Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 37
sở thích khác người như thế.
– Đi thì đi mà anh có thể bớt đánh vào đầu của tôi được không hả. Ngày nào anh cũng đánh tôi thì còn gì là đầu của tôi nữa…??
Duy nhướng mắt lên trêu Vân.
– Tôi chỉ đánh nhẹ vào đầu của cô thôi mà cô đã kêu toáng lên như thế rồi nếu mai sau tôi có tức cô thì không lẽ tôi phải đánh vào mông của cô hay sao…??
Vân đỏ bừng cả mặt, con nhỏ gắt.
– Anh ăn nói vô duyên vừa thôi. Ai cho phép anh phát biểu bừa bãi ở đây thế hả…??
Duy phì cười anh chàng dịu dàng nói.
– Tôi chỉ trêu cô thôi. Cô phải hứa với tôi là hôm nay chúng ta không được phép cãi nhau hay gây sự với nhau nữa. Tôi muốn được một lần thoải mái đi chơi với ai đó….!!
Vân thở dài và thương hại cho đời sống cô độc một mình của Duy. Vân thấy tội nghiệp cho anh chàng khi không có bạn bè chơi cùng. Vân tự nhiên nắm tay của Duy, con nhỏ lúc này coi Duy như một người anh trai xa quê lâu ngày trở về đất tổ nên con nhỏ có trách nhiệm làm một người hướng dẫn viên du lịch.
– Đi nào, tối hôm nay chúng ta phải đi dạo quanh những nơi đẹp nhất ở đây rồi về….!!
Vân chủ động lôi Duy ra khỏi cửa tiền sảnh của rạp chiếu phim. Con nhỏ vừa đi xuống bậc thang vừa cười bảo Duy.
– Anh có muốn chúng ta chụp một kiểu ảnh làm kỷ niệm hôm nay đi chơi hay không…??
Duy bật cười vui vẻ vì đã từ lâu rồi Duy mới được thoải mái tự do là chính mình như lúc này. Anh chàng đã gỡ bỏ đi lớp hóa trang lạnh lùng và đạo mạo mà thay vào đó là sự hồn nhiên và vô tư của một đứa trẻ đang trưởng thành. Duy tự nhủ.
– Hôm nay hãy tạm quên đi mình là ai và đang phải làm gì mà hãy thả lỏng cơ thể và mở rộng lòng của mình ra để đón nhận những niềm vui và mật ngọt của cuộc sống…!!
Vân thấy Duy vui vẻ như một đứa trẻ và mỉm cười thật ngây thơ trong sáng. Trái tim của Vân khẽ rung lên, cơ thể của con nhỏ hồi hộp một cách lạ thường. Vân ôm lấy ngực vì nhịp tim đang đập nhanh quá mức bình thường.
Duy khoe chiếc răng khểnh có duyên ra hỏi Vân.
– Thế nào hả cô hướng dẫn viên, cô định đưa tôi đi đâu đây…??
Vân giật mình, con nhỏ cố che dấu đi những cảm giác lạ lùng và sao xuyến ở trong lòng đối với Duy bằng một nụ cười thật ngọt. Đôi má của Vân lóm lại thành hai cái núm đồng tiền thật xinh. Vân reo vui bảo.
– Đầu tiên chúng ta đến nhà hàng của Pháp rồi sau đó tôi đưa anh đến chỗ này hay lắm…!!
Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau. Vân và Duy đứng bất động trong vài giây vì kinh ngạc và vì họ như đang cố đọc xem người kia đang nghĩ gì. Tự nhiên không khí giữa hai người như trùng cả xuống, một sự ngượng ngùng và bẽn lẽn bao trùm lấy hai người. Vân và Duy chưa bao giờ trải qua cảm giác nào giống như cảm giác hồi hộp và một sự cuốn hút về đối phương đang vây lấy như lúc này.
Vân quay mặt đi hướng khác, con nhỏ nhẹ nhàng nói.
– Chúng ta đi thôi….!!
