Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 6
tập piano của tôi, đánh máy này cũng giống như luyện một bài hát dài mà thôi…!!
Khoa kinh ngạc, anh thích thú nhìn nó say sưa gõ trên bàn phím, khi đã xong xuôi, nó đọc lại tất cả cho anh nghe.
Anh cười bảo nó.
– Đúng là không sai chút nào…!!
Nó hỏi.
– Anh có cần tôi in cái này hay gửi fax cho ai không…??
Khoa nhìn nó, anh nghĩ con bé này cũng chuyên nghiệp đấy, anh bảo.
– Cô in ra cho tôi và gửi bản báo cáo này về cho công ty…!!!
Vân không nói gì, nó lưu lại và ấn núi print trên màn hình xong đâu đấy nó gửi fax về cho công ty của Khoa.
Trên đường đi anh giải thích cho nó hiểu.
– Công ty sẽ ký hợp đồng với một đối tác người Đức, nhưng nhân viên của tôi không có ai giành tiếng này cả nên tôi mới đăng báo và tìm tạm một người thay thế cô thư ký, tôi muốn cô làm phiên dịch cho tôi trong chuyến thương thuyết làm ăn này…!!
Vân kinh ngạc bảo.
– Anh có đùa và liều quá không, thứ nhất tôi là một kẻ mù tịt về kinh tế, thứ hai mặc dù tôi có thể nói và dịch giỏi nhưng tôi là một Amateur trong chuyện này, tốt nhất là anh nên cho tôi xuống vì mặc dù tôi không thích cái cách anh xài xể người khác tôi cũng không muốn vì tôi mà anh chuốc lấy thất bại…!!!
Khoa cười mát hỏi Vân.
– Cô mà cũng biết quan tâm tới người khác à, tôi không biết nhưng nếu không thử thì làm sao mà biết kết quả được, cô đừng khinh khả năng của tôi, mặc dù tôi không giỏi chuyện này cho lắm nhưng tôi cũng biết đôi chút về nó, nên cô yên tâm đi nếu lúc đó cô đơ ra thì tôi sẽ tự lo cho bản thân mình…..!!!
Bên phía công ty của Khoa chỉ có anh và Vân, còn bên kia có ba người, họ bắt tay nhau, Vân nhìn họ mà choáng váng, thật ra nói chuyện với người nước ngoài hay là đi chơi và sinh hoạt hội nhóm với họ, nó cũng không lạ gì, vì ở quê nó là vùng du lịch mà nên nó hay giúp những vị khách này đi thăm quan khắp nơi.
Nó cố trấn tĩnh tinh thần, nó tự nghĩ mình hãy coi họ như những vị khách du lịch kia thôi, nó nhắm mắt lại và hít một hơi dài, nó cố mỉm cười.
Cuộc nói chuyện và đàm phán diễn ra, công ty của Khoa sản xuất và xuất khẩu rượu bia, thị trường ở Đức là nơi đầu tiên mà anh nhắm đến khi đem sản phẩm của mình giới thiệu ra nước ngoài, nếu cuộc làm ăn này thành công sẽ có lợi cho những vụ làm ăn sau của anh.
Anh nghĩ mình cũng hơi liều khi đi thuê một con bé non choẹt này làm phiên dịch ình, anh có hơi sợ và hơi hối hận, nhưng mà không sao, vì anh tin vào khả năng của mình, không phải có nhiều vụ đều do anh tự giải quyết hay sao, nếu Vân giúp cho anh được là tốt nếu không anh sẽ có cách khác.
Nhưng cuộc đàm phán diễn ra tốt đẹp hơn so với anh tưởng, Vân đã làm rất tốt vai trò của mình, nó mỉm cười thật tươi, nó hay thêm những câu dịch dí dỏm vào làm cho phía đối tác bên kia cười suốt, ông ta hài lòng về vụ làm ăn này.
Sau khi kí kết hợp đồng xong, ông ta nói tiếng anh với Khoa.
– Cô thư ký của anh tuyệt lắm, cô bé đó nói tiếng Đức và hiểu nó y như người bản xứ, và cô bé cũng nói với cái giọng mượt mà rất thu hút người nghe, xem ra anh đã tìm được một người tuyệt vời đấy nhỉ, chúc mừng anh và hy vọng chúng ta có thể hợp tác làm ăn với nhau lâu dài…!!
Khoa cũng cười bảo.
– Vâng, tôi cũng hy vọng thế…!!
Anh mời họ đi ăn với mình, nhưng họ từ chối vì họ còn có việc bận nên chỉ còn lại Khoa và Vân.
Vân nhăn nhó vì nó đói quá rồi, nó cần ăn, nó bảo Khoa.
– Anh có thể tha cho tôi một lúc được không, tôi cần phải đi ăn, nếu không tôi sẽ xỉu vì đói mất…!!
