Đọc truyện CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC – Chương 18: Anh… anh có thấy là nhanh quá không?
Hơi thở nóng bỏng của anh lướt trên cơ thể cô, đôi môi ẩm ướt khi nóng khi lạnh thay phiên nhau khiêu khích từng lỗ chân lông, râu anh lại càng kích thích từng tấc da thịt trên người cô. Cơ thể của Khanh Khanh ngày càng áp sát vào anh trong vô thức, bất giác cả hai đã chuyển lên giường.
“Anh … anh có thấy là nhanh quá không?” Trái tim của Khanh Khanh đập loạn nhịp, cô nhặt nhạnh chút lý trí còn sót lại ngập ngừng nói.
“Điều này thì vợ cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không để vợ bảo nhanh đâu.” Nụ cười tà hiện trên môi Lăng Duy Khiết, bờ môi xấu xa quấn quýt trên ngực cô, động tác chậm rãi cố ý của anh làm bùng cháy ngọn lửa dục.
“Ý em không phải là như thế, ưm…” Nghe thấy câu nói đầy ám chỉ của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
“Yên tâm! Anh sẽ chậm lại.”
“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa phiền phức bỗng vang lên.
“Có ai đang gõ cửa thì phải?” Khanh Khanh dựa vào lòng Lăng Duy Khiết khẽ nói.
“Không cần để ý, anh đã treo biển miễn làm phiền lên rồi.” Lăng Duy Khiết vuốt ve hưởng thụ cơ thể mềm mại trong lòng, cảm thán tạo hóa thật thần kỳ.
Cơ thể của đàn ông và phụ nữ lại khác nhau đến vậy, sự mềm mại của cô khiến anh không nỡ xa rời, tuy rằng đây là đêm đầu tiên sau khi kết hôn nhưng anh đã yêu cảm giác này rồi, anh quyết định sau này đêm nào cũng phải ôm cô ngủ.
Dù hai người có muốn không để ý đến tiếng gõ cửa nhưng kẻ không biết điều vẫn chưa chịu đi, không chỉ không chịu dừng mà càng ngày càng gõ mạnh, tưởng chừng cửa sắp bị gõ thủng đến nơi, hai người trên giường vẫn đang quấn lấy nhau, không chịu rời nhau lấy một chút, vào lúc này cửa phòng bật mở ra.
Khi Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục đứng trước giường, hai người còn chưa kịp phản ứng lại, Khanh Khanh rúc trong lòng anh, co người trong chăn.
“Chúng tôi nhận được tin báo, hai người đang thực hiện một vụ mua bán dâm, mời cả hai lấy chứng minh thư đi theo chúng tôi một chuyến.” Người cảnh sát lạnh lùng nói.
“Đồng chí cảnh sát, xin anh điều tra cho rõ rồi hẵng bắt được không, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.” Lăng Duy Khiết mặt mũi sa sầm, đặc biệt là khi nhìn thấy nhân viên của khách sạn.
Nhận được tin báo, mẹ nó, ai báo chứ? Nhìn là biết ngay, chắc chắn là nhân viên của khách sạn, bằng không thì làm sao bọn họ có thẻ mở cửa phòng được?
“Đừng có lắm lời, lập tức đứng dậy, nhanh lên, bằng không chúng tôi không khách khí đâu.” Thậm chí một gã cảnh sát còn rút vũ khí ra.
Lăng Duy Khiết thấy gã muốn xốc chăn lên liền vội túm chặt chăn, anh thì không sao nhưng Khanh Khanh là vợ anh, ngoại trừ anh ra thì không ai được nhìn thấy cô trong tình trạng như thế này, anh nổi giận, “Chính các người mới xâm phạm quyền nhân thân và quyền riêng tư của chúng tôi, nếu như các người còn không cút đi thì tôi sẽ kiện các người đấy.”
“Hai anh chị này to gan thật đấy, dám quan hệ ngoài luồng mà còn tỏ ra ngay thẳng hùng hồn, đưa đi.” Tên cảnh sát nói rồi đưa tay kéo chăn ra, Khanh Khanh sợ đến mức hét toáng lên.
“Tôi lặp lại lần nữa, cút ra ngoài, đừng tưởng các người mang danh chấp pháp là có thể coi trời bằng vung.” Lăng Duy Khiết đã nghe qua những chuyện như thế này không ngờ chính mình lại gặp được, đám cảnh sát này không biết là thật hay là giả nữa.