Duy đứng lặng một chỗ, anh chàng cảm thấy trái tim và khuôn mặt của mình không được ổn vì trái tim đang đập lên những nhịp liên hồi, còn khuôn mặt lại đang đỏ lừng lên như người bị xốt. Bàn tay của Vân vẫn nắm lấy bàn tay của Duy. Vân bước đi trong khi Duy vẫn đứng một chỗ nên con nhỏ bị lôi giật lùi lại.
Vân quay lại nhìn Duy, con nhỏ hối thúc.
– Sao anh còn đứng đó, không lẽ anh muốn chúng ta về nhà…??
Duy mỉm cười đáp lại lời của Vân.
– Tôi chỉ đang nghĩ là mình có bị bệnh gì hay không thôi…!!
Vân kinh ngạc và lo lắng hỏi Duy.
– Anh bị mệt hay đau ở đâu à. Có cần tôi đi mua thuốc hay đưa anh vào bệnh viện hay không…??
Anh chàng Duy ngốc nghếch liền dùng bàn tay phải đặt lên trán của Vân rồi lại đặt lên trán của mình. Vân không hiểu Duy làm như thế này là có ý gì. Vân tự hỏi có phải anh chàng bị xốt nên mới muốn kiểm tra nhiệt độ trên cơ thể của Vân hay không.
Duy lẩm bẩm.
– Rõ ràng c ô ấy và mình không khác nhau bao nhiêu. Vậy tại sao mặt của mình tự nhiên lại đỏ bừng lên và tại sao trái tim của mình lại đập thật nhanh như thế…!!
Vân thấy Duy cứ đứng lẩm bẩm một mình, cái gì mà tại sao với lại đỏ lên gì đó. Con nhỏ nghe lùng bùng hết cả lỗ tai. Vân lấy tay sờ lên trái của mình rồi sờ lên trán của Duy. Con nhỏ phán.
– Anh có bị đau ốm hay bị sốt gì đâu vì trán của anh rất mát. Anh định kiểm tra cái gì mà so sánh nhiệt độ của tôi với nhiệt độ của anh…??
Vân và Duy đứng sát vào nhau. Hai ánh mắt lại nhìn thẳng vào nhau, chỉ trong một thoáng thôi cũng đủ làm cho hai con tim thêm hồi hộp và đập thật nhanh. Duy và Vân đều tự hỏi.
– Hôm nay là ngày quái nào thế nhỉ, tại sao mọi chuyện lại trở nên khó hiểu và kỳ cục như thế này…??
Cả hai cùng thở dài rồi cùng nhìn vào mặt của nhau để rồi lại quay ra hai hướng khác nhau. Vân thẹn thùng chìa bàn tay trái của mình ra. Con nhỏ hỏi.
– Anh có thể cho tôi xin lại chiếc khăn tay của mình không…??
Duy sờ vào trong túi quần, chiếc khăn tay vẫn nằm yên ở trong ấy. Lúc Vân đưa cho Duy, anh chàng ngửi được một mùi hoa nhài thật thơm trên chiếc khăn. Duy cảm thấy hơi tiếc khi phải trả lại Vân chiếc khăn nên anh chàng giả vờ thở dài bảo Vân.
– Tôi xin lỗi nhưng hình như tôi đã đánh rơi ở đâu đó rồi thì phải…??
Vân tiếc chiếc khăn yêu quý do con nhỏ Thu tặng. Vân định chạy vào tìm kiếm nhưng Duy lôi ngay Vân lại, anh chàng khuyên.
– Thôi cô hãy bỏ nó đi để tôi mua đền cho cô một cái khác…!!
Vân lắc đầu bảo Duy.
– Đó là chiếc khăn của bạn tôi nên tôi không thể nào bỏ nó được. Anh đợi tôi một chút, tôi phải vào tìm lại nó…!!
