Cô Dâu Bỏ Trốn

Chương 74


Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 74


Vân chọn mua cho Duy một chiếc cà vạt màu xám. Vân đang đi thang máy xuống tầng trệt để về nhà. Có một người đàn ông mặc vét đen đi ngang qua chỗ Vân. Vân vô ý va vào ông ta. Vân lí nhí.
– Tôi…tôi xin lỗi…!!
Vân sợ ông ta không hiểu Vân nói gì nên Vân phải nói lại một lần nữa.
– Xin lỗi ông….!!
Ông kia nhìn sững Vân, nhìn đến nỗi Vân đỏ bừng mặt vì ngượng. Vây quay mặt đi chỗ khác, Vân định bước đi, ông ta ấp úng hỏi.
– Cháu…cháu là người Việt nam đúng không…??
Vân ngơ ngác đáp.
– Vâng….!!
– Cháu…cháu năm nay bao nhiêu tuổi….??
Vân nhíu mày, người đàn ông này đúng là kỳ lạ, vừa mới gặp mặt một cô gái ở giữa đường tự nhiên hỏi cô ta bao nhiêu tuổi, đúng là bất lịch sự.
– Xin lỗi ông, nhưng tôi phải đi rồi…!!
Ông kia cố nài.
– Cháu làm ơn nói tuổi và tên của cháu cho bác biết vì chuyện này quan trọng lắm….!!
Vân cố nén giận đáp.
– Cháu xin lỗi nhưng bác có thể cho cháu biết chuyện đó là chuyện gì được không…??
Ông kia đau khổ nói.
– Vì trông cháu bây giờ giống hệt vợ bác cách đây mười tám năm…!!
Vân giật mình hỏi.
– Bác nghĩ vợ bác giống hệt cháu….??
– Đúng thế…!!
Vân cảm thấy lạ, dù bố mẹ của Vân không nói cho Vân biết Vân không phải là con gái của họ nhưng từ sâu thẳm trong lòng của mình, Vân vẫn đoán ra được.
– Xin lỗi nhưng cháu có việc phải đi rồi, chào bác…!!
Ông kia vẫn còn đừng nhìn theo bóng hình của Vân mãi. Ông bảo chàng thanh niên đứng bên cạnh.
– Cậu cho người đi theo cô bé kia. Tìm hiểu xem cô bé đó là ai, ở đâu và đang làm gì….!!
Anh ta gật đầu.
– Vâng….!!
Cầm tập ảnh của Vân trên tay. Ông Kiên bàng hoàng ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, ông Kiên gặn hỏi.
– Cậu có chắc con bé tôi gặp ở thương xá hôm nào là con bé này chứ…??
Anh chàng thư kí gật đầu đáp.
– Đúng rồi thưa ông….!!
Ông Kiên tái mặt.
– Cậu nói cô bé đó là con dâu tương lai của tập đoàn khách sạn Vương Thị…??
– Vâng…!!
– Không thể nào như thế được, tôi phải ngăn cản đám cười này ngay…!!
– Ông…ông nghĩ cô bé đó đúng thực là con gái của ông…??
– Không thể nào sai được, xét về tuổi tác, vóc dáng. Nó giống hệt mẹ nó như đúc…!!
– Nhưng ở trên đời này vẫn có người giống người đấy thôi…!!
– Cậu nói phải. Làm sao để xác minh bây giờ…??

Anh chàng trợ lý ngẫm nghĩ đáp.
– Hay là chúng ta mời cô ấy về đây nói chuyện…??