“Chuyện này… nếu như hai người là vợ chồng thật thì chỉ cần lấy giấy đăng ký kết hôn ra là được rồi, mọi người đừng tức giận như thế làm gì.” Nhân viên khách sạn vội vàng đứng ra can.
“Muốn xem đăng ký thì các người tự lấy đi, vợ ơi, em để đăng ký kết hôn ở đâu.” Lăng Duy Khiết sầm mặt, nếu như không phải đêm nay là đêm tân hôn của anh, nếu không phải lúc này bọn họ không mặc gì thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng.
Một tên cảnh sát lục ra đăng ký kết hôn từ trong túi, nhìn thấy ngày tháng trên đó, đám cảnh sát đều tái mặt đi.
“Thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy đêm tân hôn của hai vị.” Đồng chí cảnh sát lập tức xin lỗi Lăng Duy Khiết, vẻ mặt của nhân viên khách sạn cũng trở nên vô cùng khó coi.
“Thế thì mời mấy người cút đi.” Lăng Duy Khiết tức giận quát, lòng kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn rồi.
“Xin lỗi, chúng tôi rất xin lỗi vì chuyện này, nhất định chúng tôi sẽ bồi thường thích đáng cho hai vị, thành thật xin lỗi…” Nhân viên khách sạn liên tục xin lỗi, thế lại càng làm Lăng Duy Khiết tức điên, nếu không phải bây giờ không tiện thì nhất định anh sẽ đổi sang khách sạn khác ngay lập tức.
“Chồng ơi, bọn họ đi rồi sao?” Nghe thấy tiếng đóng cửa, Khanh Khanh mới thò đầu ra khỏi chăn, khẽ hỏi.
“Xin lỗi em, đã để em phải sợ hãi rồi.” Lăng Duy Khiết lập tức kéo Khanh Khanh ra khỏi chăn, dể cô hít thở không khí thông thoáng, anh cũng luôn miệng xin lỗi.
“Phù, em sợ hết hồn, may mà em không phải là đứa bé hư, cũng may chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi.” Thấy vậy Khanh Khanh mới ngồi dậy, vùng da thịt trắng như tuyết để lộ ra trong không khí, bàn tay Lăng Duy Khiết lập tức mò đến. Cô lập tức mắng anh là ‘dê già’.
Giống như tất cả các cặp vợ chồng mới cưới khác, hai người đều bận tìm kiếm niềm vui trên cơ thể nhau, đến ngày thứ ba, Lăng Duy Khiết mới quyết định chỉnh đốn lại vẻ bề ngoài, ngoài ra còn mua thêm một đôi nhẫn kim cương.
“Vợ ơi, em nghỉ ngơi một lát trước nhé, anh ra ngoài xử lý chút việc.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh, chỉ vào mặt mình.
“A! Anh phải cạo râu đi đấy.” Khanh Khanh hét lớn, ba ngày nay cô đã quen với gương mặt đầy râu của anh, ban đầu nhìn thì thấy hơi khó chịu, nhưng bây giờ cô đã quen rồi.
“Vì đôi mắt của vợ, anh vẫn nên cạo đi thì hơn, em đợi anh ở đây nhé, bây giờ là chín giờ, buổi trưa anh quay về là vừa kịp lúc ăn trưa.” Lăng Duy Khiết véo má Khanh Khanh liền cảm thấy cô thật gầy, mẹ cô quả thực không chăm sóc tốt cho cô ấy, sau này anh nhất đinh phải vỗ béo cô vợ mình mới được.
“Được, vậy em đợi anh về gọi em dậy.” Khanh Khanh ngọt ngào đáp lại, lần đầu tiên được người khác chiều chuộng như vậy, cảm giác thật quá hạnh phúc.
Đầu tiên Lăng Duy Khiết đến trung tâm thương mại mua một đôi nhẫn kim cương, tâm trạng hôm nay đã hoàn toàn khác với hôm trước, anh đến salon xử lý cắt tóc cạo râu trong tâm trạng vui sướng.
Khanh Khanh đang ngủ mê mệt liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng rằng Lăng Duy Khiết đã trở về liền trùm áo ngủ ra mở cửa.
“Khanh Khanh, em mau về nhà với anh.”