Cô Dâu Bỏ Trốn

Chương 58


Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 58


– Anh không ăn cơm nữa sao…??
– Tôi no rồi….!!
– Mà anh vào lúc nào. Sao em không nghe tiếng anh gõ cửa…!!
– Cô còn mải đùa nghịch thì nghe tiếng tôi thế nào được. Tôi gõ cửa hai ba lần, không thấy cô trả lời nên tôi đành đánh bạo mở cửa bước vào….!!
– Anh làm như thế là không ổn đâu nhé. Nhỡ đâu em đang thay đồ thì sao….!!
– Tôi nghe cô đùa và cười như khỉ thì thay đồ thế nào được…!!
– Em không muốn cãi nhau với anh nữa. Anh nói đi, anh có chuyện gì…!!
– Anh chỉ muốn nói chuyện và tán gẫu với em thôi…!!
– Ra là thế. Em cũng đang muốn rủ anh ra ngoài đây…!!
– Em định đi ra ngoài à. Mà đi đâu….??
– Em muốn quay về căn phòng trọ em thuê ở trước kia. Có vài thứ đồ em cần lấy và muốn trả phòng lại cho người ta….!!
– Nếu thế chúng ta đi thôi…!!
– Liệu em có phiền anh lắm không…??
– Có gì mà phiền. Đi nào…!!
Duy bỏ đi trước. Vân khép cửa rồi bước theo sau. Hai anh chàng vệ sĩ gật đầu chào Duy và Vân. Con nhỏ gật đầu chào lại.
Ánh nắng không chiếu nhiều vào đây nên khách sạn lúc nào cũng mát mẻ. Gió thổi vào từ hướng đông làm cho Vân thoải mái. Con nhỏ nhẹ nhàng nói.
– Em rất hâm mộ người vẽ và thiết kế nên khách sạn này. Anh có thể cho em biết người đó là ai được không…??
Duy nheo mắt hỏi Vân.
– Em định điều tra về khách sạn của nhà anh để tiếp quản dần nó đấy à. Nếu em muốn biết anh sẵn sàng nói cho em biết…!!
– Em không phải là có ý đó. Em chỉ tò mò thôi…!!

– Khách sạn này là do một ông kỹ sư người Đức được gia đình anh thuê vẽ nên. Ý tưởng của nó chủ yếu lấy từ một khác sạn năm sao ở bên Pháp. Đây chỉ là mô hình thu nhỏ của nó mà thôi….!!
Vân gật gù nói.
– Thảo nào khi mới đến đây em thấy ngỡ ngàng vì hình như em đã trông thấy ở đâu đó rồi, hóa ra là em đã từng nhìn thấy nó ở trên mạng….!!
Vân bị hai đứa trẻ đi cùng chiều va vào người khi chúng nó chạy qua. Đứa đuổi đằng trước, đứa đuổi đằng sau. Con nhỏ chúi nhủi suýt ngã xuống đất. Duy vội vàng đỡ Vân. Duy bực mình bảo hai đứa.
– Các em làm ơn đừng chạy lung tung như thế nguy hiểm lắm….!!