– Vậy phải làm gì…??
Trên khuôn mặt của ông Kiên bừng sáng, ánh mắt của ông long lanh, ông vỗ vai anh chàng trợ lý.
– Cậu khỏi lo. Tôi đã có cách rồi…!!
Hai hôm sau ông Kiên nhận được một sợi tóc màu đen. Ông liền đem nó đi xét nghiệm ADN, thời gian chờ đợi như dài vô tận. Ông hồi hộp chờ kết quả. Ngay buổi chiều hôm đó ông đã có nó ở trên tay. Ông run run mở ra. Kết quả hoàn toàn trùng khớp. Ông kinh hãi như vậy Vân là con gái của ông thật. Ông bấm số điện thoại di động của Nam.
Ông chỉ nói độc nhất một câu.
– Cậu mau đến đây, tôi chờ…!!
Chân nhảy chim sáo, Vân đi tìm Duy. Vân khoe.
– Anh có biết là bây giờ anh Khoa cũng tìm được người yêu rồi không…??
Duy vẫn còn ghen tức.
– Em nói ai yêu hắn…??
Vân trêu.
– Anh ghen à…??
Duy tức.
– Chỉ nghĩ đến cảnh hắn ôm em trước cổng nhà em hôm nào là anh lại tức điên lên rồi…!!
– Còn anh thì sao, anh bỏ em đi lấy người khác, em không tính xổ với anh thì thôi, anh còn dám ghen ngược lại em là sao…??
Duy nịnh.
– Thôi cho anh xin, người con gái đó là ai….??
– Thu – bạn thân của em….!!
Duy gật gù.
– Ra thế, mà công nhận tên đó tốt xố thật, chả bù cho anh….!!
Duy véo tai Duy thật đau.
– Anh vừa nói gì thế hả, anh nói lại cho em nghe nào…!!
Duy kêu.
– Đau anh…!!
– Cho anh chừa cái tội chọc ngoáy người khác đi…!!!
Đào và Tuấn Anh từ trong nhà đi ra, nhìn họ lúc này rất giống một gia đình. Đứa bé hơn hai tuần tuổi đang ngủ say trong tay của Đào. Vân vội buông tai của Duy ra. Vân mỉm cười hỏi.
– Bé ngủ rồi hả chị…??
Đào hạnh phúc nói.
– Ừ, nó vừa mới ngủ…!!
Vân quay sang hỏi Tuấn Anh.
– Anh trai bao giờ anh và chị Đào làm đám cưới….!!
Tuấn Anh ấp úng.
– Cái đó anh cũng không biết nữa….!!
– Đúng là điên thật mà. Bao giờ làm đám cưới cũng không biết, anh định chờ con gái của anh lấy chồng rồi làm đám cưới cùng với nó luôn hả…??
Trông Đào hơi buồn, đôi mắt đỏ hoe. Vân vội hỏi sang chuyện khác.
– Hôm nay hai anh chị đưa bé về nhà của chị Đào à…??

– Ừ, lúc nữa hai anh chị đi….!!
– Nếu thế chúc vui vẻ nhé….!!
Duy đứng đằng sau Vân. Duy ghen tị hỏi.
– Sao em chỉ biết lo chuyện của thiên hạ, còn chuyện của chúng ta thì sao…??
Vân tảng lớ.
– Anh nói chuyện gì….??
Duy chưa k ịp trả lời, Vân đã vọt chạy vào trong nhà. Duy lắc đầu thở dài nhìn theo.
Vân đang tung tăng đi trên đường, có một bàn tay bịp miệng của Vân rồi vác gọn Vân vào xe. Diễn biến chỉ xảy ra trong vòng có năm giây thậm chí một người vừa mới chớp mắt khi mở ra đã không thấy Vân đâu.

– Cậu nghĩ là cô bé đó sẽ dễ dàng đi theo người lạ hay sao…??
Vân hét.
– Các người làm gì thế…?? Thả tôi ra mau…!!
Ông Kiên dịu dàng bảo Vân.
– Con đừng sợ, bố không làm gì con đâu…!!
Vân nhận ra người đàn ông Vân gặp ở thương xá hôm nào. Vân nhíu mày hỏi.
– Bác bắt cháu làm gì…??
Ông Kiên thở dài.
– Tại vì có chuyện bố muốn nói với con…!!
– Bố…?? Cháu không hiểu….!!
Vân được ông Kiên đưa lên một văn phòng thuộc cao ốc hơn mười tầng. Ông ta lịch sự bảo Vân.
– Con ngồi xuống đi….!!
Vân không hiểu gì, tuy sợ hãi nhưng thái độ tử tế của ông ta làm cho Vân yên tâm phần nào. Vân run giọng nói.
– Bác… bác định làm gì cháu…??
Ông Kiên đưa cho Vân một tờ giấy. Vân mở ra xem, Vân thấy đó chỉ là tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm ADN thôi.
– Bác đưa cho cháu tờ giấy này làm gì…??
Ông Kiên dịu dàng nói.
– Đây là tờ giấy chứng thực cháu và bác là hai bố con…!!
Vân buông rơi tờ giấy xuống đất, mắt Vân mở to nhìn người đàn ông trước mặt.
– Bác… bác là bố…bố của cháu, không thể nào…??
– Tại sao lại không thể…??
Vân cay đắng nói.
– Nếu thật bác là bố của cháu tại sao bác lại không đi tìm cháu mà mãi cho đến tận bây giờ nếu không vô tình gặp mặt nhau ở thương xá liệu bác có nhận ra cháu hay không. Đây đúng là một trò lừa gạt…!!
Ông Kiên đau khổ giải thích.
– Con có biết là khi mẹ con mang thai con bố không hề biết. Đến khi bố biết được sự thật thì người ta nói mẹ của con đã bỏ đi rồi, bố đã cất công đi tìm hai mẹ con con nhưng đến khi tìm được thì chỉ tìm được một nấm mộ thôi…!!
Vân choáng váng, nước mắt chảy ra.
– Ông nói dối, tôi không tin ông….!!

