhưng mà, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, không thể làm cho thiếu chủ phân tâm được ——”. Chuyện này đương nhiên là ông đã nghe người khác nói, nhưng mà, căn cứ vào tình hình ồn ào huyên náo mà báo chí truyền thông đưa tin gần đây, thì thiếu chủ của bọn họ đúng thật là đang rơi vào tình trạng trầm trọng không thể cứu vãn được.
“Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy thì cô chủ sẽ chết mất, cô ấy thật sự sẽ chết mất thôi!” Cho dù là chuyện quan trọng như thế nào thì “mạng người quan trọng hơn trời” vẫn luôn là sự thật không thể chối cãi!
“Nhưng mà. . . . . .”
“Đừng có nhưng mà, nhưng mà hoài như vậy nữa! Cô chủ thật đáng thương, rõ ràng thoạt nhìn đã thấy cô ấy đau lòng như vậy, nhưng lại chỉ cười mà không khóc, làm người ta nhìn mà đau lòng muốn chết!”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp của đàn ông vang lên từ sau lưng cắt đứt đối thoại của bọn họ: “Mấy người hãy nói cho rõ cho tôi biết, tại sao em gái của tôi lại rất đáng thương vậy?”
***
“Cậu tìm tôi làm gì?” Lệ Du Tư không ngờ sẽ nhìn thấy Phó Thiểu Kỳ ở chỗ này, anh khẽ mỉm cười, ngồi xuống trước mặt anh ta.
“Tôi tới đây để nói chuyện của Sồ Nhi với cậu.” Phó Thiểu Kỳ cũng mỉm cười, chỉ là, thoạt nhìn nụ cười này đặt biệt lạnh lẽo khác thường.
Quả nhiên! Lệ Du Tư nghe thấy cái tên quen thuộc này, nhịp tim tựa như bị tác động trở nên dồn dập: “Có chuyện gì đáng nói đâu chứ? Giữa chúng tôi chẳng qua chỉ cần một chút không gian để cho nhau tỉnh táo lại mà thôi, trừ chuyện đó ra thì cũng không có chuyện gì để nói.”
“Thật sao? Mặc dù trong chuyện này, Sồ Nhi cũng có chỗ không đúng, nhưng mà, tôi giao em gái cho cậu, không phải là để cho cậu ngược đãi nó!”
“Tôi không hiểu là cậu đang nói cái gì, không có tôi ở bên cạnh cô ấy, cô ấy hẳn là nên đặc biệt vui mừng mới đúng.” Sắc mặt của Lệ Du Tư cũng bắt đầu lạnh xuống.
“Vui mừng ư? Ngược lại, thật ra tôi không hề nhìn ra một chút xíu vui mừng nào cả, một cô gái trẻ không ăn không uống, gần đất xa trời sẽ cảm thấy vui mừng sao? Cậu nói như vậy cũng quá buồn cười rồi!”
Nghe vậy, Lệ Du Tư không dám tin trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy sắc mặt anh ta đanh lại, rất nghiêm túc, chứng minh lời đã nói một chữ cũng không phải giả: “Sồ Nhi, cô ấy ——”
“Trong hai năm qua, chúng tôi đã giao con bé cho cậu, cũng không phải là bởi vì chúng tôi không yêu thương con bé, mà là bởi vì cậu là một người đáng giá để nhà họ Phó chúng tôi giao hòn ngọc quý trên tay. Cậu làm gì đối với con bé, trước nay chúng tôi đều không hỏi tới, chỉ vì người nhà họ Phó nợ cậu! Chỉ vì chúng tôi tin tưởng bất luận như thế nào thì cậu cũng sẽ không thương tổn Sồ Nhi! Vậy mà, hình như chúng tôi đã nghĩ sai rồi!”
“Cho tới bây giờ, tôi đều chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thường cô ấy.” Anh quát.
Đối với lời giải thích của anh, Phó Thiểu Kỳ chỉ cười lạnh: “Vốn dĩ tôi cũng cho là như thế, nhưng mà, tôi phát hiện sự thật căn bản không phải là như thế. Cậu không cần phải có ý gây tổn thương, ở trên thế giới này, sự tồn tại của cậu cũng đủ để tạo thành tổn thương cực lớn đối với Sồ Nhi, con bé quan tâm cậu, tôi nên sớm nghĩ đến điều này.”
Đối với sự lên án này, nét mặt Lệ Du Tư cực kỳ đau khổ, anh nhếch môi nở nụ cười chua xót: “Thiểu Kỳ, tôi ngay cả một chút lòng tin cũng không có, tôi thật nực cười giống như một con chó nhà có tang, cậu hãy tới nhà tôi đón cô ấy về đi! Nếu như, làm như vậy có thể khiến cô ấy tốt hơn một chút. . . . . .”
“Cậu nói không sai, nhìn cậu bây giờ thật đáng thương tựa như một con chó nhà có tang, tôi thật sự muốn hung hăng đánh cho cậu một trận thật mạnh tay để cậu tỉnh ra. Nhưng mà, nếu như tôi thật sự làm như vậy, Sồ Nhi sẽ trách tôi máu lạnh vô tình, cho nên, tôi sẽ không đánh cậu, yên tâm đi! Trước khi cậu quay về Đài Loan, tôi sẽ đón Sồ Nhi về!”
