Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 604
Sở Dung Triết nghiến răng nhìn Bắc Minh Quân bị người phụ nữ kéo ra ngoài, thầm nghĩ: Bắc Minh Quân, cậu hay lắm! Phế võ công hai năm, sau khi nhìn thấy một người phụ nữ ra hồn thì lại tái xuất giang hồ!
Trong ánh mắt vừa ghen tị vừa căm ghét của đám đàn ông, Bắc Minh Quân và người phụ nữ nóng bỏng vừa rồi đã biến mất trong vũ hội…
Mọi người lại bắt đầu nhảy múa, mọi thứ trở lại sự rực lửa ban đầu …
Chỉ là, không có ai để ý, ly rượu còn dang dở trong tay Bắc Minh Quân vừa nãy, không biết đã rơi vào một cái góc nào, toát ra mùi thơm say lòng người kỳ lạ…
Người phụ nữ móc vào cà vạt của Bắc Minh Quân, quyến rũ ái muội mà băng qua hành lang dài thượt.
Mỉm cười xinh đẹp đi đến căn phòng số 419—
Rầm ~.
Cửa bị đóng lại rồi.
Bên trong căn phòng rất ấm áp, cả phòng tối om.
Một hương thơm lạ lùng thoang thoảng xông đến, kích thích mọi giác quan trên cơ thể anh!
Anh sững sờ một hồi, dường như dòng rượu mà cô vừa đút cho anh uống bằng môi vẫn còn lưu lại hương thơm quyến rũ, kích thích adrenaline của anh tăng vọt, chỗ nào đó trên cơ thể đột nhiên cứng lên!
Chết tiệt!
Anh lập tức tháo bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng đó.
Ngay lập tức, cánh tay cường tráng hoá bị động thành chủ động mà kéo lấy chiếc eo thon của cô, nhẹ nhàng đè cô lên tường, giây tiếp theo thân thể cường tráng liền dán chặt vào cô, mê người cực kỳ.
Cổ họng khàn khàn, hơi thở Bắc Minh Quân không ổn định mà thốt lên: “Tiểu yêu tinh nhà cô, hai năm không gặp, trở thành con gái của Mạc Cẩm Thành từ khi nào vậy?”
Vừa nói chuyện, anh đột nhiên tháo chiếc mặt nạ hồ ly trên mặt cô xuống!
Một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo và sạch sẽ đập vào trong mắt anh!
Đặc biệt là đôi đồng tử vẫn trong veo, sáng ngời như đá vỏ chai kia, dễ dàng khơi dậy sự xúc động đã vắng lặng của anh trong suốt hai năm …
Bụng dưới của anh đột nhiên thắt lại.
Cô mỉm cười híp mắt, khuôn mặt thanh lệ mang thêm một sự quyến rũ như có như không so với hai năm trước, thu hút tầm mắt của anh cực kỳ…
Cô dường như không ngại bị anh nhận ra, mà ngược lại còn nhếch môi lên, ngả ngớn mà nói—
“Hai năm không gặp, cậu hai Bắc Minh vẫn khoẻ chứ nhỉ!”
Anh theo bản năng cau mày, trong đầu chợt mang máng có cảm giác choáng váng, nhưng vẫn siết chặt eo cô không buông, một tay chạm vào viên kim cương tên là Mật Ái trên cổ cô, ánh sáng chói lọi của viên kim cương toả ra trong bóng tối gần như khiến anh chói mắt.
Anh khẽ híp mắt lại, loé qua một tia nguy hiểm, thanh âm khàn khàn: “Cô gái! Cô rốt cuộc đã dùng bùa mê gì mà khiến người đàn ông Mạc Cẩm Thành đó nguyện ý từ bỏ viên kim cương độc nhất vô nhị này?”
Đối mặt với câu hỏi của anh, cô mỉm cười và vươn ngón tay mảnh mai ra, nhẹ nhàng phủ lên cánh môi anh—