Cô Dâu Bỏ Trốn

Chương 52


Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 52


sẽ sang bên đó….!!
Bà Jenny kinh ngạc hỏi.
– Mẹ bảo sao. Gia đình của chị ấy sang bên này làm gì…??
Bà Hồng Trà thở dài nói.
– Chuyện Duy và Vân kết hôn với nhau đã bị lộ rồi. Thằng Tuấn Anh cũng muốn được cạnh tranh công bằng với thằng Duy….!!
Bà Jenny căm phẫn. Bà vẫn chưa thể nào quên được cảnh tượng Duy nằm bất động trên giường bệnh, cả người quấn đầy băng. Khi Duy tỉnh dậy, câu đầu tiên mà Duy hỏi bà là. “Bác là ai.
Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, bà cố nén nói.
– Nó còn muốn gì nữa. Không phải mẹ đã cho nó thêm mấy cổ phần của công ty rồi còn gì. Ngay cả người yêu đầu tiên của thằng Duy nó cũng cướp, nó còn định làm cho thằng Duy phải đau khổ và tổn thương đến bao giờ nữa….!!
Bà Hồng Trà đành bất lực nhìn cảnh hai anh em ông John đấu đá nhau. Trong công ty họ luôn hằm hè và không ai bảo ai thế nào. Cứ mỗi lần họp cổ đông là mỗi lần họ tranh cãi khiến cho các cổ đông khác phải phản cảm và không muốn tham dự. Bà phải lấy tư cách chủ tịch để đè nén họ.
Mong ước lớn nhất của bà là làm thế nào ối bất hòa này được giải tỏa. Bà muốn gia đình được yên ấm và hạnh phúc như xưa nhưng có lẽ điều này hơi khó vì lòng đố kị của gia đình Tuấn Anh quá lớn.

Cậu ta được sinh ra và lớn lên trong sự khắc nghiệt của một người mẹ có quá nhiều tham vọng. Bà ta luôn muốn được trên người khác, nhưng ông Tuấn Hùng lại không đáp ứng được điều đó. Ông ta cũng giống như Tuấn Anh hồi còn trẻ. Ông ta chỉ mải chơi không chịu học, ông ta dựa vào cái mã đẹp trai của mình để tiến thân.
Duy may mắn hơn Tuấn Anh. Cậu ta lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ. Tuy có nhiều áp lực nhưng ông John và bà Jenny luôn ở bên khuyến khích và động viên Duy. Dù có khó khăn hay mệt mỏi như thế nào Duy cũng có người ở đằng sau hỗ trợ.
– Con phải thông cảm ẹ. Mẹ là người đứng ở giữa nên không thể thiên vị bên nào được…!!
– Mẹ định khi nào bay sang đây để con đi đón…!!
– Có lẽ khoảng 7 giờ sáng mai mẹ sẽ đến nơi…!!
– Con biết rồi. Con sẽ đến sân bay đón mẹ đúng giờ….!!
– Con đã gặp gia đình Vân rồi chứ…??
– Con gặp họ hôm qua. Bây giờ họ đang ở cùng khách sạn của gia đình…!!
– Con và họ đang ở cùng nhau à. Điều đó có nghĩa Duy đã đồng ý kết hôn với Vân rồi phải không…??
– Con cũng không biết nữa. Chuyện này khó nói lắm mẹ ạ….!!
– Tại sao lại khó nói. Có gì con cứ nói thẳng ra đi, ấp úng mãi làm gì…!!
– Con thấy cả Vân và Duy vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân nhưng theo quan điểm của con thì chúng nó đã bắt đầu thích nhau rồi…!!
Bà Hồng Trà mừng rỡ hỏi.
– Con nói thật chứ. May quá, nếu chúng nó thích và yêu nhau thật thì mẹ không cần phải đau đầu nữa rồi…??
– Mẹ đừng nói sớm quá. Con xin lỗi khi phải nói thế này nhưng con không tin là thằng Tuấn Anh sẽ để yên cho Duy yêu Vân đâu. Nó sẽ tìm mọi cách để Vân và Duy xa nhau giống hệt cái cách mà nó làm cho Đào xa Duy vậy. Nếu điều này mà xảy ra nữa thì con biết phải sống ra làm sao đây hả mẹ…??
Bà Hồng Trà đau lòng nói.
– Mẹ xin lỗi nhưng mẹ cũng không biết phải trả lời con như thế nào cho phải. Mẹ muốn gia đình chúng ta hòa thuận và sống hạnh phúc nhưng các con làm ẹ đau đầu quá. Bây giờ tiền bạc cũng là vô ích, các con chỉ nhìn thấy được những cái lợi trước mắt mà quên mất rằng tình thân mới là quan trọng….!!
– Không phải chúng con muốn chiến tranh với gia đình của anh chị nhưng họ đâu coi chúng con là em. Trong con mắt của họ, chúng con chỉ là người ngoài và là người cạnh tranh với họ mà thôi…!!
– Chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này sau. Hẹn gặp lại con vào ngày mai…!!
– Vâng. Con chào mẹ…!!
Bà Jenny thẫn thờ cúp máy. Bà cứ tưởng thế là yên nhưng không ngờ mọi chuyện lại xoay theo một chiều khác. Bà ước giá mà có ông John ở đây thì tốt quá. Bà sẽ có người để dựa vào. Bà không muốn một mình đối phó với gia đình của Tuấn Anh. Bà phải làm gì bây giờ.
Bà nhìn bóng dáng cô độc của Duy đang ngồi đọc sách trong phòng. Thằng con trai của bà đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, bà không muốn nó phải chịu đựng thêm nữa. Mong ước của bà là thế nhưng bà không thể kiểm soát được định mệnh. Bà chỉ có thể làm hết khả năng của mình và cầu chúc mọi chuyện tốt đẹp cho Duy mà thôi.
Bà quay trở ra phòng khách. Bà hối lỗi nói.
– Xin lỗi vì bắt mọi người phải đợi. Tiện đây cháu cũng muốn thông báo một tin…!!
Ông Chương tò mò hỏi.