“Cám ơn.” Giọng điệu của anh giống như là vô cùng cảm kích, nhưng chỉ có anh biết rõ, cả trái tim đã sớm thắt chặt, đau đớn đến không thể trả lời thêm nữa.
Phó Thiểu Kỳ thở dài: “Cậu thật sự làm cho tôi thất vọng, Tư, uổng phí Sồ Nhi suy nghĩ cho cậu như thế, tại sao ngay cả một chút dụng tâm này của con bé, cậu cũng không chịu tìm hiểu chứ?”
Nghe vậy, mới đầu Lệ Du Tư trầm mặc một lúc không nói gì, sau đó, thoạt nhìn anh giống như không hề động lòng trước những lời này của Phó Thiểu Kỳ, chỉ mỉm cười nhún vai một cái, đứng dậy rời đi.
Ba ngày sau.
Xuống xe, Lệ Du Tư đứng yên trước cửa chính nhà mình một lúc lâu, anh ngước mắt lên nhìn tòa biệt thự mà anh và Sồ Nhi đã chung sống cùng nhau suốt hai năm qua, trong lòng thoáng qua một cảm giác trống vắng lạnh lẽo.
Cô ấy đã đi rồi sao?
Khó trách Phó Thiểu Kỳ lại cảm thấy thất vọng với anh, giờ phút này, ngay cả bước vào cửa nhà một bước, anh cũng cảm thấy bước chân giống như nặng ngàn cân; ở nơi này không có cô ấy, ngay cả một bước anh cũng không muốn bước vào đi.
Một nữ giúp việc từ cửa nhìn thấy chủ nhân đã trở về, thì vội vàng vui mừng hét lớn: “Cậu chủ đã về rồi! Tiểu thư Sồ Nhi, cậu chủ đã về rồi!”

Sồ Nhi? Cô ấy chưa đi sao? !
Nghe vậy, Lệ Du Tư không nhịn được bước nhanh hơn, băng qua phòng khách ở lầu một, đi thẳng tới cầu thang ở lầu hai, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy ở trên cầu thang có một bóng người xinh đẹp rất quen thuộc.
Anh ấy đã về rồi!
Cuối cùng. . . . . . cũng về rồi!
Vừa nghe thấy tiếng động lớn, Sồ Nhi lập tức mặc kệ tất cả vội vàng chạy ra. Cô đứng ở trên đầu cầu thang nhìn anh đứng từ xa, cúi đầu xuống lộ ra ánh mắt xinh đẹp ngập sương mù, bờ môi hơi lộ ý cười, dáng vẻ suy yếu tái nhợt trong nháy mắt thoạt nhìn rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
“Anh đã về.” Cô nhỏ giọng nói, làm vậy cũng đã là dùng hết toàn bộ hơi sức của cô rồi.
“Ừ, nghe nói. . . . . . em không được khỏe lắm?” Anh ngẩng đầu ngưng mắt nhìn cô, giống như cô là một nữ thần xinh đẹp không thể chạm vào, chỉ cần chạm nhẹ một cái, thì sẽ bể tan tành rồi biến mất ngay sau đó.
“Không đâu! Anh nhìn xem, không phải là em đang mỉm cười hoan nghênh anh trở về sao?”
“Tại sao em vẫn chưa rời khỏi nơi này?”
“Anh hi vọng em sẽ đi sao?”
Lệ Du Tư ngừng lại một chút, nhưng cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này của cô, chỉ khổ sở chuyển tầm mắt: “Em nên rời đi, ít nhất cũng sẽ không khổ sở như vậy.”
“Không. . . . . .” Cô nỉ non nói nhỏ, dáng vẻ lã chã chực khóc của cô giống như một pho tượng trẻ em yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát. Cô không cách nào kìm được khí nóng đang không ngừng xông lên ở đáy lòng, bị sặc đến nỗi cô rất muốn khóc, nhưng lại không nỡ rơi nước mắt, làm cho hình ảnh rõ ràng của anh bị nhòe đi trong làn sương nước mắt.
Cô nhìn anh, lần đầu tiên khi cô gặp anh, khi đó cô mới mười lăm tuổi, bướng bỉnh muốn đùa bỡn anh trai tuấn tú trước mặt. . . . . .
Anh nói, nếu như em thắng được anh, thì anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa tiệc lớn đúng không?
Đúng vậy, chỉ cần em nói ra thì anh đều mời được.
Vậy. . . . . . Em không muốn ăn bữa tiệc lớn nữa, em muốn đi chợ đêm, ăn hà tử tiên, còn muốn ăn cái món đá bào bỏ thêm vài thứ nữa, có được không? Đương nhiên là có thể, cho dù em có muốn gom hết toàn bộ cái chợ đêm mang về cũng không sao cả.
Cuối cùng, cô làm sao có thể thắng anh nhỉ? Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể nhỉ? ! Ông trời nhất định là đang mở mắt đùa giỡn bọn họ, nếu không, một cô gái nhỏ như cô làm sao có thể đấu thắng một người được người đời xem là thiên tài cờ vây hiếm thấy như anh chứ!
