Cô Dâu Bỏ Trốn

Chương 63


Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 63


Dung quay mình và bỏ chạy thật nhanh, đôi guốc kêu lêcộp ở trên sàn. Vân đứng lặng nhìn theo, con nhỏ không hiểu một điều gì cả. Tại sao mọi chuyển lại biến chuyển nhanh như thế, không lẽ người mà chị ấy yêu không phải là anh Khoa, vậy người đàn ông mà chị ấy đang vội vã chạy đi tìm là ai. Tình đời sao mà phức tạp và khó hiểu quá, hôm qua ngỡ tưởng yêu người này nhưng hôm nay sau khi suy sét lại thì lại hóa ra không phải. Vân lẩm bẩm.
– Chúc chị tìm được người yêu chị thật lòng và hãy biết trân trọng anh ấy chị nhé…!!
…………………
Những hạt mưa bay bay ngoài trời. Tuấn Anh nhìn qua cửa sổ. Mưa đang phủ một lớp màn mỏng, che lấp cảnh vật. Khu đất trống ngoài sân khách sạn, cỏ dại đang vươn mình phất phơ trước gió. Mấy ngày qua, sự bận rộn làm cho Tuấn Anh không có thời gian quan sát và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh ở đây. Cây hoa phong lan ở bờ tường có một đóa hoa mới nở, nó đang run rẩy trong mưa.
Tuấn Anh đứng dựa vào cửa sổ. Hắn không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu. Đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mắt. Từng đám mây màu trắng đục mọng đầy nước đang bay là là giữa không trung, một tia sét xẹt ngang qua bầu trời.
Tuấn Anh rất sợ thời tiết này. Mưa, mưa, mưa, liên tục, mưa xối xả, mưa dồn dập. Mưa bay nghiêng nghiêng như một bức tường chênh chênh sắp đổ, mưa làm đục mờ cửa kính, làm ẩm thấp cả một không gian rộng lớn. Mưa xóa tan bao muộn phiền rối rắm của cuộc sống, mưa nhạt nhòa bao kỷ niệm, mưa khuấy quên bao ràng buộc giữa hôm qua và hôm nay.
Cái buồn hôm nay làm cho hắn nhớ đến căn nhà bằng gỗ ở trong rừng hắn vẫn thường hay đến vào mùa đông để săn bắn. Hắn ngồi co ro trên một chiếc giường, xung quanh hắn phủ đầy một màu đen tối, tiếng củi cháy kêu lách tách ở trong lò sưởi. Hắn luôn ở đó một mình, hắn không muốn ai đi theo làm phiền hắn. Thật lạ là một người lấy vũ trường làm nhà, lấy quán bar làm nơi giải trí như hắn lại có lúc muốn được yên tĩnh và suy nghĩ một mình. Hắn là một con sói cô độc và đang cô đơn.
Hai tay đút vào túi quần, hôm nay hắn rảnh dỗi không có việc gì làm, người ta thường nói nhàn cư vi bất thiện, hắn không tìm được một việc gì thú vị để giết thời gian. Trong óc của hắn nảy ra ý định khám phá căn phòng nhỏ xinh của Vân. Hắn tự nhiên mở cửa phòng bước vào như thể Vân đã cho phép hắn làm điều đó vậy.
Bàn tay của hắn vuốt nhẹ từng bộ quần áo và những chiếc váy màu lam của Vân ở trong tủ áo. Hắn nhìn tấm ảnh được đặt ở trên bàn. Môi của hắn khẽ nhếch một nụ cười, ánh mắt nheo lại vẻ thích thú. Trong ảnh con nhỏ Vân đang mỉm cười thật tươi, đôi mắt đang tinh nghịch nhìn bố, tay quàng vào cổ của ông. Đó là một gia đình hạnh phúc, đầm ấm và yêu thương nhau. Hắn luôn cảm thấy ghen tị với hạnh phúc của người khác.
“vân” nghĩa là mây, mà vân thì lúc nào cũng bay lơ lửng ở trên bầu trời. hắn không biết cuộc đi săn lần này của hắn có thành công hay không nhưng chỉ qua tiếp xúc có hai lần hắn nhận ra Vân là một cô gái đặc biệt. Nếu bỏ qua diện mạo bề ngoài, Vân là một cô gái có tính cách, nghịch ngợm và ngây thơ một cách đáng yêu. Vân trong sáng như nước trong hồ vào mùa thu, nếu không có gió và không có ai ném đất đá xuống, làn nước sẽ vẫn mãi yên lặng và im lìm. Nó chỉ có soi bóng mây và cảnh vật xung quanh khi ở gần và khi đi qua nó mà thôi. Hắn muốn là người đầu tiên khuấy động làn nước đó và là người đầu tiên khám phá con người của Vân. Vân là một cô gái thú vị.
Nhìn chiếc túi sách màu trắng đặt góc của chiếc bàn gỗ. hắn tò mò mở ra xem. Hắn thấy toàn sách là sách. Hắn ngán ngẩm định không xem nữa nhưng có một điều gì đó thôi thúc hắn. Hắn lật trang đầu tiên của cuốn sách ra, mắt của hắn tối sầm lại, nụ cười của hắn càng ngày càng trở nên thê lương và đáng sợ. Những dòng chữ như đang nhảy múa trước mắt của hắn. Hắn đã hiểu vì sao chiều tối hôm qua Vân và Duy lại vui vẻ và mỉm cười bẽn lẽn như thế rồi.