Duy kêu khổ vì nếu nói là mình đang giữ nó thì hóa ra là một người nói dối, còn nếu không con nhỏ sẽ phải tìm đến sáng mai cũng chưa chắc thấy vì anh chàng đang giữ nó.
………………
Duy không biết nói như thế nào với Vân cho phải. Vì Duy không muốn mình là một kẻ nói dối còn nếu không nói Duy sợ Vân sẽ phải thất vọng vì tìm không thấy chiếc khăn tay.
Cơn mưa rơi xuống đúng lúc đã giúp cho Duy không phải trả lời Vân. Anh chàng kéo Vân chạy thật nhanh ra cổng, rồi mở cửa xe cho Vân. Duy hối thúc.
– Cô mau lên xe đi nếu không lại bị ướt hết bây giờ…!!
Vân trước khi trèo lên xe, con nhỏ còn đưa mắt nhìn vào rạp chiếu phim một lần nữa. Trên khuôn mặt đang hiện lên nỗi thất vọng và hơi buồn chán vì đánh mất một món đồ thân thương đã dùng từ lâu.
Duy thấy mình hơi tội lỗi khi lừa dối con nhỏ nhưng nếu không làm thế Duy sẽ không bao giờ có cơ hội được động vào chiếc khăn tay của Vân. Duy giật mình nghĩ.
– Tại sao mình lại thích sở hữu đồ của cô ấy là thế nào, không lẽ mình đã không coi Vân là một con nhỏ đáng ghét nữa rồi hay sao…!!
Duy thần người ra để nghĩ nên quên lên xe. Vân kinh ngạc gắt Duy.
– Anh còn đứng ở đó làm gì mà không lên xe nhanh đi. Anh định dầm mưa để ốm luôn hay sao…??
Duy bừng tỉnh, chàng ta bối rối bước lên xe. Vân và Duy ngồi cùng hàng ghế, con nhỏ không còn đòi ngồi xuống ghế sau nữa mà ngồi im một chỗ. Thấy mái tóc ước nhẹp vì nước của Duy. Vân đưa cho Duy một tệp khăn giấy và một chiếc khăn bông được vắt ngang trên ghế xe. Con nhỏ hối thúc.
– Anh lau cho khô tóc và quần áo của mình đi nếu không nước mưa ngấm vào người rồi bị cảm lạnh là không hay đâu…!!
Duy quay sang nhìn vào khuôn mặt lo lắng và ân cần chăm sóc của Vân. Anh chàng không kìm được nên khẽ hôn nhẹ lên má của con nhỏ. Vân sửng xốt và ngượng ngùng nhìn lại Duy. Con nhỏ đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Vân tức khí hỏi Duy.
– Anh làm gì thế hả…??
Duy mỉm cười, bàn tay cầm lấy chiếc khăn trên tay của Vân. Anh chàng từ tốn đáp.
– Đây chỉ là biểu hiện lòng biết ơn của tôi đối với cô mà thôi. Cô đừng hiểu lầm là tôi có ý định gì hay là đang lợi dụng cô đấy nhé…!!
Vân lặng thinh không nói gì. Con nhỏ chìm sâu vào trong suy tư của mình. Duy lau nhẹ lên tóc lên quần áo rồi đưa trả lại cho Vân. Anh chàng bảo.
– Cô cũng nên lau ình đi vì tóc của cô cũng ướt đôi chỗ rồi kìa…!!
Vân không muốn lau nên nói.
– Không cần đâu vì tôi chỉ bị dính đôi hạt nước mưa trên tóc thôi…!!
Duy không lý gì đến lý lẽ của Vân. Anh chàng nhẹ nhàng vuốt hai cái lên đầu của Vân. Làm xong cái hành động tử tế và dịu dàng đó, anh chàng mỉm cười bảo Vân.
– Xong rồi đó, bây giờ cô có thể yên tâm vuốt tóc của mình rồi….!!