Ông trời nhất định là cố ý muốn chỉnh bọn họ! Nếu không, tuyệt đối sẽ không nhiều lần cho bọn họ có cơ hội ở bên nhau, để cho anh trở thành gia sư dạy kèm cho cô. Chẳng lẽ, đây là do môn số học luôn làm người ta chán ghét gây khó khăn đủ đường ở phía sau cô, quyết định lấy công chuộc tội, đưa anh cho cô làm quà nhận lỗi sao?
. . . . . . Anh cũng không ngại sau khi em thi xong, sẽ trả lại tất cả những gì học được cho người thầy này, cho nên, mong em hãy để anh dạy em, thế nào, có được không? Được rồi! Tạm thời sẽ tin tưởng thủ hạ bại tướng như anh một lần, nên nhớ, nếu như dạy không được, thì bất cứ lúc nào em cũng có để đuổi việc người thầy dạy kèm này đấy! Tuân lệnh, học trò đại nhân của anh.
Nhưng nếu nghiêm túc thảo luận, quan hệ giữa bọn họ thật là phức tạp. Nếu như lúc đó không có anh dạy kèm cô, có lẽ, bây giờ cô đã bị buộc đi du học ở Mỹ, tùy tiện mở miệng thì cũng là ABC, Anh văn nhất định sẽ rất tuyệt, sẽ không giống như bây giờ, bất luận cô cố gắng học tập như thế nào, hội thoại bằng tiếng Anh vẫn tệ như cũ, vừa nghe cũng biết là cô lớn lên từ nhỏ ở Nhật Bản.
Nhưng cô tình nguyện như thế, cô đại khái có thể cả đời cũng không muốn học tốt Anh văn, chỉ muốn ở lại bên cạnh anh, nhiều một ngày cũng tốt. . . . . .
Cô tựa như một con chim non, tin tưởng người trước mắt chính là người thân nhất của cô, cho dù người kia là một con cá sấu ăn thịt người, cô cũng tin tưởng anh, cái suy nghĩ này không thể bị sửa đổi dù chỉ một chút!
. . . . . . Em là ai trong lòng anh?
Anh Tư. . . . . .
Vậy là được rồi, chẳng lẽ, em không tin tưởng lời anh Tư đã nói sao?
Tin! Anh Tư không hề lừa gạt em. . . . . .
Đúng vậy! Cô vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng mà. . . . . . Tại sao? Lúc cô mười tám tuổi, luôn tin tưởng lời nói của anh vững chắc không dời, ngây thơ đến nỗi làm cho người ta cảm thấy ngu đần, nhưng mà. . . . . . Cô thích sự ngây thơ đó của mình, tại sao. . . . . . Tại sao cô không chịu nữa tin tưởng anh một lần? Tin tưởng anh sẽ không coi cô giống như công cụ phản kháng, mà là thật lòng yêu cô. . . . . . Từ tận sâu đáy lòng, cô vẫn luôn hy vọng là anh yêu cô!

“Anh Tư, em. . . . . .”
Giờ phút này, bên trong mắt đẹp của cô lộ ra một tia mong mỏi, giống như đang van xin anh hãy ôm cô vào trong ngực một lần nữa. Nhưng mà, cô nhiều lần cự tuyệt như vậy, đã khiến cho anh hoàn toàn cảm thấy sợ hãi rồi! Lệ Du Tư đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ngưng mắt nhìn cô.
Anh không nói lời nào, cô không nghe thấy tiếng nói của anh, dần dần, cái gì cô cũng không nghe thấy nữa rồi, lỗ tai vang lên ù ù. Cô buồn bực, rõ ràng phải là cái gì cũng không nghe được, nhưng mà, cô lại cảm thấy thế giới của chính mình vọng lại một âm thanh ồn ào của sự yên tĩnh, thật kỳ quái, rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?
Cô nhìn anh, cong môi cười một tiếng ngọt ngào, nhấc chân muốn đi lên phía trước tới gần anh thêm một bước. Sau đó, thế giới của cô trong nháy mắt vỡ vụn, cô mất đi thăng bằng lập tức ngã xuống dưới. . . . . . Không ngừng lăn xuống. . . . . .
Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, thế giới của Lệ Du Tư cũng đồng thời sụp đổ theo. Tim của anh giống như bị người hung hăng lấy ra, anh nhìn cô đi về phía mình, từ trên cao rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cong lên thành nụ cười xinh đẹp, chẳng qua chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủn, nhưng lồng ngực của anh đã bị xé rách đau đớn tới cực hạn.
“Sồ Nhi ——”
Phó Sồ Nhi chậm rãi mở mắt ra, mất tới mấy phút mới biết bản thân đang nằm ở trên giường. Tiếp đó, cô nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên sự lo lắng, Lệ Du Tư đang nhìn cô, dường nhu đang cố gằng tìm khắp trên người cô xem có còn bất kỳ chỗ nào không hoàn hảo hay không.
