Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 610
“Cốc cốc cốc.
.
”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Quản gia Trương chậm rãi bước vào: “Cậu hai, cậu tìm tôi sao?”
“Cô ấy ở phòng của người hầu đã được mấy ngày rồi?” Đôi mắt của Hoắc Dung Thành trầm trầm, tay bưng cốc cà phê.
“Thưa cậu hai, mợ hai đã ở phòng của người hầu được bốn ngày rồi”
“Cô ấy nhận sai xin tha thứ chưa?”
“Chưa… Chưa hề, mợ hai còn mập lên một kí lô nữa” Quản gia Trương cẩn thận hồi báo lại.
Chớp mắt, khuôn mặt của Hoắc Dung Thành lại càng thêm lạnh lẽo, đáy mắt anh bùng lên một ngọn lửa, tức giận không nói nên lời.
Anh nhấc tay, trực tiếp hất ly cà phê qua.
Khuôn mặt của quản gia Trương không bị cái ly đụng trúng mà chỉ bị tưới đẫm bằng một cốc cà phê đen đắt đỏ đậm đặc.
May là cà phê đã ấm lại rồi.
Cà phê theo lực hút của Trái Đất chảy từ mũi xuống miệng ông, quản gia Trương không dám lau đi, chỉ liếm liếm một chút, vị đắng khiến răng lợi ông tê rần hết cả.
“Buổi tối, đi làm một chuyện”
Không quay đầu lại, Hoắc Dung Thành híp mắt, lạnh lùng nói ra từng câu từng chữ.
Quản gia Trương trộm lau đi cà phê đen trên mặt mình, thái độ cung kính: “Cậu hai, cậu nói đi”
Ở một phía khác, Lại bận rộn cả một ngày, chín giờ rưỡi tối, Tô Tú Song mới quay trở lại phòng.
“Phù.
.
” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô thở ra một hơi thật dài, toàn thân mềm nhũn, cạn kiệt sức lực ngã nhào xuống giường, đến cả đầu ngón tay cũng không nhấc dậy nổi.
Mới sáng sớm ra đã phải đi phối âm, phối đến tận tám giờ tối mới có thể kết thúc, gặp đúng những chỗ kích động, mạnh mẽ, thì cổ họng lại không ngừng kêu la gào khóc.
Lúc này, không chỉ là toàn thân cô đã bị mất hết sức lực mà cổ họng của cô cũng như đang nóng ran, giống như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt phần thanh quản của cô vậy, cổ họng đã dùng hết sức lực để gào thét, bây giờ không thể phát nổi ra một tiếng kêu.
Ho khan mấy tiếng, cô lại đi thay một bộ đồ ngủ, rửa mặt sạch sẽ, kéo chăn trùm kín đầu rồi thiêm thiếp vào giấc ngủ.
“Hu hu hu, hú, hú hú, tách tách…”
Cũng không biết là đã qua bao lâu, một âm thanh vô cùng kỳ quái đột nhiên vang lên.
Âm thanh kia càng lúc càng to, cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn, vội vàng, gấp gáp.
Tô Tú Song đang ngủ say trực tiếp bị tiếng ồn kia đánh thức, cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, lật người qua, vùi mặt vào gối đầu rồi tiếp tục ngủ.
“Hú.
.
”
“Vút.
.
”
“Lạch cạch.
.
”
Tiếng động lại càng điên cuồng, vang dội hơn, giống như động đất, lại giống như là thứ gì đó bị làm vỡ, vô cùng chới tai, như muốn trực tiếp đâm thủng màng nhĩ của người khác.
Cuối cùng thì Tô Tú Song đã hoàn toàn bị tiếng động đó đánh thức!