Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 555
Đáy mắt anh âm trâm, nhanh chóng lóe lên một tia đắc ý, Hoắc Dung Thành xuống xe, cúi người, bế ngang cô lên ôm vào lòng.
Ánh mắt của To Tú Song lướt qua đánh gái bốn phía.
Nhà họ Mộ, quả nhiên đúng là có tiền, hô nhân tạo, vườn hoa ở sân sau, đình nghỉ mắt, thậm chí còn có cả sân đánh golf, cái gì cũng đều có.
Đôi chân dài của anh nhanh chóng bước lên bậc thang, tiến vào bên trong phòng khách.
“Dung Thành, sao cháu lại đến đây thế?” Trên mặt Trương Tuyết Dung tràn đầy những nghi vấn, nhiều hơn thế còn có kinh ngạc và vui mừng.
Nhưng mà khí ánh mắt của bà ta lướt qua người của Tô Tú Song thì nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, là sự chán ghét và ruồng bỏ vô hạn, không chút che dấu viết hết lên trên mặt.
Lúc này, Mộ An Bảo vừa hay cũng đi xuống từ trên lâu: “Dung Thành đến sao, mau đi pha trà đi, nhớ là phải pha loại trà mới mang về từ đợt trước đấy.
”
‘Ừa”
Trương Tuyết Dung trả lời lại một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tú Song một cái rồi mới lên lại.
Bà ta đi đến phòng của Mộ Đan Nhan trước.
Kéo hết chiếc chăn xuống, cau chặt mày lại: “Sao vẫn còn ngủ thế, Hoắc Dung Thành đến rồi kìa”
Vừa nghe thấy ba chữ Hoắc Dung Thành, cô ta giống hệt như nghe thấy thuốc tiên xuất hiện.
Mộ Đan Nhan một giây trước còn nằm uất ức như con cá chết ở trên giường thì một giây sau đã bật người ngồi dậy, vội vàng chạy đến bàn trang điểm.
“Cứ từ từ, mẹ đi pha trà.
”
“Biết rồi, biết rồi, mẹ đi đi.
”
Mộ Đan Nhan đã cầm chiếc cọ trang điểm lên, cả mặt tràn đầy vẻ không để ý, trả lời cho có lệ.
Lúc này, hình bóng của Hoắc Dung Thành đã lấp đầy trái tim của cô ta.
Trương Tuyết Dung vốn dĩ còn định nói với cô ta, con ả khốn khiếp Tô Tú Song cũng tới đây, nhưng thấy tâm trạng của cô ta tốt như thế cũng không nỡ mở lời.
Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhìn từ trong gương, khuôn mặt trắng nõn vừa tỉnh tế vừa xinh đẹp, nét vui mừng nhuốm đậm cả lên hàng mi của Mộ Đan Nhan, khóe miệng cười tươi như hoa.
Chắc chắn là con khốn Tô Tú Song kia bị đâm không nhẹ, thậm chí có thể còn đã chết rồi.
Mà anh lại nhớ đến cô ta, phát hiện chỗ tốt của cô ta.
Một giây này, Mộ Đan Nhan đã bị sự vui mừng xông lên não khiến cho đầu óc choáng váng hết cả, chỉ số thông minh và lý trí đều trở về con số không.
Trong phòng khách.
Hoắc Dung Thành ngồi chính giưỡng chiếc ghế sô pha, cả người dựa hẳn ra đẳng sau, lưng tựa vào ghế.
Tô Tú Song yên lặng ngồi bên phía tay phải của anh.
Bầu không khí không thể yên tĩnh hơn.
“Dung Thành, hôm nay cháu đột nhiên đến đây là có chuyện gì sao?” Mộ An Bảo lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí trâm lắng này, thăm dò mở miệng hỏi.
“Một lát nữa chú sẽ biết thôi” Hoắc Dung Thành nhàn nhạt mở miệng, sườn mặt cao ngạo thâm sâu khó có thể suy đoán được cảm xúc lúc này của anh như thế nào.