Sau đó, hình như anh phát hiện cô ngoại trừ suy yếu một chút ra, những thứ nên mạnh khỏe, thì đều còn đang bất động tại chỗ, cho nên, một tia tức giận dần dần xông vào mắt của anh, môi của anh, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm nheo lại, môi mỏng mê người kéo thành dáng vẻ căng thẳng, nhằm vào cô, bắt đầu bộc phát toàn bộ cơn giận của mình.
“Cô bé ngốc! Em cho rằng mình đang làm cái gì? ! Tự giày vò mình như vậy, em cảm thấy rất hài lòng sao? Nhìn xem, em đã gầy thành bộ dạng gì rồi? Rõ là. . . . . . Đáng chết!”
Không đủ! Chỉ một chút như vậy vẫn không đủ phát tiết hết một phần vạn tức giận trong lòng anh, anh rất lo lắng cho cô, gần như sắp đạt đến trình độ điên cuồng rồi.
“Tư. . . . . .”
Anh cắt đứt lời nói mê của cô, giọng nói lạnh lùng âm u giống như đang giễu cợt chính mình: “Ở lại bên cạnh anh, em thật sự khổ sở như vậy sao?”
Nghe thấy lời của anh, Phó Sồ Nhi cảm thấy trong lòng rất nôn nóng, cô vội vã muốn phản bác cách nói của anh: “Không phải vậy. . . . . . Không phải như thế. . . . . . Em chỉ là . . . . .”
“Anh thua! Anh hoàn toàn nhận thua! Sồ Nhi, em khiến cho anh cảm thấy mình bị bại thật thê thảm, em có thể đi rồi, bây giờ. . . . . . bất cứ lúc nào em cũng có thể rời khỏi vị trí bên cạnh anh, bất cứ lúc nào cũng có thể.” Nói xong, anh nở nụ cười đau khổ rồi thở dài, vẻ mặt chán nản đứng dậy từ cạnh giường, quay đầu rời đi.
“Anh Tư!”
Cô hét to một tiếng, vội vã kéo ống tay áo của anh lại, lập tức than thở khóc lóc, khóc đến nỗi cực kỳ đau lòng, bàn tay trắng nõn nhỏ bé nắm chặt tay áo của anh, nắm thật chặt, không buông: “Anh Tư, đừng tức giận. . . . . . Em cầu xin anh đừng giận em, có được không?”
“Em đang nói gì vậy?” Lệ Du Tư ngoái đầu lại nhìn cô, quăng cho cô một nụ cười khổ, chậm rãi lắc đầu nói: “Anh đã nói rồi, là anh thua, cho nên anh để cho em đi, không phải sao?”
“Không phải! Anh đang tức giận, anh đang giận em. . . . . .” Cô ngẩng cằm dưới lên, vẻ mặt giống như đang quật cường muốn nuốt nước mắt ngược vào trong, nhưng mà, từng giọt nước mắt trong suốt óng ánh vẫn không ngừng lăn xuống: “Thật xin lỗi. . . . . .Em đã nói với anh lời xin lỗi rồi, anh đừng tức giận, có được không?”
“Đứa ngốc, không phải anh đã nói rồi sao? Anh không tức giận, lại càng không giận em, không giữ được em, còn khiến cho em khổ sở như vậy, là lỗi của anh.”
“Không phải! Không phải như vậy! Anh Tư không sai. . . . . . Là lỗi của em. . . . . . Là trong lòng em có vấn đề. . . . . . Nhưng em thật sự khồng hề cố ý, em chỉ luôn suy nghĩ, vẫn luôn suy nghĩ, kết quả là ăn không vô, lại không ngủ được, đợi đến lúc phát hiện, thì đã trở nên gầy như vậy rồi!”
Nghe vậy, Lệ Du Tư bất đắc dĩ thở dài, khuôn mặt tuấn tú cứng lại, sa sầm: “Rốt cuộc là em đang nghĩ cái gì? Nghĩ đến không ăn, không uống, nói ra đi! Đừng một mình giữ kín phiền muộn trong lòng không nói ra.”
“Em. . . . . . Em đang suy nghĩ. . . . . .” Nói xong, cô chưa lên tiếng nói tiếp thì nước mắt đã chảy xuống trước, nước mắt nghẹn ngào lại dâng đầy hốc mắt một lần nữa: “Em lo lắng. . . . . . Lo lắng bản thân sẽ không còn lý do để ở lại, em không tìm được lý do để có thể ở lại, em rất sợ hãi. . . . . . Sợ mình nhất định phải rời đi. . . . . . Anh Tư, em. . . . . . Em còn có thể. . . . . . Có thể không phải rời đi hay không?”
Trong lúc này, đáy lòng Lệ Du Tư giống như bị chấn động thật lớn, anh yên lặng ngưng mắt nhìn cô, cổ họng giống như đột nhiên bị một dòng khí nóng xông lên khiến cho anh nghẹn lời, một lúc lâu sau vẫn không thể nói được.
Nhìn anh im lặng không nói gì, trong lòng Phó Sồ Nhi lập tức lạnh đi một nửa, cô chán nản cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, vốn là hai cánh môi mềm mại, giờ phút này lại giống như cánh hoa khô héo đang khẽ run rẩy.