Ông Kiên tha thiết.
– Con hãy tin vì đó hoàn toàn là sự thật, bố không hề nói dối con…!!!
Vân lắp bắp hỏi.
– Tại..tại sao mẹ lại chết….!!
Ông Kiên thở dài nói.
– Ngày trước gia đình ta cũng kinh doanh khách sạn, lúc đấu công việc làm ăn rất thuận lợi nhưng chúng ta bị khác sạn của tập đoàn Vương Thị chèn ép dẫn đến phá sản, bố mẹ bị nợ ngập đầu, không ngày nào là không có người đến đòi tiền.
Với tình trạng đó bố mẹ chỉ có nước ngồi tù thì may ra mới thoát. Bố đành phải tạm xa rời mẹ con trốn đi một nơi khác, trong thời gian đó bố không hề biết là mẹ của con mang thai con.
– Đến khi bố quay lại tìm mẹ con thì không thấy mẹ con đâu nữa, bố hoàn toàn mất liên lạc với mẹ của con. Thời gian bố tìm mẹ của con dài đằng đẵng nhưng hoàn toàn không có kết quả gì. Cách đây đúng mười năm tình cờ bố gặp một người đàn ông, ông ta nói là đã từng gặp mẹ con.
Bố mừng rỡ tưởng là đã tìm được mẹ con nhưng không ngờ thứ mà bố tìm được chỉ là một nấm bia mộ, ông ta nói mẹ của con đã chết trước khi sinh ra con. Bố đau khổ gục xuống, bố không ngờ xa nhau có một năm, bố và mẹ của con không bao giờ còn gặp lại được nhau nữa.
– Bố hỏi ông ta về con nhưng ông ta không biết gì cả. Bố đành chịu, bố chuyển hài cốt của mẹ con về đây để thờ, bố đã cho người đi tìm con khắp nơi nhưng mà không thấy, thật may mắn làm sao bố lại gặp mặt con đúng vào cái hôm bố đến thương xá bàn chuyện làm ăn, có lẽ linh hồn trên trời của mẹ con linh thiêng đã run rủi cho hai bố con gặp nhau….!!!