Hắn đặt trả cuốn sách về vị trí cũ. Cả đời của hắn chưa bao giờ đọc một cuốn truyện nào, hắn là một con người khô khan nhưng khi đứng trước đàn bà thì lại khác, lời của hắn có thể tuôn ra như là dòng thác vào mùa lũ, hắn có thể làm thơ và có thể đánh đàn hát tình ca tặng người con gái mà hắn đang đeo đuổi.

Mắt của hắn liếc nhanh xung quanh căn phòng, mũi của hắn hít thật mạnh. Hắn ngửi được mùi hoa nhài xung quanh đây. Hắn đặc biệt nhạy cảm với hương thơm của từng người con gái mà hắn gặp, qua đó hắn có thể đánh giá cô gái đó là con người như thế nào, gia cảnh và tính nết ra làm sao. Hắn là một kẻ có giác quan và khứu giác đặc biệt. Lẽ ra với tài năng này hắn có thể trở thành một nhà thiết kế thời trang chuyên dành cho phụ nữ hay là một người n những tiếng cồm tạo nên những thương hiệu nước hoa cho các quý bà dùng.
Cơn mưa đang tạnh dần, bầu trời và quang cảnh tối đen. Hắn mù mờ nhìn ra bên ngoài, trong lòng của hắn chai cứng, hắn cảm thấy bồn chồn và chán nản. Hắn ghét mưa và đặc biệt dị ứng với không khí ẩm ướt, vào những ngày như thế này hắn chỉ muốn nằm im trên giường nghe nhạc hay chat chít với bạn bè.
Cả đời của hắn là những chuỗi sai lầm. Hắn thấy hắn chưa làm được một điều gì ra hồn và đúng nghĩa. Hắn không có tình thương của mẹ và không có được tình yêu của bà. Hắn luôn nhận được thái độ lạnh lùng vào thờ ơ của mẹ hắn. Cái mà mẹ hắn quan tâm đó là tiền tài và danh vọng, hắn sợ phải về nhà, hắn sợ không khí lạnh tanh lúc nào cũng âm u và không có một chút hơi ấm của ánh nắng. Hình như nhà của hắn là một căn nhà chìm sâu ở trong rừng, được những tán cây bao phủ xung quanh.
Hắn tìm quên và đang lãng phí tuổi trẻ trong những buổi tiệc, ăn chơi, nhảy nhót suốt đêm. Thân hình của hắn lắc lư và đảo điên trong ánh đèn, tiếng nhạc và trong vòng tay của các cô gái. Hắn là một con sói đi ăn đêm, hắn thích săn tìm những cô gái mới lớn, non nớt chưa hiểu đời thích khoe khoang mình nên dễ dàng xa vào bẫy của hắn bằng vẻ ngoài đẹp trai và những lời nói có cánh đầy hứa hẹn của hắn.
Nhưng hắn lại chùn bước và không muốn dùng cách đó với Vân. Khi nhìn vào đôi mắt trong veo của con nhỏ, hắn cảm tưởng hắn có thể soi mình vào trong đó, hắn muốn làm một cái gì đó khác.