– Chị muốn thông báo tin gì…??
Bà Jenny quan sát nét mặt háo hức và tò mò của ba người. Bà chán nản nói.
– Ngày mai mẹ của cháu và gia đình anh chị cả sẽ bay sang đây…!!
Ông Chung mừng rỡ nói.
– May quá. Cũng đã lâu rồi tôi không được gặp chị ấy….!!
Đào còn đi lang thang ngoài đường nên chưa vào công ty của Khoa. Con nhỏ chỉ nhắn tin thông báo cho Khoa biết là sẽ gặp lại Khoa vào giờ nghỉ chưa của công ty.
Vân sau khi hoàn tất công việc cho Khoa. Vân nói.
– Em có thể đi ăn cơm được chưa…??
Khoa sếp lại chồng hồ sơ cho gọn gàng. Anh chàng hỏi.
– Em có thể đi ăn cùng với anh không. Lâu rồi anh em mình chưa đi…??

Vân ngập ngừng nói.
– Em thấy ngại lắm. Anh đi ăn một mình đi vậy…??
– Có gì mà ngại. Hay là em coi anh là người ngoài….??
– Không phải thế nhưng mà em sợ bị mọi người ở đây dị nghị….!!
– Anh thấy em sợ bản thân của em thì đúng hơn. Thôi đừng có viện cớ nữa. Chúng ta đi thôi….!!
Vân không còn cách nào khác. Con nhỏ đành nói.
– Vâng….!!
Trên môi của Khoa khẽ hé mở một nụ cười. Trong lòng của anh chàng đang hát một khúc nhạc reo vui. Không cần phải nói Khoa vui như thế nào. Bây giờ mỗi lời nói đồng ý của Vân có giá trị hơn ngàn điều khác.
Khoa và Vân sánh đôi cùng đi khỏi công ty. Hai người chọn một nhà hàng không xa công ty lắm. Khoa hỏi.
– Em có muốn vào đây ăn không…??
Vân ngước nhìn tấm biển quảng cáo. Con nhỏ gật đầu bảo.
– Nhìn cũng bắt mắt đấy. Chúng ta vào thôi…!!
Hai người chọn một cái bàn gần giữa của quán. Khoa hỏi.
– Em muốn ăn gì để anh gọi…??
Vân nhìn thực đơn. Con nhỏ chỉ trỏ vào hai cái tên được in ở phía trên cùng. Khoa gọi chị phục vụ. Sau khi được bưng thức ăn lên. Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện. Khoa rất tò mò về mối quan hệ của Vân với Duy. Anh chàng hỏi tiếp câu hỏi lúc sáng.
– Em nói là cuộc hôn nhân này do ông nội và bố mẹ của em sắp xếp. Điều này có đúng không…??
Vân ngước mắt nhìn Khoa. Con nhỏ chán nản nói.
– Vâng. Đây hoàn toàn là sự thật. Em chỉ vừa mới gặp anh ấy vào hôm qua thôi…!!
Khoa kinh ngạc nếu những điều mà Vân nói là sự thật thì may cho anh chàng quá. Khoa thở phào nhẹ nhõm vì điều đó có nghĩa Khoa và Duy đều có thể cạnh tranh công bằng với nhau để xem Vân sẽ chọn ai.
– Em thích cậu ta chứ…??
– Em đã nói với anh rồi. Bây giờ em vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân….!!
– Em sẽ làm gì nếu em không yêu Duy…!!
– Còn làm gì được nữa. Em sẽ hủy hôn ngay lập tức. Em không muốn có một cuộc hôn nhân không có tình yêu…!!
Khoa mừng quá nên anh chàng buột miệng hỏi.
– Thật chứ….??