Nhìn cái mặt nhăn như khỉ của Vân, Khoa bật cười bảo.
– Nào chúng ta đi ăn, dù sao tôi cũng nên cảm ơn cô vì cô đã giúp cho tôi ký được hợp đồng…!!
Vân chẳng quan tâm cái nó cần bây giờ là ăn, còn chuyện anh ta có cảm ơn nó vì nó hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không với nó cũng không có gì là quan trọng.
Nó bỏ đi ra xe trước còn Khoa theo sau, cả hai tới một nhà hàng sang trọng.
Khoa hỏi nó.
– Cô muốn ăn gì thì cứ gọi tự nhiên nhé vì tôi không biết là cô thích gì để giúp cô đâu…??
Vân còn chưa kịp lên tiếng thì nó thấy Hoàng và Vũ cùng đi vào, nó tròn mắt và há hốc mồm ra vì kinh ngạc, vì sao nó lại gặp hai tên oan gia cùng một lúc là thế nào, sao hai tên này lại đi cùng nhau không lẽ họ là bạn của nhau.
Hoàng và Vũ cũng kinh ngạc không kém khi gặp Vân ở đây.
Vũ kinh ngạc vì con bé đi xin làm người giúp việc cho anh mà lại có tiền ngồi đây ăn uống là thế nào, anh không thể nào hiểu nổi.
Còn Hoàng kinh ngạc vì anh tưởng Vân là một con bé không nhà, không tiền, nhưng xem ra anh đã nhận xét nhầm thì phải, con bé này dám đóng kịch với anh là thế nào.
Cả hai cùng thốt ra khi nhìn thấy Vân.
– Lạ thật….!!
Vũ và Hoàng quay ra nhìn nhau, Vũ hỏi Hoàng.
– Mày quen biết con nhỏ này à…??
Hoàng bảo.
– Cô ta chính là con bé mà tao hay kể ày nghe đấy, con bé chanh chua mà tao lỡ tông xe vào khi nó băng qua đường mặc dù lúc đó đèn giao thông vẫn còn xanh, tao đã bị con nhỏ này chơi ác khi nó bảo mọi người tao là chồng chưa cưới của nó, chưa hết nó còn đòi tao cho sống chung nữa đấy….!!
Vũ thích thú quá, anh cười lên sung sướng, ít ra thằng bạn mồm mép của anh cũng bị một con nhỏ trị, ha ha ha, anh cười thầm ở trong lòng, ày chết tên kia, ai bảo mày hay bắt nạt tao làm gì, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hoàng thấy thằng bạn mình cười lên khùng khục vì sung sướng, anh bực mình quá khẽ hét.
– Thằng kia, mày có câm đi không hả, thế còn mày, mày cũng quen cô ta à…??
Vũ cố nín cười bảo.
– Cô ta tới nhà tao xin làm người giúp việc nhưng tao không nhận, mặc dù trí nhớ của tao không có chỗ cho đàn bà nhưng con nhỏ này đặc biệt quá nên tao không quên nó được…!!
Hoàng nheo nheo mắt trêu Vũ.
– Không phải là mày cảm con nhỏ kia rồi chứ, sao mày không nhờ cô ta giả làm người yêu của mày luôn đi, vừa tiện ày tìm hiểu cô ta vừa tiện ày yêu cô ta…??
Vũ đang uống cốc cà phê, nghe Hoàng gợi ý, anh đã ho lên sặc xụa và người anh có bao nhiêu gai ốc đều nổi hết lên, híc, ngay cả những cô gái dịu dàng anh còn không thèm để ý, anh có ngu đâu mà đi giây vào con nhỏ chanh chua và đanh đá này, thậm chí người hay ép anh lấy vợ như mẹ anh cũng không chấp nhận cô ta nữa là anh.
Vũ mai mỉa hỏi Hoàng.
– Mày có phúc hơn tao vì chẳng phải cô ta đã nhận mày làm chồng chưa cưới của cô ta là gì, sao mày không chạy lại kia mà ôm lấy cô ta đi, sao lại để cô ta ngồi với một người đàn ông khác là thế nào…??
Hoàng cũng tức cả mình, anh quát Vũ.
– Tao có thèm vào, trời ạ, thiếu gì con gái mà tao phải chọn cô ta, tao chỉ có gặp cô ta có hai tiếng thôi là tao đã ớn cả đời rồi, nếu mà phải gặp cô ta hàng ngày chắc là mày không còn nhìn thấy tao ở trên đời này nữa đâu…!!
Hai anh chàng lắc đầu ngán ngẩm, họ đều sợ Vân.
