Đọc truyện Cô Dâu Của Diêm Vương – Chương 271: Người Đáng Tin Cậy 2
Con người một khi đã nảy ra một ý nghĩ nào đó thì sẽ cảm thấy chuyện gì cũng sẽ không đúng lắm.
Vừa nãy dì Trương ngồi thẳng từ trên giường dậy, đầu còn nghẹo góc chín mươi độ, khiến tôi cảm thấy dì ấy cực kì không bình thường!
Trước đây tôi không cảm thấy dì ấy có gì đó khác lạ, nhưng bây giờ tôi lại thấy sắc mặt tái không tự nhiên của dì ấy, thân thể cũng cứng đờ không tự nhiên, hơn nữa bước chân có chút mông lung!
“Tôi…Tôi muốn lấy ít dầu gió.
” Tôi lặng lẽ không dấu vết lùi về sau, trong tay từ từ nắm chặt Lôi cục.
“Dầu gió?” Dì Trương quay đầu lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt đó nhìn thể nào cũng thấy rất quái dị!
“Không có thì thôi vậy ạ, tôi đi trước đây, đi trước đây ạ!” Dường như tôi có chút run rẩy, một người lúc ban ngày nhìn thì thấy rất bình thường, lại là di Trương người mà tôi đã quen biết rất nhiều năm rồi, tại sao lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy chứ?
”Đợi một chút, cô chủ à, chỗ tôi có đấy, ở trong ngăn kéo đây thôi, để tôi đi lấy cho cô…” Bước chân dì ấy vừa nói vừa mơ hồ vừa xông đến bàn trang điểm.
Dì ấy mở ngăn kéo tìm một lát rồi lấy ra lấy ra một hộp nhỏ đựng tinh dầu kiểu cũ, sau đó vội vàng đóng ngăn kéo lại, quay lại gọi tôi: “Cô chủ ơi, tôi tìm được rồi, ai…”
Động tác của cô ấy quá cứng nhắc, lúc ngăn kéo đóng lại thì kẹp vào bím tóc dài bạc trắng của dì ấy.
Đột nhiên quay người lại, đầu của dì ấy…đầu của dì ấy…
Cứ thể mà bị lôi kéo lệch về phía sau!
Cứ giống như một con gia súc bị cắt cổ họng để lấy máu, chỉ có một lớp da dính vào toàn bộ đầu và cơ thể! Toàn bộ phần đầu và cơ thể chỉ hợp lại dựa vào một tầng da!
Trước mặt tôi tựa như xuất hiện một cỗ thi thể đứng thẳng tắp không có đầu!
Thi thể này vẫn còn nắm trên tay lọ dầu gió, gọi tôi là cô chủ nữa!
“A…!” Tôi bị dọa đến quên cả thở, chân cũng bị ngáng bởi bậc thềm, cả người choáng váng ngã về sau…
Ở nhà họ Mộ.
Tôi vẫn còn quá ngây thơ rồi, tại sao từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ nghi ngờ những người trong ngôi nhà này chứ?
Một ngôi nhà trống huếch trống hoác thế này, ban ngày có tiếng người nói chuyện, nhưng ban đêm lại tĩnh lặng trống trải, ông cố để cho con cháu trong nhà đều tự mình lập nghiệp hết, ông không giữ bất cứ ai ở lại hầu hả cả, chỉ có một mình dì Trương mà thôi.
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng là do ông cố là người giữ bí mật trong hầm cho nên mới không muốn cho người khác sống trong ngôi nhà này như thế, bây giờ xem ra, ban đêm bình thường ở đây ngoài ông cố tôi ở trong ngôi nhà này ra thì không còn một người sống nào khác cả.
Nhưng ban đêm ông cố thường muốn đến mộ để gặp bà cố để có không gian riêng của hai người, cả căn nhà lúc đó chỉ còn một mình dì Trương.
Bây giờ nghĩ lại, một mình dì Trương bận tới bận lui trong nhà, tôi và anh tôi trở về ở thì dì cũng cực kỳ bận rộn, vừa nãy cũng vậy, mệt đến nỗi chăn cũng không đắp đã nằm trên giường ngủ say rồi.
