Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 623
Anh ta còn cắn vào môi cô.
Đồng thời Hoắc Dung Thành kéo đôi chân thon thả của cô vòng qua eo.
Cô khoanh hai chân qua eo anh ta.
Nghĩ đến những người khác vấn đang trong nhà vệ sinh, Tô Tú Song không dám phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Cảm nhận rõ được sự phản kháng của cô, trái tim Hoắc Dung Thành như muốn bốc hỏa.
“Ah…’ Anh ta không quan tâm đến tiếng kêu đó, lạnh lùng cười thầm và cắn chặt hơn vào môi dưới của cô.
Tô Tú Song đau đớn rên rỉ một tiếng, há miệng ra.
Hoắc Dung Thành lợi dụng cơ hội này đưa lưỡi vào hôn càng sâu và càng mãnh liệt hơn.
Đồng thời anh ta cũng đưa bàn tay lên sờ soạng…
Dần dần, nụ hôn mãnh liệt kia trở nên dịu dàng hơn và lưỡi cuốn chặt lại.
Anh ta không dám phát ra tiếng động, thậm chí là thở.
Tô Tú Song bị thiếu không khí.
Cả người cô mềm nhữn dựa vào ngực anh, bám chặt lấy Hoặc Dung Thành, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng, hai người cũng buông nhau ra.
Tô Tú Song vừa được thả ra liên dựa ngay vào tường thở hổn hển điều chỉnh nhịp hô hấp.
“Em thật yếu ớt, như này mới gọi là đê tiện, hiểu chưa?” Hoắc Dung Thành cong môi, thấy cô không thể kháng cự, trong lòng anh ta cảm thấy rất thỏa mãn về thành tựu vừa rồi.
Tô Tú Song không nói gì, nhìn chằm chằm Hoắc Dung Thành với ánh mắt gay gắt.
“Sao vậy, vẫn muốn nữa sao?” Anh cúi đầu tiến lại gần cô.
Lúc này lại có tiếng bước chân chạy tới, Tô Tú Song hoảng hốt lùi lại để đề phòng.
“Tô Tú Song, cậu còn sống không vậy, hay là bị ngã vào trong bồn cầu rồi?”
Giọng của Bạch tĩnh vọng qua cánh cưa.
Tô Tú Song mừng rỡ, lập tức đáp: “Đây đây, sắp xong rồi.
Cậu đi ra ngoài trước đi, tớ sẽ ra ngay.’ “Nhanh lên! Đi toilet còn dây dưa tào lao mất thì giời”
“Biết rồi!” Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đặt hai chân của Tô Tú Song xuống, Hoắc Dung Thành đẩy người lên, chống tay vào bồn cầu, ôm cô vào lòng: “Đêm nay, chuyển về phòng ngủ của anh ngủ”
“Tôi nghĩ nằm phòng của giúp việc ngủ vẫn rất ngon” Tô Tú Song mím môi, lạnh lùng nói: “Lúc cần thì gọi đến không cần thì đuổi đi, tôi là rác rưởi sao?”
Hoắc Dung Thành khẽ nheo mắt nhìn đôi mắt long lanh của cô, hai má đang phồng lên đỏ ửng như chú cá heo dễ thương.
Lửa giận trong lòng anh đã đã tiêu tan hết: “Để em ngủ ở phòng giúp việc, em giận sao?”
“Tôi không có tư cách để tức giận.”
“Nếu em không khiến anh tức giận, anh có để em tới phòng giúp việc ngủ không, hả?”
Nói đi nói lại, người có lỗi là cô, nhưng cứ kệ anh ta đi!
“Chuyển đến phòng anh ngủ, em nghe rõ không vậy?”