Vân ngồi nghe họ vô tư bàn luận về mình, nó điên tiết tay nó bóp chặt lấy cái thìa, lúc nãy nó đói lắm nhưng phải nuốt cục tức ở trong bụng nên tự nhiên nó không còn cảm thấy đói nữa, nó cần phải cho hai tên kia biết, nó là ai mà dám nói xấu nó thế hả.
Vân điên cả mình, nó bảo Khoa.
– Anh cứ ăn đi nhé, tôi sang đây chào bạn của mình một chút….!!
Khoa ngạc nhiên hỏi.
– Cô đói lắm cơ mà, sao không lo ăn đi, chút nữa rồi hãy sang chào bạn của cô không hơn à…??
Vân nghĩ cục tức chắn ngang cổ thế này thì làm sao mà nuốt cho nổi, mình mà không xả ra có khi mình sẽ chết vì nghẹn mất.
Nó tươi cười bảo Khoa.
– Không sao đâu anh, tôi chỉ sang đó một chút thôi…!!
Không đợi Khoa có đồng ý hay không, nó liền đứng dậy và bước sang cái bàn bên cạnh, nó nhìn hai nạn nhân của mình, nó giả vờ ngạc nhiên hỏi.
– Chào hai anh, tình cờ thật, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây…!!
Vũ và Hoàng sửng sốt nhìn nó, họ kêu khổ, kiểu này con nhỏ đã nghe hết hai anh nói xấu về nó và nó sang đây để tính sổ với hai anh đây mà.
Hoàng lúng túng bảo.
– Cô cũng đi ăn ở đây à….??
Vân tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, nó cười cười, nó nói.
– Sao anh không gọi gì đi, hay là để em gọi giúp cho nhé….!!
Vũ và Hoàng còn chưa kịp nói gì, nó liền gọi anh bồi bàn lại và bảo.
– Phiền anh cho tôi xem thực đơn…!!
Anh chàng liền đưa cho nó, Vân gọi thật nhiều món, chưa hết nó chơi toàn món cay, xong đâu đấy, nó cảm ơn anh chàng và không quên nháy mắt với anh ta một cái, anh chàng lảo đảo bước đi vì nó đẹp quá.
Vũ và Hoàng cả hai tròn mắt ra mà nhìn nó, con nhỏ này đúng là thủ đoạn quá, nó định làm thủng túi tiền của hai anh và nó cũng muốn nói hai anh là con trai mà cay như ớt, ý của nó là muốn ám chỉ hai anh là đàn bà đây mà, vì chỉ có đàn bà mới đi nói xấu người khác sau lưng.
Vân tươi cười mời hai người.
– Kìa hai anh sao không ăn đi, em đã phải vất vả lắm mới chọn được mấy món này, em hy vọng là hai anh thích, coi như đây là quà ra mắt sau khi chúng ta quen nhau…!!
Thấy hai người cứ nhìn nó chằm chằm, trên nét mặt biểu hiện sự kinh ngạc, tức tối và khó hiểu, nó phì cười, nó nghĩ cho chết, từ sau mà để tôi gặp phải hai người và nghe hai người nói xấu tôi nữa thì tôi sẽ nặng tay hơn chứ không đơn giản như thế này đâu.
Nó đứng lên, nó giả vờ xin lỗi nó bảo.
– Hai anh cứ từ từ mà ăn đi nhé, em phải về bàn của mình đây, chúc hai anh ngon miệng….!!
Trước khi đi nó cười nhưng cái răng của nó nghiến lại, nó nói tiếp.
– Em hy vọng lần sau nếu có gặp lại, anh em mình sẽ vui vẻ với nhau hơn, chào hai anh nhé…!!
Khoa cũng kinh ngạc không kém hai anh chàng kia, anh cũng lắc đầu với hành động của Vân, nhưng anh lại thích thú mỉm cười, anh nghĩ anh nên tìm hiểu hơn về con nhóc này.
Vân quay lại bàn của mình, nó nhìn Khoa cười, nó bảo.
– Mình ăn thôi anh…!!
Nói xong câu đó, nó cắm cúi xuống ăn vì bây giờ cái đói mới thật sự hành hạ nó, nó vừa ăn vừa mỉm cười sung sướng, mắt của nó thỉnh thoảng liếc nhìn sang bàn bên cạnh, nó thấy hai cái mặt nhăn như khỉ của hai anh chàng kia là nó lại mỉm cười.
Nó vừa ăn vừa cười nên suýt chút nữa là nó bị sặc, nó vội lấy cốc nước để uống cho đỡ nghẹn và lấy tay vuốt cổ của mình.
Anh chàng Khoa buồn cười quá, con bé này đúng là trẻ con, nó đi ăn với một người đàn ông mà nó như đi ăn với bạn của nó là thế nào.
Vân không hề chú ý gì tới anh chàng Khoa đang ngồi trước mặt của nó, tất cả tinh thần và giác quan của nó đang nhìn hai anh chàng bên cạnh.