Nhìn nét mặt vui mừng hớn hở của Khoa. Vân tò mò hỏi.
– Anh làm gì mà vui vẻ thế. Không lẽ em không kết hôn được với anh Duy là chyện đáng mừng hay sao…!!
Khoa bối rối uống một ngụm nước. Anh chàng lấp liếm nói.
– Anh chỉ muốn em lấy được người mà em yêu….!!
Vân do không hiểu được tâm ý của Khoa nên con nhỏ gật gù bảo.
– Em cũng hy vọng thế nhưng bây giờ nói chuyện này là hơi sớm vì em vẫn còn nhỏ quá…!!
Trong lòng của Khoa không có lúc nào nhẹ nhõm như lúc này. Anh chàng gần như đã hiểu toàn bộ câu chuyện. Vậy là không phải Vân yêu sớm và không phải Vân muốn kết hôn với Duy. Khoa cười tươi nói.
– Sao em không ăn tiếp đi. ..!!
Vân buông đũa xuống bàn. Con nhỏ từ tốn bảo.
– Em no rồi. Anh cứ dùng tự nhiên đi nhé. Em phải vào nhà vệ sinh một chút…!!
– Ừ. Em đi đi…!!
Vân đứng dậy. con nhỏ đang tìm nhà vệ sinh. Khoa ngồi một mình, anh chàng đang tính toán phải thể hiện tình cảm của mình với Vân như thế nào. Nếu trực diện quá Khoa sợ sẽ bị Vân từ chối vì theo Khoa bây giờ Vân giống như một tờ giấy trắng con nhỏ vẫn chưa viết một chữ nào lên đấy. Khoa cần thời gian để làm việc đó nhưng nếu kéo dài quá Khoa sợ mình sẽ bị lép vế trước Duy. Đằng nào Khoa cũng sợ.
Đào lang thang mãi đến khi mỏi chân rồi thì thôi. Con nhỏ thấy Duy đi, con nhỏ cũng thuê một chiếc xe tắc xi đuổi theo. Bây giờ Đào đã biết Duy ở đâu và đang làm gì. Con nhỏ nhìn cái khách sạn hai sao to đùng trước mặt. Đào ngập ngừng nửa muốn vào nửa lại không dám.