“Em rất sợ hãi. . . . . . Mấy ngày nay, mỗi ngày cứ đến lúc trời nhá nhem tối, em lại bắt đầu cảm thấy khổ sở, bởi vì, một ngày trôi qua. . . . . . chính là mất đi một ngày em có thể ở lại bên cạnh anh, mất đi một ngày có thể yêu anh, nhưng mà, thật sự đến khi đêm tối phủ xuống, em lại ước gì nó nhanh trôi qua, sắc trời mau sáng lên, vậy thì sẽ lại là một ngày mới, mà anh có thể sẽ trở về. . . . . . Em nhớ anh, anh Tư, em rất nhớ anh. . . . . .”. Hai tay của cô ôm chặt lồng ngực của mình, giống như chỗ đó đau đớn đến không cách nào chịu được.
“Sồ Nhi.” Anh cất tiếng gọi khẽ. Lồng ngực vì lời nói của cô mà điên cuồng dậy sóng không ngừng. Ánh mắt của anh vừa mừng như điên, vừa không dám tin, tràn đầy kích động muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng mà, anh lại bị nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong đáy lòng mình ngăn cản.

Nếu như lại bị cô cự tuyệt lần nữa, anh sợ sẽ lại bị cô cự tuyệt lần nữa. . . . . .
“Em thật sự hy vọng. . . . . . Hy vọng mình đã mang thai. . . . . . Nếu như, nếu quả thật là như vậy, thì em có thể ở lại thêm một ít thời gian nữa, bởi vì, còn chưa đủ. . . . . . Em muốn ở tại bên cạnh anh lâu thêm một chút, có thêm nhiều hồi ức ở chỗ này một chút, hiện tại em chỉ có một chút như vậy. . . . . . Không đủ. . . . . . Một chút như vậy không đủ để em trở về rồi còn có thể nhấm nháp cả đời, không đủ. . . . . .” Nói xong, cô ngước ánh mắt ngập nước lên, điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
“Trời ơi!”
Lệ Du Tư gầm nhẹ một tiếng giống như dã thú, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi khát vòng trong lòng, bước lên ôm chặt cô vào lồng ngực, yêu thương cọ cọ lên mái tóc mềm mại mượt mà của cô——
“Ai nói là em nhất định phải rời đi chứ? Là ai nói nếu như em không mang thai thì nhất định phải rời khỏi đây chứ? Sồ Nhi, chẳng lẽ em chưa từng nghĩa qua sao? Em đang nghĩ lý do để ở lại, anh làm sao lại không nghĩ lý do giữ em lại chứ? Anh nghĩ hết biện pháp, chính là muốn giữ em ở lại bên cạnh anh!”
“Vậy thì đừng buông tay của em ra, anh Tư. . . . . . đừng buông tay ra. . . . . . Em vẫn không có cách nào đi một mình. . . . . . Một mình em không thể đi được, không có anh, em không đứng nổi, em không đi được. . . . . .”
“Không, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay, vĩnh viễn.”
Nghe vậy, đáy mắt cô lóe lên nước mắt như ẩn như hiện, vẻ mặt mờ mịt giống như đang nhớ lại quá khứ: “Anh Tư, anh còn nhớ năm em thi lên cao trung đã nhận được một bức thư tình không?”
“Ừ, khi đó em một mình đi cự tuyệt cậu bé đưa thư tình, về nhà một chữ cũng không nói, khiến cho trong lòng mọi người đều nghẹn chết. Nhưng mà, cái cái miệng nhỏ nhắn này vẫn giống hệt như vỏ trai, cho dù mọi người nói lời khách sáo như thế nào, thì em vẫn không lộ ra nửa câu.” Nghĩ đến tình cảnh khi đó, anh đã cảm thấy buồn cười rồi.
“Anh Tư, anh có muốn biết em đã nói gì với cậu ta không?”
“Bây giờ em chịu nói rồi sao?”
“Ừ. . . . . .” Đôi tay nhỏ nhắn của cô cố gắng ôm trọn bàn tay to lớn của anh, học theo cách thường ngày anh vẫn làm với cô, ôm chặt trong lòng bàn tay, nhưng mà, bất luận như thế nào cũng không làm được, trong đôi mắt vẫn hiện lên nụ cười ngọt ngào như cũ: “Em nói với cậu ta, em không muốn nói chuyện yêu đương với cậu ta, không chỉ bởi vì em vẫn còn nhỏ tuổi, mà là bởi vì khi đó trong lòng em cũng đã sớm quyết định một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đuôi lông mày của anh nhướng lên, bị lời nói của cô gợi lên hứng thú.
“Em nói với cậu ta, đợi em trưởng thành, hiểu chuyện, em muốn nói chuyện yêu đương với anh Tư, cũng chỉ nói chuyện yêu đương với anh Tư mà thôi. Anh Tư, anh. . . . . . cũng đã sớm chiếm giữ toàn bộ đáy lòng của em rồi !” Nói xong, cô không dám nhìn anh, mắc cỡ đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Đã dùng hết trăm phương ngàn kế, bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vẫn không ôm trọn được bàn tay to lớn của anh, càng thử càng luống cuống, nhưng trong giây phút cuối cùng, lại bị anh vững vàng nắm ngược lại!
