Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 43
Chương 43
Đe dọa và cảnh cáo một cách trắng trợn!
Đám phóng viên loay hoay máy ảnh, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối.
Chỉ cần tin tức này được đăng tải thì chắc chắn sẽ khiến cả thủ đô nổ tung.
Nhưng chưa từng có ai dám đụng vào nhà họ Hoắc, trừ phi chán sống rồi.
Phòng nghỉ, Tô Tú Song đã thay váy dự tiệc, ánh mắt buồn bã mờ mịt, không biết đang nghĩ cái gì.
Vừa vào phòng, Lưu Mộ Liên đã ném túi xách lên sofa, chọc lên trán Tô Tú Song: “Mày còn biết làm gì ngoài khiến nhà họ Tô mất mặt hả?”
Tô Tú Song liếc xéo Lưu Mộ Liên, trào phúng hỏi: “Là con muốn làm nhà họ Tô mất mặt hay sao?”
“Mày còn dám cãi à?” Lưu Mộ Liên đập lên đầu cô: “Ba mày bị chọc giận đến mức xanh cả mặt, suýt nữa không ngất xỉu, đều tại mày hết”
Tô Tú Song đau đến sắc mặt trắng bệch, cầm lấy cánh tay bà ta đứng lên: “Là con muốn trêu vào nhà họ Hoắc hay sao? Tại sao mẹ không tự xét lại bản thân đi?”
“Mẹ còn sợ chưa đủ mất mặt hả?”
Tô Tú Duyên không nhịn được hung tợn trừng Lưu Mộ Liên.
Lưu Mộ Liên hừ lạnh một tiếng, lắc mông, tức giận ngồi lên sofa.
“Tú Song, xin lỗi em, đều tại chị” Tô Tú Song tự trách nói, đôi mắt đỏ hoe.
Tô Tú Song chỉ ăn mềm không ăn cứng, thấy thế thì chỉ cười gượng: “Không sao, chị dặm phấn cho em đi, sắp mời rượu rồi.”
“Ừ” Giọng Tô Tú Duyên cực kỳ dịu dàng.
Hoắc Dung Thành không xuất hiện trên lễ cưới khiến lòng ghen ghét của cô ta biến thành thương tiếc.
Xem ra Hoắc Dung Thành cưới cô chỉ là vì bị ông Gia ép mà thôi.
Chỉ cần anh ta có chút thiện cảm với Tú Song thì sẽ không biết mất trên lễ cưới, cố ý làm nhục cô.
Tâm tư của cô ta thay đổi liên tục, nhẹ nhàng vẽ lông mày cho Tô Tú Song.
Tô Tú Song nhìn bản thân mình trong gương, ngơ ngác nhớ tới Hoắc Lăng Tùng.
Thật sự không ngờ anh lại là cậu ba nhà họ Hoắc.
Trong đầu cô lại vang lên tiếng “chị dâu”, trái tim như bị dao cứa đau nhói.
Tô Tú Song nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trong phòng yến tiệc, mọi người đang nâng cốc cười nói, bất kể nam nữ đều ăn diện lộng lẫy.
Tô Tú Song vừa đến trước cửa phòng yến tiệc thì đã thấy Hoắc Lăng Tùng.
Hai người đối diện với nhau, Tô Tú Song cứng đờ cả người, sau đó mới lấy lại tinh thần, thản nhiên gật đầu chào, thái độ vừa không xa cách cũng không thân cận, nhưng so với trước kia thì có vẻ xa lạ.
“Ông nội kêu anh dẫn em đi mời rượu.” Vẻ mặt Hoặc Lăng Tùng phức tạp, nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn” Tô Tú Song lễ phép khách khí nói, trong lòng lại có chút buồn bã.
Hoắc Lăng Tùng vươn tay về phía cô.
Tô Tú Song chân chờ một lát rồi mới hơi kéo lấy tay anh, bước vào phòng yến tiệc.
“Tô Tú Song.”
Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ bỗng vang lên.
Tô Tú Song dừng bước, tò mò quay đầu lại.
Một người phụ nữ rất trẻ, khoảng chừng 26 tuổi, mặc lễ phục dạ hội màu tím, găng tay màu trắng tăng thêm phần cao quý, mái tóc dài hơi xoăn màu rượu vang thả sau lưng, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.
“Cô ấy là Mộ Đan Nhan, thiên kim nhà họ Mộ, đối tượng đính hôn trước đó của anh hai” Hoắc Lăng Tùng nhẹ giọng giải thích.
Ngay khi anh nói chuyện, Mộ Đan Nhan đã đứng trước mặt hai người.
Cô †a nhướng mày, vừa tao nhã vừa kiêu căng: “Lăng Tùng, cậu có thể đi lấy một ly nước trái cây cho tôi được không?”