Bà mẹ người Đức nói.
– Tôi xin lỗi. Chúng nó nghịch ngợm quá…!!
Vân mỉm cười nói lại.
– Dạ. Không sao đâu ạ. Trẻ con đứa nào mà chả thế…!!
Bà người Đức vui vẻ hỏi Vân.
– Em có thể hiểu được ngôn ngữ của chị sao. Rất vui được gặp em….??
Vân chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra. Con nhỏ khẽ nắm lấy bàn tay của bà mẹ người Đức. Vân đáp bằng tiếng Đức thật ấm và thật chuẩn.
– Rất vui được gặp chị…!!
Hai người trao đổi với nhau vài câu. Chị chào tạm biệt Vân, chị vừa đuổi theo hai đứa con vừa gắt bảo chúng dừng lại. Vân hạnh phúc nói.
– Nhìn chúng thật dễ thương anh nhỉ.??
Duy say đắm nhìn Vân không đáp. Anh chàng chưa bao giờ nghe Vân nói chuyện với người nước ngoài mà chỉ nghe nói Vân có thể nói bốn thứ tiếng khác nhau mà thôi. Nay được chứng kiến tận mắt và nghe được bằng tai, Duy cảm nhận Vân đúng là một cô gái có nhiều tài năng. Duy tinh nghịch hỏi.
– Sao em không tận dụng cơ hội ở đây có nhiều người nước ngoài để luyện khả năng ngôn ngữ của mình….??
Vân biết Duy trêu mình. Con nhỏ cười khoe đôi hàm răng trắng màu sữa, đôi môi màu hồng hé mở. Vân bảo.
– Em sợ anh lại trách em làm phiền khách của anh. Nếu anh đồng ý bắt đầu từ ngày mai em sẽ tìm gặp họ và nói chuyện với họ….!!
– Anh đùa em đấy. Anh không muốn em tiếp xúc với họ nhất là những người đàn ông người nước ngoài….??
Vân tròn xoe mắt hỏi. Trên khuôn mặt của con nhỏ đang đánh một dấu hỏi thật to.
– Tại sao….??
– Anh chỉ nói thế thôi. Em nên làm theo lời của anh thì hơn…!!
– Anh không giải thích tại sao mà bắt em làm theo lời của anh là sao…??
– Sao lúc nào em cũng hỏi anh “tại sao” và “sao” là thế nào…??
– Tại vì em không hiểu nên mới hỏi lại anh chứ bộ. Anh tưởng là em thích như thế lắm à…??
…………………
Hôm nay Vũ không đi làm. Thời gian qua Vũ làm việc như điên nên cơ thể mệt mỏi và bị suy nhược. Vũ hắt sì hơi liên tục, cơ thể nóng hừng hực. Anh chàng có lẽ đã bị cảm do hôm qua dầm mưa đi về nhà.
Vũ chán nản khóa cửa đi ra cửa tiệm thuốc tây gần nhà mua hai ngày thuốc. Vũ tự nấu ình một nối cháo tía tô. Anh chàng nghe công dụng chữa bệnh cảm hữu hiệu của nó. Vũ húp từng ngụm cháo nhỏ, vừa ăn anh chàng vừa nhăn mặt lại. Ốm đau bệnh tật làm cho con người ta thêm tủi thân và cô đơn khi chỉ có một mình chống trọi với nó.
Bức ảnh của Hoa vẫn nằm y nguyên ở trên bàn tám năm qua. Anh chàng lau chùi và nhìn ngắm nó hàng ngày. Đó là một thói quen khó bỏ. Hai ngày trôi qua Vũ chưa có thời gian đi thăm mộ của Hoa. Vũ dự định hôm nay được nghỉ ở nhà có thời gian rảnh dỗi sẽ đi viếng mộ của Hoa.
Vũ mặc một chiếc quần kaki màu trắng, áo sơ mi cộc tay kẻ sọc màu xanh. Bó hoa hồng nhung nằm bên cạnh ghế xe ở đằng trước. Vũ đang lái xe trên con đường ra nghĩa trang. Mây đen kéo về ùn đặc trên bầu trời làm cho không khí chung quanh như trùng cả xuống. Vũ thở dài lẩm bẩm.
– Không phải hôm nay mình lại ngặp xui nữa chứ. Cứ hôm nào mình dự định đi viếng mộ của cô ấy là trời lại mưa. Đúng là khó hiểu….!!


