Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 227: Đi Vòng Qua


Đọc truyện Cô Dâu Của Diêm Vương – Chương 227: Đi Vòng Qua


Phương pháp luyện đan thượng đẳng dùng tinh thần làm lò, dùng tính cách làm thuốc, dùng sự bình tĩnh làm lửa và dùng trí tuệ làm nước.

Phương pháp luyện đan hạng trung đẳng dùng tinh thần làm lò, dùng khí làm thuốc, dùng mặt trời làm lửa và dùng mặt trăng làm nước.

Phương pháp luyện đan hạng hạ đẳng dùng thân thể như lò, dùng khí làm thuốc, dùng tâm làm lửa và dùng thận làm nước.
Đây là tư tưởng dưỡng sinh của Đạo gia bắt nguồn từ thời xưa và nó là một loại phương pháp để bảo trì mạng sống.
Cái gọi là người luyện đan có nghĩa là duy nhất, có một ý chính là trời được đạo mà trong, đất được đạo mà yên, thung lũng được đạo mà đầy và con người sẽ trường thọ.
Hầu hết các môn phái chính phái đều thực hành các phương pháp tu luyện tự luyện khí, luyện khí để chuyển hóa thần, luyện thần để lấy lại tính không, tinh luyện tính không hòa hợp với đạo là phương thức tự bản thân.
Tuy nhiên, Đạo gia là hòa hợp giữa thiên nhiên và con người, chú trọng đến sự hài hòa của âm và dương và không có giới luật nghiêm ngặt, vì vậy một số người tu hành đi sai con đường từ từ theo đuổi phương pháp tước đoạt sinh lực của bản thân.
Tinh luyện tà đạo đã từng mượn lời nói của Mộ Vân Giang, ba cái bảo bối của người phụ nữ là cái gì, anh ta nhấp vào chỉ vào miệng, ngực, bên dưới của người đó, cách biểu đạt khá là mờ mịt, nhưng quả thực có tà đạo thờ phụng vào điều này.
Bên trên mà hái lưỡi gọi là thiên tửu, ở giữa mà hái sữa gọi là nước Thiên Trì, bên dưới mà thái tâm gọi là hậu thiên tửu, những người đi đường này gọi là thải tam bảo.
Đánh giá của Giang Lãnh về loại thuyết pháp này là khinh thường hai từ: “Tà đạo.”
Cái này tương tự như những pháp sư Mật Tông, tất cả đều bị tẩy não để thực hiện hành vi tà dâm và những hành vi tà dâm này tạo ra lệ khí thực sự mà nói giúp ích cho những người theo con đường tà đạo.

Nói như vậy, quỷ của chủ nhiệm Mã cũng tin vào tà pháp này, chắc cũng có quan hệ gì đó với Tư Đồ Nam?
“Mối quan hệ của anh với Tư Đồ Nam là gì?” Anh trai tôi hỏi.
“Cái gì? Tôi không biết người mà mấy người đang nói tới…” Khuôn mặt của chủ nhiệm Mã lộ ra vẻ sợ hãi rối rắm.
Anh ta đang giả vờ?
“Chậc chậc chậc, xem ra em rể của tôi cần phải có biện pháp phi thường nào đó để tra tấn…em ở chỗ này nhìn chằm chằm, anh đi gặp người đó…” Anh trai đưa cho tôi Càn Khôn pháp kiếm.
Kiếm này sát thương nhiều hơn kiếm gỗ đào, tôi dùng mũi kiếm chỉ vào chủ nhiệm Mã, kiếm khí vô tình chém vào má anh ta.
Vôi bột thấm vào vết thương, khuôn mặt bất giác co giật khiến tôi có chút buồn nôn, không nhịn được kéo kiếm về lại một chút.
Anh ta tưởng tôi sợ nên vội nói: “Cô bé, cô bé…cô có vẻ là người tốt! Tôi không ngờ lại gặp một pháp sư ở đây! Xin cô giơ tay thả tôi ra!”
“…Cô bé, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Mấy người trong giới Âm Dương kiêng kỵ nhất là xen vào chuyện người khác.

Tôi không có làm tổn hại đến lợi ích của cô.

Tại sao cô phải xen vào và gánh lấy nghiệp chướng!”Chủ nhiệm Mã cố gắng thoát khỏi gông cùm…
Tôi không nói gì cả.

Cuộc đối đầu của Tư Đồ Nam với chúng tôi có lẽ sẽ còn tồn tại trong một thời gian dài.

Sau khi anh ta chết đi oán khí đầy trời mà còn có khả năng mang theo hai người học trò để tránh né truy nã của Âm Ti cho thấy anh ta cũng không phải là một kẻ hiền lành gì trước khi chết.
Anh ta đã lưu lạc khắp nhân gian hơn nửa thế kỷ, bố cục của anh ta thâm sâu khiến chúng ta khó mà hình dung, hơn nữa anh ta đã tiếp xúc với các câp cao của quốc gia rồi, tài nguyên trong tay cũng không phải những người bình thường có thể so sánh được.
Hơn nữa, tà pháp của chính anh ta rất mạnh, nếu lấy lệ khí khi giết người mà tính, đã có hàng ngàn người vì anh ta mà chết nhiều năm như vậy, những lệ khí đó cũng không biết bị anh ta lợi dụng để tu luyện.
Chỉ cần phát hiện ra thứ gì đó có thể liên quan đến Tư Đồ Nam, chúng tôi nhất định phải điều tra đến cùng, nếu không có thể bị anh ta đánh lén bất cứ lúc nào mà không biết phản kích.
“Cô bé, cô thả tôi ra! Tôi là một cô hồn tu luyện không dễ dàng! Tôi chỉ có thể nhập vào thân thể người sống, không dám chơi chết người sống! Tôi chỉ là hút chút sinh khí của phụ nữ thôi và tôi không có làm điều gì xấu.