Tôi lại đi đến chỗ này tìm dì ấy vào ban đêm.
Khi tôi lần nữa mở mắt ra thì mặt trời đã sáng rõ rồi, anh tôi đang ở trong phòng nói chuyện.
“…Ai nhìn thấy khung cảnh đó cũng sẽ bị dọa hết hồn có được không, đây cũng không phải là lỗi của Lan Lăng…ai nói ông cố không nói rõ trước với chúng ta chứ.
”
Anh tôi vẫn trước sau như một mà bảo vệ tôi.
Tôi vẫn còn sống cơ à? Tôi lập tức giơ tay xoa lên bụng, vẫn may vẫn may, hai đứa nhóc tiểu tổ tông này vẫn còn hoạt động tay chân giỏi lắm.
Giang Lãnh dường như trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, ánh mắt anh ấy có chút lo lắng nhàn nhạt, đôi lông mày cũng khẽ nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng.
“Thực xin lỗi…” Tôi nhìn và mắt anh, không khỏi có chút tự trách chính mình.
Anh không vui hỏi tôi: “Em xin lỗi cái gì?”
“Em không nên dễ dàng bị dọa đến ngất xỉu như vậy, nếu như gặp nguy hiểm…”
Nếu như gặp nguy hiểm thì bây giờ bị giết chết thế nào cũng không biết nữa.
Tôi sờ sờ bụng nghĩ lại chuyện đó mà vẫn thấy sợ hãi, tôi thật sự không nên yếu đuối như vậy, nếu là khi gặp phải nguy hiểm, tôi bị dọa ngất đi thì không phải là tự mình hại hai đứa nhóc tiểu tổ tông này sao?
Giang Lãnh vươn tay ra và bóp mạnh lấy cằm tôi khiến mắt tôi, khiến mắt tôi không thể né tránh nơi khác.
Anh nắm chặt khiến tôi rất đau.
Tôi khó hiểu nhìn anh, sự tức giận đang cố kìm nén trong mắt anh hiện lên rõ ràng, như thể anh sắp mắng tôi một trận đã đời vậy.
Nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì cả, chỉ xoay người phất tay áo biến mất ở trong phòng.
“Lan Lăng…” Anh tôi ngồi lên mép giường tôi, ghé đến gần tôi thấp giọng nói: “Em đừng bực bội với Giang Lãnh, tối qua anh ta ngồi ở đây ôm em hơn nửa đêm đấy, sau khi xác định hai nhóc tiểu tổ tông trong bụng em không bị ảnh hưởng gì thì anh ta mới yến tâm thả em nằm xuống đấy… Em xem xem bây giờ đã là mấy giờ rồi, đến bây giờ em mới chịu tỉnh lại.
”
Mấy giờ rồi? Sắp đến trưa luôn rồi…Tôi đã trì hoãn bao nhiêu thời gian làm việc trong điện của anh ấy thế này…
“Anh, hôm qua làm sao mà em lại bị dọa ngất đi thế…trước đây em có yếu đuổi đến như thế đâu.
” Tôi có chút sầu não.
So với cảnh tượng đêm qua thì tôi đã gặp nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều cũng gặp nhiều rồi, tại sao đột nhiên tôi lại bị dọa ngất đi chứ?
“Bình thường mà, bây giờ em là phụ nữ mang thai, cơ thể còn mang theo hai đứa nhóc tổ tông này, bọn chúng chèn ép vào lục phủ ngũ tạng của em, ép tới nỗi gây trở ngại cho máu lên não…không chịu nổi bị dọa cũng là bình thường thôi, khí huyết không lưu thông thì không phải là sẽ ngất sao?” Anh tôi thở dài.
“Lan Lăng à em ngất thì ngất thôi, lại còn vấp phải ngưỡng cửa ngã về sau nữa chứ, anh lo lắng em ngã va đập vào đầu đấy! Giang Lãnh nghe thấy tiếng động ở trong viện thì lập tức chạy qua đó, Dì Trương sợ tới mức không biết phải làm sao, thiếu chút nữa thì đã bị Giang Lãnh thiêu mất rồi…”
Từ từ, từ từ!