Duy đỗ xe trước cổng của nghĩa trang. Anh chàng đóng cửa xe rồi bước vào trong. Lối vào nghĩa trang được hai hàng cây xanh thẳm kéo dài che mát. Vũ không biết tên của chúng là gì. Tuổi của chúng còn nhỏ nên vẫn chưa cao lớn lắm. Nó được trồng cách đây bốn năm vì từ khi Hoa mất tuần nào Vũ cũng đến đây nên anh chàng biết rõ mọi thứ ở xung quanh nghĩa trang, từ những sự thay đổi nhỏ nhất Vũ cũng nhận ra.
Nhiều cây hoa cúc màu vàng nhỏ được trồng xung quanh mộ. Dưới đất những thảm cỏ xanh tươi được cắt tỉa gọn gàng. Màu hoa cúc vàng, màu xanh của cây lá làm xóa tan đi không khí âm u và đau buồn của những người đi viếng mộ. Ở đây có nhiều ngôi mộ cổ có từ lâu đời. Vũ không rõ chúng thuộc về ai vì nhân thân của những người này đều không có. Anh chàng vẫn thắp nhang cho họ mỗi lần Vũ đến đây.
Vũ thấy xuất hiện thêm mấy ngôi mộ màu trắng nước sơn vẫn còn mới như vậy là
có thêm mấy người mới chết được chôn cất ở đây. Vũ buồn thảm vì xung quanh anh chàng toàn mùi của sự chết chóc và phân li. Người chết đã chết rồi, họ đâu còn gì để đau buồn và tiếc thương như những người sống nữa.
Vũ ước chừng diện tích của nghĩa trang rộng và dài hơn một mẫu và có từ lâu đời rồi. Mộ bé mộ con được xây dựng theo một hàng lối xa tít tắp. Vũ phải đi mỏi chân mới đến được mộ của Hoa.
Vũ đã chồng rất nhiều hoa hồng nhung quanh mộ của Hoa. Anh chàng luôn ước nguyện một ngày nào đó khi gặp nhau ở thế giới bên kia. Vũ sẽ nói cho Hoa biết tình cảm thật của bản thân. Mộ của Hoa được xây bằng gạch men và đá hoa cương, trên bia mộ khắc tên của Hoa và một bức ảnh nhỏ. Do ở Việt nam chỉ còn bố của Hoa và Vũ là người thân nên hai người thay nhau chăm sóc, quét dọn và tu sửa mộ của Hoa. Theo thời gian mọi thứ cũng bị bào mòn đi. Vũ và bố của Hoa đã sửa và quét lại mộ của Hoa một lớp sơn mới vào tháng trước nên trông nó lúc nào cũng như mới được xây.
Vũ kinh ngạc vì có một cô gái đang đứng lặng trước mộ của Hoa. Vũ ngạc nhiên hỏi.
– Cô là ai…??
Đào giật mình quay lại. Con nhỏ cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy Vũ. Đào hỏi lại Vũ bằng một câu hỏi tương tự.
– Anh là ai…??
– Tôi là bạn của cô gái chủ nhân của ngôi mộ này….??
– Thật thế sao. Em là em gái của chị Hoa…!!
Vũ mừng rỡ hỏi.
– Em là Đào đúng không…??
Đào càng tò mò về tên tuổi và mối quan hệ của Vũ với chị gái hơn. Con nhỏ ngước đôi mắt đầy nghi ngờ hỏi Vũ.
– Tại sao anh lại biết tên em…??
– Em không nhớ anh chàng hay đến nhà em chơi và cho em kẹo đấy à…??
Đầu óc của Đào bắt đầu hoạt động mạnh. Hình bóng một anh chàng đeo kính cận dày cộp thoáng hiện ra trong óc của con nhỏ. Đào ngập ngừng nói.
– Anh.. anh là anh Vũ phải không…??
– Đúng rồi…!!
Đào ngắm Vũ cho thật kỹ. Vũ bây giờ khác với Vũ của ngày xưa quá. Anh ấy đã già hơn ngày xưa nhiều và đẹp trai hơn. Đào rơi lệ hỏi.
– Ngày chị gái em mất không ai báo cho em nên em không có cơ hội được nhìn mặt chị ấy lần cuối…!!
– Đừng buồn em ạ. Mọi chuyện cũng đã qua cả rồi….!!
Vũ đặt bó hoa hồng nhung trên mộ của Hoa. Anh chàng thầm thì nói.

– Hôm nay anh đến thăm em đây. Anh hy vọng là em thích bóa hoa này. Thứ bảy tuần trước anh đã định đi thăm em rồi nhưng vì trời mưa và mau tối quá nên anh không đi được…!!
Hai anh em thắp hai nén nhang. Đào và Vũ cắm vào một chiếc bát nhang con đã đầy chân nhang được đặt chính giữa của ngôi mộ. Vũ thở dài hỏi Đào.
– Em định ở đây lâu không…??
– Em cũng không biết nữa. Khi nào em làm xong chuyện em sẽ quay về bên kia…??
– Em đã thăm bố của em chưa…?/
– Em vẫn chưa đi được vì chưa xắp sếp được thời gian. Có lẽ ngày mai em sẽ đi….!!
– Anh bây giờ làm gì…??
– Anh mở một hệ thống siêu thị khắp thành phố nên công việc hơi bận rộn…!!