Hoàng và Vũ nhìn nhau mà cười khổ, họ chỉ uống mỗi người một cốc nước là đứng cả lên, mặc dù thức ăn ở trên bàn bày la liệt nhưng họ không hề động đũa, họ trả tiền và bước ra ngoài để đi về.
Vân nhìn theo mà môi nó nở một nụ cười thật tươi, nó vắt chéo hai tay ở trên bàn, nó nói mấy câu tiếng hoa, nó hạnh phúc vì nó đã cho họ được một trận, nhưng nó thấy mình cũng hơi quá đáng và cảm thấy tội nghiệp cho họ.
Nó kết thúc bữa ăn của mình, nó bảo Khoa.
– Chào anh, tôi đã suy nghĩ kỹ lại rồi, tôi không thể nào làm ở chỗ của anh được đâu, tôi giúp anh coi như vì bữa ăn này vậy….!!
Nó đứng lên và định đi, nhưng Khoa bảo nó.
– Cô quên là cô đã ký vào bản hợp đồng rồi à…!!
Vân kinh ngạc hỏi Khoa.
– Anh nói gì lạ thế, anh chỉ bảo tôi là theo anh, tôi có thời gian đâu để ký vào bản hợp đồng nào…!!!
Khoa cười cười bảo.
– Cô không nhớ là tôi nhờ cô thay tôi ký vào một tờ giấy à…??
Vân thờ ơ nói.
– Đúng anh có nhờ tôi ký vào một tờ giấy nhưng đó chỉ là giấy tờ làm ăn của anh, nó đâu có phải là bản hợp đồng của tôi…!!
Khoa nheo nheo mắt trêu nó.
– Nhưng đó là bản hợp đồng của cô, tôi đã in ra làm hai bản, bản mà cô ký chỉ là bản phụ thôi, vì cô đã ký nên bắt đầu từ ngày mai cô sẽ làm trợ lý cho tôi…!!
Vân kinh ngạc, nó ngồi thụp xuống, mắt nó nhìn Khoa đầy tức tối, nó hét.
– Tôi không ngờ anh lại thủ đoạn như thế, anh đi bắt nạt một con bé trẻ con như tôi là thế nào, mà có ông chủ nào kỳ lạ như anh không hả, người ta đã không thích làm thì thôi, tại sao anh lại đi ép người khác phải làm cho anh…??
Khoa không lý gì đến mấy câu chửu khéo của Vân, anh bảo.
– Cô mà không đế n làm tôi sẽ chiếu theo luật bắt cô phải bồi thường thì khổ, nên sáng mai cô biết điều mà đi làm cho sớm…!!
Thật ra Vân đâu có ký vào cái hợp đồng nào, Khoa chỉ bảo nó lấy chữ ký mẫu thôi, nó vì ngốc nên mới bị anh dọa như thế mà nó cũng tin.
Vân tức quá, nó tức tối hỏi Khoa.
– Anh nghĩ là anh dọa được tôi sao, nói cho anh biết tôi sẽ không đi làm vào sáng mai đâu…!!!
Khoa thờ ơ bảo Vân.
– Vậy chúng ta gặp nhau ở tòa án nhé, lúc đó cô đừng trách là tôi không nương tay với cô…!!
Vân sợ, nó thân cô thế cô, tiền tiêu hàng ngày nó phải vất vả lắm nó mới kiếm đủ, nó lấy tiền đâu mà thuê luật sư và hầu tòa, chưa hết nếu nó thua, nó cũng lấy tiền đâu mà bồi thường hợp đồng cho Khoa.
Nó ôm đầu, nó ngu quá, tại sao trước khi ký nó không đọc kỹ là cái gì mà chỉ nhìn cái tiêu đề thôi là nó đã ký đánh xoẹt một cái, bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, đúng là bút xa gà chết.
Nó rầu rầu hỏi Khoa.
– Vậy anh muốn tôi làm gì anh mới hủy hợp đồng kia cho tôi…??
Khoa cố nín cười để làm cho bộ mặt của mình được nghiêm túc, anh hắng giọng bảo nó.
– Bắt đầu từ ngày mai cô phải đến văn phòng của tôi sớm và đợi ở trong đó, tôi sẽ giao việc cho cô…!!
Vân buồn rầu bảo.
– Nếu tôi hủy hợp đồng, tôi sẽ phải đền cho anh bao nhiêu…??
Khoa cố tỏ ra vẻ quan trọng, anh suy nghĩ một lúc rồi bảo.
– Khoảng gần năm mươi triệu….!!
Khoa vừa dứt lời, Vân hét lên.
– Cái gì, anh có đùa tôi không, tôi chỉ giúp anh trong thời gian ngắn hạn thôi, tại sao tôi phải đền cho anh nhiều thế…??
Khoa bảo Vân.