Vân ngồi nghe mà không tin vào tai của mình nữa. Vân run giọng hỏi.
– Bố định nói với con là cái chết của mẹ con có liên quan đến gia đình Duy…??
Ông Kiên gật đầu.
– Đúng thế, vì mẹ của con là do tự tử chết….!!
Trong trí óc của Vân thoáng hiện lên hình ảnh sợi dây thòng lọng màu trắng mà Vân vẫn thường hay mơ thấy, Vân rùng mình, vậy là tất cả không phải là mơ mà là sự thật, mẹ của Vân chết là do sợi dây đấy. Vân lắp bắp.
– Bố…bố định nói gì với con nữa…có phải…có phải..bố định..chia rẽ….!!
Vân không thể nói nốt câu cuối. Ông Kiên đau buồn nói.
– Đúng thế bố không cho phép con lấy một người hại chết mẹ của con, chính họ đã đẩy ra đình ta vào cảnh tan cửa nát nhà…!!
– Nhưng..nhưng con yêu Duy con không thể nào xa anh ấy được….!!
– Vậy còn mẹ của con, còn gia đình, con nghĩ kỹ lại đi…!!
Vân câm lặng không biết nói gì. Ông Kiên nắm lấy tay của Vân, ông khuyên.
– Con nên dọn về đây sống với bố, bố không muốn con sống ở gia đình họ thêm một giây phút nào nữa…!!
Vân đau khổ gục đầu xuống bàn khóc nấc lên. Vân không ngờ sau khi tìm được thân thế của Vân lại đau xót và phũ phàng như thế này. Vân ước giá mà Vân bị mất trí nhớ có lẽ Vân sẽ bớt đau khổ hơn. Ông Kiên còn hỏi Vân về gia đình bố mẹ nuôi hiện giờ của Vân, chuyện học hành và nhiều thứ linh tinh khác.
Hai bố con ngồi ăn cơm trong một nhà hàng sang trọng, cổ họng của Vân nghẹn đắng Vân không tài nào nuốt nổi. Vân xin phép ông Kiên cho Vân được ra về.
Thấy Vân đi về nhà với đôi mắt đỏ hoe. Duy lo lắng hỏi.
– Em không bị làm sao đấy chứ…??
Vân cố mỉm cười nói.
– Em..em không sao…!!
– Mọi người đâu cả rồi anh…??
– À, họ đến nhà của Đào rồi…!!
– Đến nhà chị Đào để bàn chuyện cưới xin của anh Tuấn Anh và chị Đào đúng không…??
– Ừ, mà em mới đi đâu về thế, em có biết là anh lo cho em lắm không hả, đi đâu cũng phải gọi điện thoại về nhà cho anh chứ…??
Vân ôm chầm lấy Duy.
– Anh…anh nếu mai sau chúng ta phải xa nhau, anh có buồn không…??
Duy đẩy Vân ra. Duy nhíu mày hỏi.
– Có chuyện gì xảy ra với em à, tại sao đang tốt đẹp tự nhiên em lại nói thế…??
Vân lấp liếm.
– Không…không có gì đâu anh…!!
– Anh có muốn uống rượu giải sầu với em không…??
Duy kinh ngạc hỏi.
– Em bị làm sao thế, sao tự dưng hôm nay lại thích uống rượu…??
– Chẳng phải ngày trước anh chê em không biết uống rượu là gì, bây giờ tập dần cho quen nếu mai sau em phải thay anh tiếp đãi mọi người, lúc đó em biết làm thế nào…??
Duy không nghi ngờ gì về yêu cầu của Vân. Duy lấy một chai rượu vang của Pháp đặt ở trong tủ lạnh ra. Duy rót rượu ra cốc, Duy từ tốn bảo.
– Do đây là lần đầu tiên em uống nên sẽ có vị hơi chát và hơi khó uống…!!

Vân run run cầm lấy ly rượu trên tay của Duy. Vân nhắm tịt mắt lại, nhấp một ngụm nhỏ ở trên đầu lưỡi, hơi cay nồng làm cổ họng của Vân nóng rang. Vân nhăn mặt le lưỡi nói.
– Khiếp quá, sao anh lại uống được cái thứ nước này…??
Duy bật cười giải thích.
– Cũng giống như em thích ăn ổi, xoài và những thức ăn chua thôi…!!
Duy nhìn Vân ái ngại.
– Nếu em không uống được thì đứng có cố…!!
– Ai bảo anh là em không uống được. Anh đừng khinh thường em…!!!

Vân đưa ly rượu lên môi, Vân uống ực một hơi, chiếc ly bây giờ chỉ còn là một cái ly rỗng. Vân chùi mép, chìa cái ly ra trước mặt Duy, Vân giục:
– Rót cho em ly nữa…!!
Duy thấy Vân hôm nay không được bình thường, chưa hôm nào Vân xúc động như thế này. Duy đặt ly rượu xuống bàn, nắm chặt lấy tay của Vân, Duy hỏi.
– Có chuyện gì em dấu anh đúng không…??
Vân bật cười méo xệch bảo.
– Anh ngốc vừa thôi, người ta tập uống rượu lần đầu tiên thì ai mà chả thế…!!
Vân hối thúc.