“Rốt cuộc dì Trường có chuyện gì thế! Đầu dì ấy…” Tôi căng thẳng tóm lấy anh tôi hỏi.
Anh tôi bĩu bĩu môi, nói với tôi là Giang Lãnh vừa nhìn thấy dì Trường liền biết ngay là ấy chính là người giấy rồi.
Chính là tác phẩm của của nghệ nhân làm người giấy siêu phàm, sau đó ông cố đã sử dụng một kỹ thuật khác để đưa linh hồn vào.
Nếu ở cách ông cố quá xa, tác dụng của bùa chú sẽ bị suy yếu.
Lúc đó ông cố ở trong ngôi mộ, dì ấy sẽ xuất hiện những hành vi cứng nhắc như vậy.
Vì vậy, đêm qua mới!
“Vậy dì ấy ở trong nhà nhiều năm như vậy rồi? Những người khác đều không biết sao?” Tôi nuốt nuốt nước bọt hỏi.
“Có lẽ là biết chứ, ông cố nói dì ấy trước đây là người theo hầu bà cố, bà cố cũng rất thích dì ấy, lúc dì ấy chết rồi ông cố cũng dùng phương thức này để giữ dì ấy lại để tiếp tục hầu hạ bà cố và ông cố… Thời gian qua ông cố cũng thay “vỏ” cho dì ấy hai lần rồi…”
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, may là không phải người xấu, vò của người giấy này thật khó mà cảm nhận được có gì đó kỳ quái.
Trước đây Thẩm Thanh Hà dùng người giấy dụ dỗ tôi đi, khiến tôi liên tục dính lấy Giang Lãnh, lúc đó tôi cũng không cảm thấy trên người của người giấy có khí chất đặc biệt nào cả.
Cửa phòng mở ra, dì Trương bưng một cái khay đi vào, sắc mặt dì ấy hơi có lỗi nhìn tôi: “Cô chủ à, thật sự xin lỗi cô…không phải tôi cố ý muốn dọa cô đâu…không phải ông cố muốn truyền chức gia chủ lại cho thiếu gia chủ sao…tôi còn tưởng rằng mọi người đều biết chuyện này rồi.
”
Tôi có chút sợ hãi mà né tránh vào sau rèm giường, vào ban ngày thì nhìn dì ấy chẳng có gì dụ thường cả.
Ông cố cũng theo sao đi vào phòng, nhàn nhạt hỏi tôi: “Lan Lăng à, cháu thấy bà ấy đáng sợ à?”
“…Không đáng sợ, chỉ là tối qua cháu hơi bất ngờ nên mới bị dọa thôi.
” Miệng tôi vẫn uống canh nhưng mắt lại liếc về phía dì Trương.
Dì ấy vẫn thắt bím tóc kia, đây là kiểu tóc của người phụ nữ chưa lấy chồng trong xã hội cũ ngày xưa à? Có lẽ dì ấy đến chết cũng vẫn chưa xuất giá vì vậy ông cố đã yêu cầu người thợ làm giấy kia làm cho dì ấy một hình ảnh như vậy.
“Lòng người mới hay thay đổi nhất, lòng người cũng là thứ đáng sợ nhất… nhưng tiếc thay, lòng người mới là thứ đáng yêu nhất.
” Ông cố thở dài một hơi rồi nói: “Để cô ấy ở bên cạnh, ông cảm thấy yên tâm hơn nhiều, tốt hơn là bị người khác nhìn trộm bí mật trong nhà.
”
“Ông cố, tối qua có một người giấy màu đỏ ở bên ngoài cửa sổ…” Tôi căng thẳng báo lại cho ông cố.
Ông cố gật đầu, cười lạnh nói: “Tối nay xứ xem tình hình thế nào, ông sẽ dạy các cháu cách đuổi theo chúng…”.