Vân bối rối vuốt lại mái tóc rồi buộc lại cho gọn. Tóc của Vân dài nên cô nàng vung tay làm ấy sợi tóc đen dài bay cả vào mặt của Duy. Duy cầm lấy, anh chàng khẽ nâng mấy sợi tóc của Vân lên mũi, Duy ngửi được một mùi hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí. Duy nghĩ.
– Con nhỏ này chắc là thích mùi hoa này lắm đây nên trên cơ thể của nó từ tóc tai quần áo rồi đến cả chiếc khăn tay cũng có mùi hoa nhài…!!
Vân cột tóc mãi mà vẫn chưa xong. Con nhỏ bối rối quá nên quấn lộn mất mấy vòng thành ra Vân phải buộc đi buộc lại mất hai ba lần. Duy cấm lấy cái vòng buộc tóc của Vân, anh chàng từ tốn bảo.
– Cô để tôi buộc tóc cho. Cô mà làm mãi thế này có khi đến sáng mai cô cũng không buộc được…!!
Vân nhìn Duy đầy khó hiểu. Con nhỏ không tin là một người lạnh lùng và suốt ngày chỉ biết có sách vở, công việc như Duy lại có thể làm được những chuyện mà chỉ có con gái làm được như thế này. Vân lúng túng hỏi Duy.
– Anh đang trêu tôi chứ gì, vì tôi không tin được là anh có thể buộc được tóc cho con gái…???
Duy giải thích cho Vân hiểu.
– Tôi thường hay buộc tóc cho bà nội của tôi những lúc hai bà cháu nói chuyện với nhau nên tôi làm điều này thường xuyên. Nếu tôi có thể buộc tóc được cho cô thì cô mất gì cho tôi nào…??
Vân hơi sợ vì anh chàng giải thích là đã từng buộc tóc cho bà nội nên có lẽ anh chàng có thể làm được, nhưng nếu Duy chỉ nói chơi với Vân thì sao. Vân cười tươi bảo Duy.
– Anh chắc là đang đùa tôi đúng không vì một người không bao giờ có thời gian rảnh như anh thì làm sao có được những hành động yêu thương và chăm sóc đến người thân như thế…??
Duy nghiêm trang bảo Vân.
– Cô đã không tin tôi, tại sao chúng ta không cá cược với nhau thử xem nào. Tôi có nói xuông đâu mà cô phải phân vân và lo sợ vu vơ…!!
Vân nghĩ.
– Ai lo sợ, và ai vu vơ chứ, chẳng qua người ta làm sao mà tin ngay được một kẻ lạnh lùng và hay quen ra lệnh như anh thì làm sao có thể có được một hành động mang tính dịu dàng và tỉ mỉ như con gái chứ…!!
Vân nói cứng.
– Cược thì cược, tôi nắm chắc là anh không làm được nên anh chuẩn bị tinh thần mà làm theo lời của tôi đi…!!
Duy không nói gì, anh chàng cầm lấy sợi dây thun của Vân. Duy khẽ vuốt mái tóc đen dài và mềm mượt của Vân. Anh chàng cảm thấy những sợi tóc như đang vuốt ve trên mười đầu ngón tay của mình. Duy rất thích những cô gái có mái tóc dài như Vân. Duy kêu khổ vì không biết từ lúc nào mọi thứ về Vân. Duy đều muốn khám phá và muốn được chiêm ngưỡng, có lẽ Duy đã bị điên thật rồi.
Duy vấn tóc của Vân lên rồi buộc sang hai bên, anh chàng còn nghịch ngợm bằng cách tếp tóc của Vân lại thành hai cái bím nhỏ trông rất xinh. Sau khi hoàn tất xong tác phẩm của mình, anh chàng xoay Vân đối diện với mình. Duy nheo mắt hỏi Vân.
– Thế nào cô đã tin tài nghệ của tôi chưa…??
Vân đã đỏ bừng cả mặt từ lâu lắm rồi. Con nhỏ cứ thấy Duy nhìn mình mãi không dứt. Vân khẽ nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt long lanh. Trông khuôn mặt của Vân lúc này thật đáng yêu, đây là khuôn mặt của một cô gái khi đang yêu ai đó. Khuôn mặt biểu hiện những sắc thái tình cảm của một người hạnh phúc, được nếm mật ngọt và ánh sáng đang chiếu rọi lên.