– Rót rượu mau đi anh…!!
Vân và Duy uống gần hết hai chai rượu,Vân say quá đến nỗi gục luôn tại bàn. Duy hơi tỉnh táo đôi chút. Sáng ra khi Duy thức dậy, Vân đã đi rồi, Vân để lại cho Duy một lá thư ở trên bàn.
…………
Đúng tám giờ sáng Vân đáp xuống sân bay, bắt một chiếc xe tắc xi Vân đi thẳng về nhà. Vân và ông Kiên cùng về Việt nam, Vân muốn mọi chuyện được sáng tỏ trước khi quyết định là có nên xa Duy hay không.
Bố mẹ và ông nội của Vân rất ngạc nhiên khi thấy Vân về đột ngột như thế này và càng ngạc nhiên hơn khi thấy Vân về cùng với một người đàn ông.
Bà Nhung gần như ngất xỉu khi trông thấy ông Kiên. Ông Kiên đứng không vững khi thấy bà Nhung giống vợ của ông là bà Hiền như đúc. Ông lảo đảo không hiểu chuyện gì cả.
Bà Nhung tức giận hỏi.
– Tôi tưởng là anh chết rồi chứ…??
Ngay câu đầu tiên bà Nhung đã chửu ông Kiên rồi. Ông Kiên ngơ ngác.
– Tại sao cô lại ghét tôi thế…??
Bà Nhung cay cú.
– Tôi căm thù anh vì anh mà chị gái của tôi chết…!!
Ông Kiên mở to mắt nhìn bà Nhung trừng trừng, ngay cả Vân cũng không tài nào hiểu nổi, không phải mẹ của Vân chết là do gia đình Duy ép gia đình Vân đến cảnh cùng quẫn hay sao. Vân lắp bắp hỏi bà Nhung.
– Mẹ…mẹ nói thế nghĩa là thế nào ?, không phải mẹ của con chết là do tự sát sao.??
– Đúng mẹ của con chết là do tự sát nhưng chị ấy hóa điên dẫn đến tử tự là do người đàn ông này….!!
Vân càng nghe bà Nhung nói Vân càng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
– Mẹ…mẹ có thể giải thích rõ hơn được không…??
– Mẹ và mẹ của con chia xa nhau từ nhỏ, khi chị ấy lấy người đàn ông này mẹ vẫn chưa biết là mẹ còn có một người chị gái, đến khi khách sạn của gia đình con phá sản mẹ mới được biết là mẹ còn có một người chị gái hơn mẹ năm tuổi, mẹ đã đăng báo nhắn tin tìm chị ấy.
– Chờ đợi mỏi mòn trong vòng gần sáu tháng cuối cùng cũng có người nhắn tin lại ẹ, mẹ mừng rỡ vội bay sang gặp chị ấy nhưng khốn khổ thay chị ấy gần như là bị điên, trạng thái tinh thần của chị ấy không được ổn định, cái thai đã gần đến ngày sinh nở.
Khi sinh được con ra, chị ấy treo cổ tự vẫn, trước khi chết chị ấy để lại ẹ một lá thư và một cuốn sổ nhật ký, trong đó chị ấy giải thích vì sao chị ấy chết và nhờ mẹ chăm sóc con…!!
Vân cảm thấy cổ họng tắc nghẹn, nước mắt trào ra. Vân không thốt nên lời, ông Kiên mắt đỏ hoe hỏi.
– Cô vẫn còn giữ lá thư và cuốn sổ nhật ký đấy chứ…??
Bà Nhung đứng dậy, bà bước lên lầu. Lát sau bà đưa một lá thư và một cuốn sổ nhật ký đã úa vàng cho ông Kiên và Vân đọc.
Trong cuốn sổ nhật ký bà Hiền kể bà từng mang một cô gái nghèo khổ, bệnh tật bơ vơ không nhà cửa về nhà chăm sóc, bà nhận người con gái đó làm em gái, cuộc sống của họ là những chuỗi ngày bình yên hạnh phúc nhưng bà Hiền không ngờ được rằng người đàn ông mà bà hết lòng yêu và người em gái mà bà hết lòng tin tưởng lại yêu đương lén lút sau lưng của bà.
Khi bà phát hiện ra chuyện này cũng là lúc gia đình gặp khó khăn về kinh tế, bà đành nuốt hận không dám nói ra ngoài miệng.


Điều bà cảm thấy cay đắng và tủi nhục nhất là họ đã bỏ trốn đi cùng với nhau, bà tự hỏi là tại sao họ lại có thể bỏ lại một mình bà, bà đau khổ, bà dằn vặt lương tâm, bà không biết bà làm gì sai đến nỗi bà bị họ đối xự một cách tệ bạc và tàn nhẫn đến thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.