“Sồ Nhi, cái cô bé ngốc này!” Lệ Du Tư xiết chặt khuỷu tay, cảm giác cổ họng có chút khô khốc, một thứ tình cảm mãnh liệt tràn qua lồng ngực của anh, quả thật chính anh cũng không thể tin được những gì chính tai anh nghe thấy.
“Bởi vì như vậy, cho nên em không dám nói với bất kỳ kẻ nào, sợ mọi người sẽ cười em, cười tính tình trẻ con của em. Bây giờ nói rõ ràng rồi, anh Tư không cười em… cuối cùng em cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.”
“Như vậy, bây giờ em đã trưởng thành rồi sao?”
“Em đã hai mươi tuổi rồi! ” Cô kháng nghị bĩu môi.
“Đúng vậy! Trong lúc không ý thức được, em đã là một người phụ nữ thành thục hai mươi tuổi rồi. Sồ Nhi, bây giờ em cũng đã đủ hiểu chuyện rồi, đã có thể cùng anh. . . . . . Nói chuyện yêu đương rồi sao?” Giọng điệu của anh có chút chần chừ, giống như cũng biết mình đã hỏi một câu rất kỳ quái, nhưng lại rất phù hợp với tình huống.
Mới đầu, cô cũng không hiểu rõ lắm ý tứ trong lời nói của anh, ngay sau đó, cô phản ứng lại, nụ cười xán lạn tựa như một đóa hoa xinh đẹp dường như đang nở rộ bên môi cô: “Ừ, em muốn nói chuyện yêu đương với anh Tư, nói một tình yêu oanh oanh liệt liệt thật tốt đẹp.”
Nếu như có thể, Lệ Du Tư thật muốn yêu thương cô thật tốt, anh kiềm chế tình triều mãnh liệt trong đáy lòng lại, vững vàng ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Sồ Nhi, cũng không phải mỗi cặp vợ chồng đều giải quyết tất cả vấn đề rồi mới kết hôn, giữa bọn họ rất có thể còn có ngàn vạn vấn đề cần giải quyết, rất có thể mỗi một vấn đề cũng nghiêm trọng gấp trăm lần vấn đều tồn tại giữa chúng ta. Nhưng mà, bọn họ vẫn lựa chọn cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, cho nên, bọn họ kết hôn. Sồ Nhi, gả cho anh, để cho anh gánh chịu tất cả phiền phức cùng em, tất cả những chuyện khiến cho em phiền lòng, tất cả đều có thể nói cho anh biết.”
“Vậy. . . . . . anh Tư, anh cũng sẽ nói cho em biết chứ?” Cô chần chừ thật lâu, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn tồn tại trong lòng đã lâu.
“Đương nhiên.” Anh mỉm cười gật đầu.
“Vậy. . . . . . anh Tư, tại sao cho tới bây giờ anh cũng không nói cho em biết, thật ra thì lúc anh ngủ, sẽ không cẩn thận bị lăn xuống giường chứ?” Hóa ra, từ trước đến giờ anh luôn dậy sớm hơn cô, chính là để che giấu tính cách cổ quái này, làm cho cô vẫn luôn không biết chuyện, mãi cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy, mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Chuyện này ——” Cô ấy làm sao lại biết được chứ? ! Sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc với lời nói của cô, vẻ mặt lúng túng thật giống như đứa bé trai lén đái dầm bị bắt được.
“Thật ra thì, nếu như anh đủ thẳng thắn, có lẽ em sẽ không chạy trốn, vậy nếu như em không chạy trốn, thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi!” Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ đáng yêu nói ra đạo lý căn bản “Một cộng một bằng hai”.
Anh bị lời bắt bẻ của cô làm cho không thể phản kích lại, không nhịn được cười khổ, tư tưởng xấu xa đã nghĩ ra cách lấy cớ chạy trốn, anh thân thiết ôm cô, kề sát môi ở bên tai của cô nói nhỏ: “Sồ Nhi, em có muốn biết một chuyện rất quan trọng hay không?”
“Rất quan trọng? Anh Tư, anh chịu nói cho em biết sao?” Phó Sồ Nhi mừng rỡ, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi bản thân giống như đã sắp bắt được một vũ khí sắc bén cực lớn, có thể khống chế anh chặt chẽ.
“Ừ, anh nói cho em biết, thật ra thì. . . . . .” Anh hạ thấp giọng nói xuống, nói nhỏ ở bên tai cô, chỉ thấy nét mặt của cô từ từ trở nên cực kỳ kinh ngạc, hình như, đây mới thật là một chuyện rất quan trọng, chỉ là nội dung không thể biết được. . . . . .
“Chúng ta đã quyết định rồi, để cho A Tư và Tiểu Viên kết hôn, như vậy là xong hết mọi chuyện, sẽ không bao giờ có bất kỳ vấn đề gì xảy ra nữa!” Mạnh Khang Tâm Trinh đã cứng rắn quyết ý, nhất định không cho phép chuyện này bị thay đổi.