Duy thẫn thờ ngắm nhìn Vân, anh chàng không thốt nên lời. Duy kinh ngạc vì không ngờ cô vợ mà mình ghét vì cái tính chanh chua và đanh đá nay lại đẹp và đáng yêu một cách lạ thường như thế này. Trái tim của Duy lại đang đập một cách hoang dại ở trong lồng ngực.
Duy cố dứt ánh mắt nhìn Vân không chớp của mình, anh chàng dịu dàng hỏi Vân.
– Cô hài lòng với tác phẩm của tôi chứ…??
Vân cảm thấy cơ thể như muốn tan chảy ra trước ánh mắt của Duy. Vân không hiểu mình bị làm sao nữa. Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên cái cảm giác hồi hộp và bồn chồn mới xâm chiếm vào con tim tươi trẻ của Vân.
– Cám ơn anh, tôi thích lắm….!!
Duy mỉm cười anh chàng nheo mắt bảo Vân.
– Bây giờ cô đã sẵn sàng nghe lời của tôi chưa hả…??
Vân rụt rè hỏi Duy.
– Anh muốn tôi làm gì cho anh…??
Duy ra chiều ngẫm nghĩ. Anh chàng sau hai giây trầm tư mặc tưởng. Duy tươi cười nói.
– Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra được yêu cầu và mong muốn của mình đối với cô nhưng lúc nào thuận tiện tôi sẽ nói với cô sau…!!
Hai người diễn và nói một loạt hành động mà quên bảo anh chàng tài xế là phải đi đâu. Vân giật mình thẹn thùng bảo anh tài xế.
– Anh làm ơn đưa bọn em đến điện chỉ này…!!
Con nhỏ chìa ra tấm vé ăn cơm mà bà mẹ của thằng nhóc đưa lúc nãy cho anh chàng tài xế. Anh ta sau khi xem xong, anh ta trả lại tấm vé cho Vân rồi nói.
– Chúng ta đi nào…!!
…………
Trên đường đi Vân và Duy thỉnh thoảng mới nói đôi câu với nhau, còn đâu họ đều im lặng nhìn ra hai bên đường. Trời mưa làm cho không khí dịu mát, làn gió hiu hiu khiến cho tâm hồn của mọi người xung quanh thêm phấn khích đi ngắm cảnh về đêm.
Vân thường hay lang thang một mình ngoài đường nên con nhỏ không lạ lùng lắm với cái không khí ồn ào không bao giờ dứt này. Vân quay sang hỏi Duy.
– Anh có bao giờ đi dạo về đêm khi anh sống ở bên kia không…??
Đôi mắt của Duy lơ đãng nhìn ra hai bên đường. Cũng có những khi Duy đi dạo trên đường phố vào những lúc trí óc căng thẳng hay anh chàng muốn được hít thở không khí thoáng đãng. Cuộc sống vẫn hối hả chạy theo dòng đời của nó. Duy không có gì để hối tiếc hay đau khổ vì từ bé tới giờ Duy chưa yêu ai và chưa bao giờ rung động trước bất cứ một cô gái nào nên Duy vẫn chưa thể hiểu hết được giá trị của cuộc sống và tự hỏi mình sinh ra để làm gì.
Ai mà nghe được câu này của Duy lại tưởng anh chàng bị điên vì ngay bản thân mình là ai và muốn gì mà cũng không biết. Duy lại là một người thông minh như thế, anh chàng tại sao không thể xác định được định hướng cho bản thân. Điều này là một dấu chấm hỏi to đùng đối với trí óc của Duy vì từ lâu anh chàng luôn làm theo nguyện vọng của ông bà nội và bố m ẹ nên không có được một tiếng nói riêng và động lực cho bản thân.