Hắn thở dài, hắn không thích đi ra ngoài vào ngày hôm nay nhưng nếu không đi hắn không thể gặp được con nhỏ. Hắn nhìn đồng hồ đeo ở tay, thấy đã hơn 10 trưa rồi, chỉ còn có mấy phút nữa thôi là đến giờ Vân nghỉ trưa. Hắn mỉm cười khi nghĩ đến sự kinh ngạc của con nhỏ khi trông thấy hắn xuất hiện ở trước cổng của công ty.
Hắn khép cửa phòng của Vân lại. Hắn trở về phòng của hắn, hắn thay quần áo, trên đầu đội một chiếc mũ le hất ngược về phía sau, mái tóc của hắn được quén gọn sang hai bên. Hôm nay hắn chán mặc áo thun màu đỏ rồi thay vào đó hắn mặc một chiếc áo thun màu đen, chiếc quần tây màu xám, hắn đeo một sợi dây làm bằng da ở ngang eo, trông hắn rất giống người ở trong quân ngũ. Miệng huýt sáo, hai tay đút vào túi quần, hắn đi xuống lầu.
Bên ngoài, trời lại bắt đầu mưa. Cái rỉ rê tí tách của tiếng mưa rơi bên mái tôn của những chiếc quán di động ngoài trời, cái trầm lặng bàng bạc trong không gian đục nhờ hơi nước, cái im ắng bất chợt của một khoảng cách giữa những đợt mưa khiến cho con người dễ rơi vào cõi suy tưởng mông lung. Mưa gợi nhớ, mưa hồi tưởng, mưa ký ức…Hắn vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, hôm nay là ngày gì mà hắn hay hồi tượng lại cuộc đời của hắn và suy tư như một nhà văn.
————————
Vân vẫn hăng say làm việc, con nhỏ đã xin phép cho Dung nghỉ hết ngày hôm nay và nộp tài liệu mà Dung đưa cho Khoa. Khoa không hỏi Vân lí do vì sao Dung nghỉ, anh chàng cầm lấy tài liệu rồi im lặng làm việc. Vân chìm vào trong suy tư. Vân nghe tiếng mưa đang rơi nặng hạt trên mái nhà từng tiếng nghe kêu bồm bộp thật vui tai. Con nhỏ yêu trời mưa và thích được tắm mưa. Khi còn ở quê, những lúc như thế này. Vân khó mà ngồi yên, Vân hay cùng Thu và mấy đứa bạn đi ra biển để ngắm sóng và đưa tay ra đón lấy những hạt nước mưa trong veo vào lòng bàn tay.
Đã gần đến giờ nghỉ trưa rồi. Vân hỏi Khoa.
– Bà nội vẫn khỏe chứ anh…??
Khoa ngẩng đầu lên nhìn Vân. Anh chàng thở dài bảo.

– Bà vẫn khỏe và vẫn nhắc đến em luôn. Bà thắc mắc là tại sao hai hôm rồi em không gọi điện và không đến thăm bà….!!
Vân hối lỗi, con nhỏ do mải chơi và mệt mỏi nên đã quên đi nhiệm vụ của mình.
– Em sẽ gọi điện cho bà vào tối hôm nay sau khi em đi làm về. anh nhắn dùm tới bà là em chúc bà sống khỏe và lúc nào em cũng nhớ tới bà anh nhé…!!