Tất Y Viên đứng ở bên cạnh, mỉm cười hả hê, nhìn thấy Phó Sồ Nhi sau khi nghe thấy lời nói của Mạnh Khang Tâm Trinh, thì giống như là bị đả kích rất lớn, lã chã chực khóc, nếu như muốn nói bên cạnh cô ta còn có vũ khi sắc bén gì đáng nói, thì đại khái chính là có Lệ Du Tư làm bạn ở bên cạnh.

Nhưng mà, hiện tại trưởng bối hai nhà Mạnh Khang đều đứng về phía cô ta, cô ta cũng không tin là Lệ Du Tư sẽ mạo hiểm mất đi tất cả, tình nguyện lựa chọn cô gái nhỏ Phó Sồ Nhi kia; nhưng mà, cô ta quên một điều, đó chính là trước đây không lâu, Lệ Du Tư đã từng bất chấp tất cả, lựa chọn Phó Sồ Nhi, chỉ là, buổi hôn lễ kìa bởi vì do cô ta khích bác, nên giữa đường mới chết non mà thôi.
“Ông nội, bà ngoại, Sồ Nhi cầu xin các người, đừng làm như vậy. . . . . . Con không thể mất đi anh Tư, cầu xin các người đừng cướp mất anh ấy. . . . . .” Vành mắt Phó Sồ Nhi ửng đỏ, mặc dù cô đã sớm biết mình xông đến sẽ có họa gì, nhưng mà, hiện tại rốt cuộc cô đã phải nếm quả đắng chân chính mà cô nên nhận.
Nét mặt của cô điềm đạm đáng yêu, khiến cho Lệ Đức Minh nhìn không đành lòng. Trong hai năm qua, cô thường lên núi Dương Minh cùng đánh cờ với ông, tình cảm của hai người coi như cũng rất thân thiết: “Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm vậy? Sồ Nhi, nếu như con thật lòng thích A Tư, tại sao lại còn nhiều lần đào hôn như vậy?”
“Không sai! Cô đã làm chúng tôi mất hết mặt mũi, tại sao còn có thể nói là chúng tôi cướp Tư đi chứ?” Tất Y Viên cũng đứng ở bên cạnh góp phần giễu cợt.
“Nơi này không có chuyện liên quan tới cô, im miệng!” Lệ Du Tư lạnh lùng mắng một câu, sắc mặt có vẻ cực kỳ âm trầm. Nhưng mà, bước kế tiếp trong hành động của anh lại lập tức bị Phó Sồ Nhi ngăn cản.
Cô nhìn tất cả mọi người ở chung quanh một cái, trong đó bao gồm cả Lệ Du Tư đang ôm cô vào trong ngực để bảo vệ cho cô, cô dùng sức hít sâu một hơi, cố gắng tích lũy toàn bộ dũng khí trong lòng đến mức cao nhất.
“Thật xin lỗi. . . . . . Về chuyện đào hôn, con thành thật xin lỗi mọi người rất nhiều. Nhưng mà, con rất nghiêm túc, đối với sự kiện này, con thật sự, thật sự rất nghiêm túc. Con sợ mình không thể mang lại hạnh phúc cho anh Tư, cuối cùng con đã rất nghiêm túc suy nghĩ kỹ. . . . . . Phải làm sao mới có thể làm cho anh ấy cảm thấy vui vẻ, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, con cũng rất sợ sẽ mang lại bất hạnh cho anh ấy. Mọi người luôn cảm thấy con khờ khạo, nhưng mà, con thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ muốn mang lại hạnh phúc cho anh ấy!”
“Sồ Nhi!” Lệ Du Tư không nhịn được đè thấp âm thanh gọi một tiếng, vươn cánh tay dài ra ôm chặt cô vào trong ngực, cô dũng cảm thổ lộ khiến cho tâm trạng của anh kích động đến tột đỉnh: “Bé ngốc, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi!”
“Anh Tư. . . . . .” Trong lòng Phó Sồ Nhi tràn đầy ngọt ngào tiến sát vào trong ngực của anh.
Thấy thế, trong lòng Tất Y Viên ngàn lần vạn lần không phục: “Sao tôi có thể thua bởi cô chứ? ! Làm sao có thể ——”
“Cô Tất, tôi không hề cảm thấy mình thắng cô cái gì cả, cô càng không hề thua tôi cái gì. Tình yêu là một thứ rất cố chấp, căn bản là không thể tranh tài, dĩ nhiên lại càng không thể nào có thắng thua!” Sồ Nhi lắc đầu, vẻ mặt vừa không màng danh lợi lại vừa nghiêm túc khiến cho Tất Y Viên đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Lúc này, Mạnh Khang Tâm Trinh vẫn không phục, hét lớn: “Không được! Việc hôn sự này ta vẫn không thể đồng ý, cho dù là như thế nào ——”
“Bà ngoại, không phải là bà vẫn rất muốn ôm chắt trai sao?” Lệ Du Tư nhàn nhạt cắt đứt lời của bà…, nụ cười có chút thần bí quỷ dị.
“Đúng, cho nên ta mới muốn cháu nhanh chóng kết hôn một chút, để cho ta có thể ôm chắt trai sớm một chút, ai biết được cháu ——” Đột nhiên, bà ngừng nói, một đôi mắt già nua khôn khéo nhìn chằm chằm cháu trai.