Từ nay tôi sẽ không bao giờ xúc phạm cô…!“
Giọng nói tuyệt vọng cầu xin lòng thương xót của anh ta đột ngột dừng lại, sau đó toàn thân run lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Tôi ngoảnh lại thì thấy gió cuốn theo những bức tường cao của bệnh viện làm cây cối xung quanh xào xạc, những quỷ sai đang ở bên trong đang thu dọn u hồn.
“Làm ơn…làm ơn…cô bé, tôi sẽ không bao giờ đụng đến cô nữa…”
Anh ta van xin trong tuyệt vọng, thậm chí rơi nước mắt hai cái rồi rửa sạch lớp vôi bột trên mặt.
Nghe nói dân gian có tục dùng vôi để xua đuổi tà ma, xem ra rất hữu dụng, anh ta cho rằng tôi sẽ mềm lòng sao?
Tôi không biết anh ta có hại người không, nhưng Giang Lãnh đã cảnh báo tôi không nên tin vào quỷ, một quỷ mất bảy hồn tương đương với một người mất đi trái tim, nếu một người không có trái tim mà tình cảm phong phú thì nó là bất thường.
Quỷ bịa đặt lung tung và có tình cảm phong phú có EQ rất cao, đủ cao để đánh lừa và gây nhầm lẫn cho người sống.
Hơi thở lạnh như băng xông tới bên cạnh tôi dọc theo mặt đất, khí thế bá đạo xuyên qua da thịt tôi, Bạch Hổ giẫm phải hồn quỷ gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu phục tùng.
Bóng dáng Giang Lãnh càng ngày càng rõ ràng, đi bên cạnh tôi cũng đã rất sung mãn rồi, lạnh lùng liếc nhìn chủ nhiệm Mã, người đã co rúm lại thành một quả bóng vì sợ hãi trên mặt đất.
Anh đưa tay sờ đầu Bạch Hổ, con hổ thần nheo mắt như một con mèo lớn.
Có nhầm lẫn gì không…đây là hổ thần tôi gọi, sao lại cùng anh thân mật như vậy…
Tôi nhếch mép và có chút ghen tị, tôi muốn sờ vào nó quá! Nhưng tôi không đủ can đảm để chạm vào đầu hổ thần.
“Tha mạng…tha mạng…” Chủ nhiệm Mã mặt vùi trong bùn, giọng nói thay đổi sợ hãi.
Giang Lãnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Nếu không có làm gì trái lương tâm, tại sao lại cầu xin tha thứ? Đến âm phủ sẽ có chỗ cho anh.”
Hắc Vô Thường từ từ xuất hiện: “Đế Quân đại nhân, những nhân vật chủ chốt chắc không có ở trong đó, có lão bà già lẩm cẩm đã nhìn thấy chúng ta…”

“Thả bà ta ra, bắt tên này đi.”
“Tha mạng! Tha mạng! Tôi tu luyện không dễ dàng…tôi, tôi không có đụng chạm vào vị nữ chủ nhân này…” Hồn quỷ tuyệt vọng gào thét cầu xin.
Giang Lãnh thậm chí không thèm để ý đến anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu biết là nữ chủ nhân, nhìn thấy cô ấy không vòng qua là tội lỗi của anh.”
Tôi không can thiệp được gì cả, mỗi lần Giang Lãnh có sát phạt quyết đoán hồn quỷ, tôi không dám xen vào, nhưng anh không để hồn quỷ đi, nên tôi cảm thấy an tâm.
Sắc mặt anh bây giờ không tốt lắm, tôi không dám nói, dè dặt nhìn anh.
“…Em sợ ta?” Giang Lãnh cau mày không hài lòng: “Ta không có trước mặt em chơi chết bọn họ.

Còn sợ sao?”
“A? Em…em không sợ anh, em chỉ là nhìn vẻ mặt uy nghiêm của anh không dám xen vào…”
Anh rất để ý tôi sợ anh nha? Có vẻ giống như nói “đừng sợ” ngay từ đầu, nhưng cũng hỏi tôi “em rất sợ tôi sao?” như vậy.
Bây giờ tôi có chỗ nào sợ anh đâu? Tôi sợ anh sẽ bỏ tôi đi thì còn được…
Giọng nói bất lực của anh trai tôi truyền đến: “Tôi nói hai người, đây là chỗ quái nào để nói chuyện yêu đương? Mau nhìn một chút, nhanh về nhà đi, trên giường nói chuyện không phải tốt hơn sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.