– Anh giỏi thật…!!
– Có gì đâu em. Bây giờ em vẫn đang đi học chứ…??
– Vâng. Em đang học năm nhất ở một trường đại học….!!
– Em học khoa gì…??
– Kinh tế anh ạ…!!
– Tốt rồi. Mẹ và gia đình của em vẫn khỏe mạnh chứ…??
– Vâng. Tất cả đều ổn….!!
Trái tim của Vũ thổn thức. Anh chàng đứng lặng ngắm Đào. Con nhỏ sao trông giống Hoa đến thế. Cách đây tám năm về trước Hoa cũng mặc một áo chiếc áo có nhiều hoa tím nhạt, chiếc váy màu hồng, mái tóc cắt ngắn, làn da bánh mật. Từ làn môi, ánh mắt, sống mũi, vóc dáng đều giống Hoa y như đúc khi cô ấy 18 tuổi.
Vũ từng hứa với lòng là khi nào tìm được một cô gái giống với Hoa. Anh chàng sẽ mở thử trái tim của mình ra xem cảm giác có giống với khi yêu Hoa hay không. Vũ không ngờ là Đào lại giống như là bản sao của Hoa đến thế. Vũ hỏi.
– Em có thể đi uống nước với anh được không…??
– Dạ, được. Em cũng có một vài chuyện muốn hỏi anh về chị của em…!!
– Nếu thế hai anh em mình đi thôi…!!
Đào nhẹ nhàng đáp.
– Vâng…!!
Trước khi đi Đào và Vũ còn nhìn lại ngôi mộ của Hoa thêm một lần nữa. Hai người đều có chung một niềm đau khi mất đi người thân yêu. Không khí buổi chiều làm ọi thứ ở đây thêm quạnh hiu, cơn mưa trút xuống bất chợt làm cho cảnh vật càng thêm thê lương. Nước mưa như những giọt nước mắt đang gột rửa đi những vết thương lòng của cả hai người. Vũ cởi chiếc áo khoác ở bên ngoài ra anh chàng dang rộng đủ che cho cả hai người. Vũ giục.
– Chúng ta chạy nhanh lên không ướt hết bây giờ…!!
Đào vuốt mất giọt nước mưa trên mặt. Con nhỏ đáp.
– Vâng. Mình đi nhanh thôi anh….!!
Cả hai che chung một chiếc áo khoác cùng chạy thật nhanh ra cổng của nghĩa trang. Nhìn họ lúc này rất giống một cặp tình nhân. Bó hoa hồng nhung mà Vũ để trên mộ của Hoa đang rung rinh trước gió, hình như phảng phất đâu đây có ai đó đang cười.
……………………
Căn gác nhỏ mà Vân thuê là một căn phòng rộng chưa đầy 4 mét. Trong phòng Vân không bày biện gì nhiều chỉ có một ít quần áo ở trên mắc và vài quyển sách trên một chiếc bàn con. Giấy dán tường màu xanh nhạt do con nhỏ mua ở siêu thị của Vũ đem về dán. Khung hình của gia đình được Vân treo trang trọng trên tường. Con nhỏ ngắm và lau chùi nó hàng ngày, đây là một cách làm vơi đi nỗi nhớ nhà và nỗi nhớ gia đình của con nhỏ khi phải sống một mình.
Chiếc va ly màu đỏ được dựng gọn ở góc bên trái của căn phòng. Vân do lười nấu nướng nên bếp lúc nào cũng lạnh tanh. Chỉ có một đôi đũa làm bằng gỗ được tô sơn mài và hai chiếc bát con trên kệ. Vân do sống một mình nên con nhỏ chỉ mua độc nhất một chiếc nồi con. Có nấu nướng hay muốn ăn gì mà từ hai món trở lên. Vân phải nấu từng món ăn một trước. Phòng tắm dùng chung với mọi người trọ ở đây. Tuy hơi bất tiện nhưng cũng có cái hay của nó. Vân nhớ những hôm trời mưa, con nhỏ vừa bưng chậu quần áo vừa chạy thật nhanh lên lầu vì sợ ướt.