– Tại sao em không đến nhà và trực tiếp nói với bà…!!
– Em xin lỗi em không đi được. Em có việc bận rồi….!!
Khoa trầm ngâm không nói gì. Anh chàng quan sát và nhìn Vân thật kỹ. Khoa thấy Vân càng ngày càng đáng yêu, đôi môi lúc nào cũng nở một nụ cười, ánh mắt long lanh, khuôn mặt rạng ngời và đôi má đỏ hồng, hình như Vân đang yêu ai đó thì phải. Khi người ta đang yêu ai đó thì khó mà dấu được người xung quanh vì có gì họ đã biểu hiện hết ra bên ngoài rồi.
………………….
Tia nắng le lói ở phía cuối con đường, đám mây không còn mang mọng đầy nước nữa, chúng đã trút cả xuống trần gian rồi. Bầu trời trở nên trong xanh, những tia sáng yếu ớt đã lan tỏa khắp muôn nơi. Cây lá rung rinh trong gió, chúng mang một màu xanh mỡ màng vì được nước mưa gột rửa đi hết những bui bặm bám trên lá. Con đường vẫn còn đọng nước mưa, không khí ẩm thấp, mát lạnh.

Xung quanh trên vỉa hè, dưới lề đường người ta đang cởi bỏ áo mưa. Họ khoan khoái mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm vì không phải mặc áo mưa lùng thùng và khó chịu khi đi ra đường nữa. Những người không mang áo mưa khi cơn mưa bất chợt kéo đến có thể yên tâm rời chỗ trú để tiếp tục con đường của mình.
Ánh sáng buổi bình minh sớm mai làm cho không khí thêm buồn, cái cảm giác se lạn h và mang hơi ẩm của nước làm cho Tuấn Anh cảm thấy khó chịu, mặc dù nước mưa và ánh nắng không thể chiếu rọi vào người của hắn. Hắn thờ ơ nhìn ra hai bên đường, hắn cảm nhận được không khí ồn ào và tập nấp của mọi người xung quanh. Hắn tự hỏi đã bao lâu rồi hắn thấy lạc lõng với mọi người và sự tiến bộ của xã hội, có phải vì hắn chìm đắm từ ngày này qua ngày khác trong vũ trường và trong những quán bar nên hắn không biết một cái gì cả.