Đào muốn gặp lại Duy nhưng Đào lại sợ phải gặp mặt bà Jenny vì bà đã cấm Đào tiếp cận với Duy. Đào đừng nhìn khách sạn như bị thôi miên. Mấy vị khách và mấy cô nhân viên đi qua đi lại trước mặt của Đào làm cho con nhỏ chóng cả mặt.
Đào hỏi một chị lao công.
– Chị ơi làm ơn cho em hỏi. Bà chủ và cậu chủ khác sạn này đang ở đây chứ ạ…??
Chị lao công nhìn Đào từ đầu tới chân. Chị ta nói.
– Em là ai và em hỏi họ làm gì…??
– Em là bạn của cậu chủ khách sạn này. Em hỏi chị vì em không chắc là cậu ấy có ở đây không thôi…!!
– À. Chị hiểu rồi. Cậu chủ và bà chủ đều ở đây cùng với gia đình vợ chưa cưới của cậu ấy…!!
Đào tái hết cả mặt. Con nhỏ lắp bắp hỏi tiếp.
– Vợ chưa cưới và gia đình của cô ta cũng ở đây sao…??
Thấy thái độ sợ hãi và ấp úng của Đào. Chị nhân công nghi ngờ hỏi.
– Em bị làm sao thế…??
Đào lấp liếm.
– Em không sao cả. Chỉ là đầu của em hơi bị choáng váng một chút thôi. Chị làm ơn nói cho em biết đi….!!
– Thì chị đã nói cho em biết rồi đấy. Họ đều ở cả đây…!!
– Em cám ơn chị….!!
– Không có gì…!!
Chị nhân công bỏ đi. Đào đứng chết lặng một chỗ. Con nhỏ không thể gặp mặt Duy ở đây nữa rồi. Đào gồng mình lên nghĩ.
– Mình cứ vào khách sạn này thuê ở. Họ làm gì có quyền đuổi mình vì mình đến đây với tư cách là một vị khách cơ mà. Đúng rồi cứ thế mà làm…!!
Đào chạy vội ra đường. Con nhỏ vẫy gọi một chiếc xe tắc xi. Đào bảo anh chàng tài xế.
– Anh làm ơn chạy đến địa chỉ này cho em…!!

Anh chàng tài xế cầm lấy tờ giấy mà Đào đưa. Anh ta gật đầu nói.
– Được rồi. anh sẽ đưa em đến đó…!!
……………….
Duy chờ mãi mà Vân vẫn không chịu gọi điện ình. Anh chàng lẩm bẩm.
– Con nhỏ này định chời trò mất tích với mình hay sao. Được rồi mình đành phải gọi cho nó vậy…!!
Duy bấm số điện thoại di động của Vân. Vân đang ở trong nhà vệ sinh nữ của nhà hàng và đang rửa tay ở trong bồn. Chiếc túi quần ngọ nguậy vì điện thoại rung. Vân lau khô tay rồi mới dám lấy điện thoại ra khỏi túi.
– Anh gọi cho em có gì không…??
– Còn làm gì nữa. Tôi hỏi thăm cô chứ còn làm gì….!!
Vân cười toe toét hỏi.
– Anh không có việc gì làm hay sao…??
– Cô tưởng tôi chỉ ngồi không thôi à. Tôi không nên goi điện cho cô đúng không…??
– Không phải thế. Em chỉ tò mò thôi…!!
– Được rồi. Cô đang làm gì đấy…??
– Em đang ăn cơm chưa…!!
– Một mình hay với ai…!!
– Cùng với anh Khoa…!!
Vân vừa mới dứt lời. Duy tức giận gắt.
– Cái gì. Tôi đã dặn là cô phải tránh xa đàn ông ra kia mà…!!
– Em biết thế. Nhưng anh ấy là sếp của em. Chúng em chỉ là bạn thôi…!!
– Tôi không cần biết anh ta là gì của cô. Cô nên nhớ bây giờ cô đã có hôn ước với tôi rồi…!!
– Vâng, em nhớ rồi. Anh còn gì dặn dò nữa không…??
– Tôi chỉ cần cô nhớ được đó là tốt rồi. Tôi không còn yêu cầu nào khác nữa…!!
– Chiều nay em bận việc nên có lẽ buổi tối em mới về được…!!
– Cô bận gì….??
Vân định nói là đi lễ chùa cùng với bà cháu Khoa nhưng con nhỏ sợ bị Duy la nên nói chớ đi.
– Dạ, chỉ là việc của công ty thôi. Có gì em sẽ gọi điện lại cho anh sau…!!

– Cô nhớ phải gọi điện thông báo cho tôi đấy. Nếu để tôi phải gọi cho trước một lần nữa là cô không yên với tôi đâu…!!
– Khổ quá. Anh làm gì mà cứ như là quản gia của em thế. Em phải có tự do của mình chứ…!!
– Đó là việc của cô. Chào cô…!!
– Vâng. Chào anh…!!
Vân đút điện thoại vào túi quần. Con nhỏ cáu giận nghĩ.
– Tên này càng ngày càng quá đáng. Mình chỉ là bạn của hắn thôi. Sao hắn dám quản lý từng hành động của mình thế chứ. Hắn đúng là một tên độc tài…!
Quay lại chiếc bàn lúc nãy. Vân hỏi Khoa.
– Anh đã dùng bữa xong chưa…??
– Xong rồi. Em muốn về công ty luôn hay là đi loanh quanh đâu đó…??
Vân mỉm cười đáp.
– Lâu rồi em không đến thăm bà nội của anh. Em muốn mua cho bà một món quà…!!
Khoa lắc đầu nói.
– Điều đó không cần thiết đâu em. Em làm thế có khác sáo quá không vì dù sao bà nội và anh đã coi em là người nhà rồi còn gì….!!
– Em chỉ là nhân viên của anh thôi. Còn người nhà của anh, em không dám nhận đâu…!!
Khoa buồn rầu hỏi.