Lệ Du Tư vẫn mỉm cười thần bí như cũ, không hề quan tâm tới phản ứng của bà ngoại: “Nếu như bà muốn ôm một đứa chắt trai khỏe mạnh trắng mập, vậy thì tốt nhất là nên đối xử chân thành với Sồ Nhi, nếu không, để cho tâm trạng của cô ấy mất hứng, thì đứa chắt trai đầu tiên của bà có xảy ra chuyện gì không may, vậy thì cháu đây cũng không dám cam đoan rồi !”
“Cháu nói là ——”
“Thôi, Sồ Nhi, bà ngoại hình như cũng không muốn ôm chắt trai lắm, chúng ta đi thôi! Hi vọng là bảy tháng sau bà ngoại sẽ không hối hận, đến lúc đó cũng đã quá muộn rồi!” Lệ Du Tư kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô gái anh yêu mến, cười hừ một tiếng, xoay người không chút lưu tình đi ra ngoài.
Bảy tháng sau? ! Không. . . . . . Phụ nữ mang thai cần chín tháng, đây không phải là nói. . . . . . bây giờ Sồ Nhi đã có thai rồi sao? !
“Khoan đã! Cháu mau nói chuyện này cho rõ ràng, có phải hay không. . . . . .” Lão thái bà không để ý tới thân phận, nhấc chân lên vội vã chạy theo ra bên ngoài.
“Cháu nghĩ, con của chúng cháu nhất định sẽ rất có cốt khí, sẽ không thích bị bà cố ngoại không chịu thừa nhận mẹ mình ôm đâu, em nói xem có phải không, Sồ Nhi?”
“Bà thừa nhận! Đương nhiên là bà thừa nhận rồi, A Tư, cuối cùng có phải là đã. . . . . .”
“Chỉ là thừa nhận thì có ích lợi gì? Đứa trẻ của chúng cháu nói không chừng là rất nhạy cảm, nhất định nó sẽ nhận ra được mình là không được chúc phúc, đến lúc đó, nói không chừng nó sẽ rất đau lòng, vẫn không muốn nhận thức bà cố ngoại này, vẫn là thôi đi! Sồ Nhi, chúng ta đi về nhà thôi!”
“Anh Tư. . . . . .” Cô liên tục nhìn lại không ngừng, bị động mặc cho Lệ Du Tư kéo đi.
“Khoan đã! Bà. . . . . . Bà thừa nhận, A Tư, bà không chỉ thừa nhận, còn có thể thật lòng chúc phúc. Sồ Nhi, cháu đừng đi, mau tới bên cạnh bà ngoại nào.” Có câu nói, bắt giặc phải bắt vua trước, đáy lòng bà hiểu rõ đối với Lệ Du Tư mà nói, thứ quan trọng nhất chính là Phó Sồ Nhi!
“Được.” Sồ Nhi sững sờ gật đầu, chỉ là, bàn tay nhỏ bé của cô lại bị Lệ Du Tư nắm chặt không buông.
“Đừng nghe lời bà, chúng ta đi thôi! Dù sao anh cũng không thích làm cậu chủ của nhà họ Lệ, cũng không muốn làm tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Mạnh, mời bọn họ đi tìm người khác thăng chức đi!” Anh kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Nghe thấy câu nói này, ngay cả Lệ Đức Minh cũng nhấc chân đuổi theo: “A Tư, cháu đừng kích động, chúng ta chỉ là đang nói đùa thôi, cháu ngàn vạn lần không được từ bỏ thân phận cậu chủ nhà họ Lệ đấy! Cháu cũng biết, kể từ khi cháu tiếp chưởng lưu phái nhà họ Lệ tới nay, lưu phái của chúng ta càng ngày càng lớn mạnh, đây tất cả đều là vì mặt mũi của cháu——”
“Đúng vậy! Ngàn vạn lần không được mặc kệ tập đoàn nhà họ Mạnh! Bà ngoại cũng chỉ tùy tiện nói đùa thôi, nhà họ Mạnh chúng ta không thể không có cháu! A Tư ——”
Hai người già đuổi theo hai người trẻ, tất cả đều là điều Lệ Du Tư năm chắc trong tay, nhìn vẻ mặt tự tin của anh, giống như trên đời này không thể có chuyện gì làm khó được anh.
Tình huống như thế rơi vào trong tầm mắt của Tất Y Viên, khiến cho cô không khỏi rùng mình một cái, quên đi! Loại đàn ông giống như Lệ Du Tư, cô không bắt được. . . . . . Không! Căn bản là không thể nào khống chế được, chân trời chỗ nào không cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một bông hoa chứ?
Tục ngữ nói đúng, một cây củ cải một cái hố, nếu, Lệ Du Tư từ nhỏ nhất định đã là chồng của Phó Sồ Nhi, thì chính là do cô ấy có khả năng không chế đàn ông, vậy “cái hố” thuộc về Tất Y Viên cô đang ở nơi nào chứ? Nghĩ tới đây, cô nhún vai cười một tiếng, vẻ mặt vân đạm phong khinh rời khỏi cái chỗ thị phi không ngừng ồn ào này. . . . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.