Cuộc sống ở đây còn nhiều điều mới mẻ và có nhiều thứ mà Vân phải học. Vân đã quen với không khí ồn ào và nhiệt độ nóng bức ở trong phòng. Ở đây không có lúc nào được yên tĩnh, từ sáu giờ sáng hôm nay đến sáu giờ sáng hôm nay tiếng cười nói của mọi người xung quanh lúc nào cũng vang vọng lên. Lần đầu tiên đến ở con nhỏ gần như thức trắng đúng một tuấn nhưng kể từ sau đó Vân ngủ như một con heo. Con nhỏ còn cảm thấy thiếu vắng nếu như không nghe tiếng cười trong trẻo và chất phác của những người lao động ở xung quanh đây.
Vân quen biết nhiều người và hay lên phòng của mấy chị công nhân chơi. Họ hay cho Vân quà và có nấu món gì ngon cũng bưng cho con nhỏ. Tình cảm nồng nàn thắm thiết của những người đi làm ăn xa quê và thiếu vắng tình thân đã làm cho họ xích lại gần nhau hơn.

Nay phải xa họ làm cho Vân thấy nhớ và thấy yêu hơn căn phòng trọ của mình. Vân từng nghe nhà thơ Chế Lan Viên viết về điều này. Lúc đầu bạn có thể ghét và có thể không quen nhưng khi xa rồi mọi thứ lại trở nên thân thương và nhớ đến quặn lòng.
Vân đến vào buổi chiều nên mọi người đều đã đi làm hết cả. Vân không có cơ hội chào ai. Con nhỏ tự hứa với lòng là khi nào rảnh dỗi Vân sẽ quay về chào lại họ sau.Vân buồn rầu nhìn lại căn phòng trọ lần cuối. Con nhỏ thở dài bảo Duy.
– Không biết bao giờ em mới có thể quay lại đây…??
Duy bực mình hỏi.
– Em muốn quay lại đây lắm hay sao…??
– Tất nhiên rồi. Cuộc sống tự lập bao giờ cũng thú vị hơn…!!
Duy gõ đánh cốp một cái vào đầu của Vân. Anh chàng gắt.
– Em có bị điên không hả. Sao ở khách sạn sung sướng và đầy đủ tiện nghi không muốn mà lại muốn đến khu ổ chuột này ở là sao…??
Vân chán nản bảo.
– Ở khách sạn em không quen. Em chỉ muốn ở một nơi yên tĩnh và thoải mái mà thôi…!!
– Hay là anh thuê cho em một căn biệt thự để em sống ở đó nhé…!!
Vân lắc đần nói.
– Nếu thế em lại càng không muốn. Làm như thế kì lắm…!!
– Có gì đâu mà kỳ. Em không thích thì chuyển chỗ ở có sao đâu…!!
– Thôi chúng ta dẹp chuyện này sang một bên đi. Anh có muốn đi chơi ở đâu không…??
– Anh vừa mới sang đây nên không biết nhiều chỗ. Chắc là anh phải nhờ em làm hướng dẫn viên du lịch…!!
Vân phì cười nói.
– Anh nhờ nhầm đối tượng rồi vì chính em cũng là người lạ ở đây. Mặc dù ở đây đã lâu nhưng em không có thời gian đi khám phá xung quanh….!!
– Vậy em có gợi ý gì không…??
Vân nắm lấy tay của Duy lắc lắc con nhỏ vô tư hỏi.
– Hay chúng ta đi nhà sách nhe anh. Đã lâu rồi em không đến đó…!!
Chưa bao giờ Duy thấy Vân gần gũi như thế này. Anh chàng dịu dàng hỏi.
– Em muốn đến đó thật à…??
– Vâng…!!
– Nếu thế chúng ta đi thôi…!!
Con đường dẫn vào phòng trọ của Vân nhỏ hẹp nên chiếc xe ô tô màu đen bóng của Duy không thể đi vào. Anh chàng bảo anh tài xế đợi hai người ở ngoài. Vân sắp xếp hết tất cả quần áo, mấy cuốn sách và khung hình vào va ly. Vân mâm mê đôi đũa và hai cái bát con. Con nhỏ ngượng ngập hỏi Duy.
– Em phải làm gì với chúng đây…??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.