– Em coi anh là người ngoài sao. Vậy trong lòng của em. Anh là gì…??
Vân thấy câu hỏi của Khoa rất khó trả lời. Vì Vân chưa bao giờ nghĩ về điều này. Tại sao hôm nay Khoa lại thay đổi thái độ với Vân như thế.
– Điều này có quan trọng với anh lắm không…??
– Tất nhiên là quan trọng rồi. Em hãy thật lòng nói cho anh biết…!!
– Em xin lỗi vì em chưa bao giờ nghĩ đến điều này và em cũng không nghĩ anh sẽ hỏi em…!!
– Tại sao…??
– Đơn giản thôi. Vì ngày nào mà chúng ta chẳng cãi nhau, em làm gì còn thời gian mà nghĩ chứ…!!
– Nếu thế từ nay em hãy nghĩ dần đi là vừa….!!
– Tại sao…??
Khoa bật cười bảo Vân.
– Em đang lặp lại câu hỏi của anh đấy. Nhưng dù làm gì thì em hãy nghĩ về câu hỏi của anh nhé. Anh mong em hãy trả lời cho anh biết vào một ngày không xa….!!
Khoa gọi chị phục vụ, anh chàng trả tiền ăn. Vân nói.
– Em không muốn làm phiền sếp đâu. Phần em thì hãy để em trả…!!
Khoa bực mình nói.
– Anh đã nói là để a nh mời em rồi còn gì. Sao em cứ làm khó anh mãi thế…??

Vân tiu nghỉu nói.
– Anh làm khó em thì có…!!
Khoa đưa tiền cho chị phục vụ. Anh chàng gắt.
– Từ sau em mà còn khách sáo với anh như thế là không yên với anh đâu….!!
– Sao ai cũng thích bắt nạt em thế nhỉ. Cái số của em đúng là không ra gì…!!
Nhìn cái miệng phồng lên của Vân. Trông con nhỏ phụng phịu dễ thương như trẻ con. Khoa xoa đầu Vân và bảo.
– Đi thôi cô nhân viên khó tính của tôi…!!
Vân cãi.
– Ai bảo anh là em khó tính. Anh phải nói là em cực kỳ dễ tính mới đúng….!!
Khoa khoanh tay lại. anh chàng nhìn Vân từ đầu đến chân. Khoa lắc đầu nói.
– Trông em chẳng có điểm nào là dễ tính cả. Từ cách nói hay cãi lại người khác, tranh luận lúc nào cũng đòi phần thắng và đôi khi gàn bướng không chịu nổi. Em xem em dễ tính ở điểm nào…!!
– Đấy chỉ là bề ngoài của em thôi. Còn bên trong thì lại khác…!!
– Khác ở điểm nào…!!
– Khác ở điểm nào thì anh phải tự tìm hiểu lấy chứ. Tại sao em phải nói cho anh biết…!!
Khoa chụp ngay lấy cơ hội. Anh chàng gấp gáp hỏi.
– Em sẽ cho phép anh làm điều đó chứ…??

Vân chột dạ khi nhìn ánh mắt tha thiết và nồng cháy của Khoa. Con nhỏ cụp ngay mắt xuống và ngượng ngùng nói.
– Em không biết…!!
Khoa dịu dàng hỏi.
– Em mà không biết thì ai biết. Không lẽ anh phải hỏi cha mẹ em…??
Vân thấy càng ngày Khoa càng dồn Vân vào thế bí. Con nhỏ biết nếu còn tranh luận với Khoa nữa thì thế nào Vân cũng bị thua và càng thêm xấu hổ.
– Chúng ta đi về thôi…!!
Vân bỏ đi thẳng ra cửa. Con nhỏ đi gần như là chạy. Khoa lắc đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn xinh sắn của Vân. Khoa nghĩ.
– Mình nhất định phải giành được trái tim của cô ấy…!!
……………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.