Hắn bảo anh chàng tài xế dừng lại bên đường cạnh một cửa hàng hoa. Hắn muốn mua tặng cho Vân một bó hoa. Hắn chọn đi chọn lại, hắn cảm nhận được một mùi thơm của các loại hoa ở đây, chúng là một mùi pha trộn tạo cảm giác phấn khích cho hắn. Từ hoa hồng, hoa lay ơn, hoa cúc, hắn không biết chọn loại hoa nào cho hợp với Vân. Hắn dừng lại trước một lẵng hoa hồng nhung, đúng rồi màu hoa này rất hợp với đôi môi lúc nào cũng đỏ thắm của Vân. Hắn mua một bó năm bông, hắn trả tiền rồi bước ra cửa.
Vân thu xếp mấy tờ giấy khổ A4 ở trước mặt, con nhỏ chuẩn bị rời phòng làm việc để đi ăn cơm. Khoa hôm nay có vẻ mệt mỏi, anh chàng trông lờ đờ, dáng người nặng nề đứng dậy. Khoa thở dài nói.
– Hôm nay anh cảm thấy cơ thể thiếu sức sống quá. Anh nghĩ có lẽ anh cần phải nghỉ ngơi ít hôm để lấy lại sức…!!
Vân quan tâm hỏi.
– Anh có cần đi về nhà ngay lúc này hay không…??
– Không cần đâu em. Anh còn phải giải quyết xong mấy cái bản hợp đồng kia đã…!!
– Em nghĩ để đến mai làm cũng được mà….!!
– Anh sợ nếu để đến mai người ta lại giục thì mệt lắm. Làm hôm nay rồi mai nghỉ ngơi cũng được…!!
– Anh tham việc quá đấy….!!
– Biết thế nào được hả em. Anh là giám đốc nên công việc lúc nào cũng nhiều….!!
– Sao anh không phân công cho các bộ phận làm có phải là hơn không…??
– Em nói không sai nhưng họ chỉ làm giúp được những việc thuộc chuyên môn của họ thôi, còn những việc quan trọng khác họ không thể thay anh quyết định được…!!
Vân nghĩ đến Duy. Con nhỏ thấy Duy lúc nào cũng bận rộn ngồi bên đống tài liệu, đọc, ghi chép, phân tích và đánh giá. Công việc kinh doanh đúng là không đơn giản, ngoài kiến thức ra còn yêu phải có óc phán đoán, phải đưa ra những quyết định và kế hoạch kịp thời nếu không vẫn mãi là một doanh nghiệp bình thường và có khi bị phá sản do làm ăn thua lỗ nếu chọn sai thời điểm tung ra một sản phẩm, mà sản phẩm đó cũng chưa chắc được khách hàng đón nhận.
Vân bây giờ mới quan sát và nhìn kỹ Khoa. Anh cao 1.70, mái tóc bồng bềnh cắt ngắt được chải và vuốt ra sau một cách cẩn thận, anh mặc bộ vét màu đen, trên cổ áo đeo một chiếc cà vạt kẻ xọc màu xanh, khuôn mặt rắn rỏi, chiếc mũi cao, anh có làn da rám nắng, không trắng cũng không đen, dáng người thanh mảnh nhưng vững chắc, với độ tuổi gần ba mươi và có sự nghiệp như thế này, anh là mục tiêu và mơ ước đeo đuổi của các cô gái. Vân không tài nào hiểu được tại sao đến bây giờ Khoa vẫn lẻ loi và cô độc một mình, con nhỏ không hề nghe anh hay bà nội nhắc đến người con gái trong tim của Khoa, không lẽ anh không có hứng thú với đàn bà.
Khoa mỉm cười hỏi Vân.

– Em làm gì mà nhìn anh kỹ thế. Có phải trên khuôn mặt của anh dính gì đúng không…??

Vân bối rối và hơi thẹn vì bị bắt gặp quả tang. Con nhỏ giải thích.
– Em thấy lạ là ông anh đẹp trai của em chưa giới thiệu người yêu cho em biết…!!
Khoa nhìn Vân thật đắm đuối và chăm chú. Anh chàng nói rành mạch từng tiếng.
– Thật ra anh đã có người con gái ở trong tim rồi, chỉ là anh vẫn chưa cho cô gái ấy biết anh đang yêu và đang để ý đến cô ấy thôi…!!
Vân háo hức hỏi.
– Tại sao anh không nói cho cô ấy biết, nhỡ đâu cô ấy cũng yêu và thích anh thì sao…??
Khoa sung sướng và tò mò hỏi Vân.
– Em nghĩ là cô ấy sẽ đồng ý khi anh hỏi cô ấy chứ…??
Vân vô tình nói.
– Vâng. Em nghĩ là một người tốt bụng như anh chắc cô ấy không nỡ lòng nào mà từ chối đâu. Anh có thể cho em biết cô ấy là ai được không, nếu anh gặp khó khăn em có thể giúp anh…??
Khoa nhìn thẳng vào mắt của Vân. Anh chàng đang miêu tả cô gái người yêu bí mật cho Vân hình dung.
– Cô gái đó em cũng biết đấy. Cô ấy có một chiếc mũi dọc dừa, làn da trắng và đôi mắt trong như hồ thu, tính tình vui vẻ, mái tóc dài, tuy hơi bướng bỉnh nhưng cô ấy là một cô gái đáng yêu…!!
Vân bối rối, con nhỏ thấy Khoa cứ nhìn mình như người tình nhìn người yêu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.