Cô Dâu Bỏ Trốn

Chương 24


Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 24


– Im lặng hết đi, hai đứa có biết bây giờ là lúc nào không hả mà còn dám nói chuyện, có tin là tôi đuổi hai người đi luôn không…??
Vân gồng mình lên vì tức, sao lần nào có cơ hội thoát thân, mình cũng bị làm phiền và bị phá hỏng là thế nào.
………………………….
Vân giả vờ ôm lấy bụng của mình, con nhỏ thì thào bảo bà quản lý.
– Cô làm ơn cho cháu đi vệ sinh một tí, cháu đã đau bụng từ nãy tới giờ rồi….!!
Bà quản lý quan sát Vân thật kỹ. Dưới con mắt của một người chuyên làm sếp và giao việc cho người khác bà cảm nhận con nhỏ này rất khác người, trông nó chẳng có chút nào giống người giúp việc hay phục vụ phòng ở đây mà trông nó giống một con bé làm văn thư hơn. Bà lên tiếng hỏi.
– Cô đã làm ở đây lâu chưa…??

Cô bạn gái kia trả lời.
– Dạ, cả hai chúng cháu làm ở đây đã được gần một năm rồi….!!
Bà quản lý nhìn cô gái. Bà không lạ con nhỏ này vì ngày nào bà cũng gặp và giao việc cho nó. Bà hất hàm hỏi cô gái.
– Đây là bạn của cháu à…??
Cô gái lễ phép trả lời.
– Vâng, thưa cô….!!
Duy đã đi gần hết bốn hàng rồi mà vẫn không tìm được Vân, anh chàng cảm thấy chán nản vì chỉ còn hai hàng nữa thôi. Anh chàng vừa đi vừa lẩm bẩm.
– Nếu mà mình không tìm được cô ta ở đây thì coi như mình thua và phải chịu ăn mắng oan từ bà mẹ khó tính của mình….!!
Duy gồng mình lên vì tức, anh chàng điên tiết khi bị con nhỏ Vân chơi ột vố rõ đau như thế này. Anh chàng nghĩ.
– Xem ra những ngày tháng sau này sẽ có rất nhiều chuyện khôi hài xảy ra. Có lẽ cuộc sống của mình nhờ nó cũng sẽ bớt buồn chán đi….!!
Bà quản lý bảo Vân.
– Cô đúng là không có phép tắc gì cả, cô có biết là cậu chủ của chúng ta sắp đi ngang qua đây rồi không hả, cậu ấy đã yêu cầu tất cả nhân viên đứng im ở đây để cậu ấy kiểm tra. Bây giờ cô tự ý rời khỏi vị trí của mình mà không xin phép thì cô sẽ bị xa thải ngay lập tức. Cô nên cố chịu đựng thêm chút nữa rồi đi vệ sinh vẫn chưa muộn mà….!!
Vân sa xầm mặt xuống, con nhỏ nguyền rủa tên Duy.
– Tên ác quỷ kia, anh đừng có mơ là tôi cho anh bắt lại mình. Mặc kệ mấy cái nguyên tắc vớ vẩn của anh. Tôi cứ chuồn đi trước đấy xem anh làm gì được tôi…!!
Vân nhăn nhó bảo bà quản lý.

– Cháu xin lỗi nhưng mà cháu không còn chịu được nữa rồi, cháu phải đi đây….!!
Vân nói xong, cô nàng quay gót bước đi nhưng bị bà quản lý tóm lại. Bà bực mình quá nên bà quát lên thật to mà quên mất rằng Duy đang đứng gần ở đấy.
– Con bé này, tôi đã bảo là cô phải chờ cơ mà sao cô còn cố tình làm trái lệnh của tôi hả…..??
Duy và tất cả mọi người ở đây đều giật mình. Họ đều quay lại nhìn bà quản lý và Vân. Vân thấy tất cả đang quan sát mình, người của con nhỏ như bị đông cứng lại. Vân khẽ liếc Duy một cái. Vân vội cụp ngay mắt xuống. Con nhỏ kêu khổ, kiểu này thế nào tên kia cũng bước lại đây à xem.
Duy bước lại thật anh chàng bực mình hỏi bà quản lý.
– Có chuyện gì hay sao mà cô lại quát ầm lên thế…??
Bà quản lý khúm núm nói.
– Tôi xin lỗi vì cô nhân viên này cứ cãi nhau làm cho tôi bực mình nên không kiềm chế được sự nóng giận của bản thân….!!
Duy quan sát Vân từ đầu đến chân. Vân co rúm lại vì sợ, con nhỏ hốt tên này còn hơn cả là ma quỷ nữa. Duy hất hàm ra lệnh.
– Cởi bỏ cái khăn trên mặt của cô xuống….!!
Vân kinh hoàng vì như thế có khác nào bảo.
– Cô chìa tay ra cho tôi trói….!!
Vân lắc đầu rồi khịt khịt mũi nói.
– Xin lỗi anh tôi nghĩ là không nên vì tôi đang bị cảm, tôi sợ nếu mình mà tháo băng ra mọi người ở đây sẽ lây bệnh của tôi….!!
Duy phá ra cười thật to, anh chàng cười như chưa bao giờ được cười. Tất cả mọi người ở đây lại được một phen sửng xốt vì họ không hiểu gì cả, lúc nãy anh ta lạnh như băng sao đột nhiên anh ta lại cười như điên là thế nào.
Duy huýt sáo một tiếng, ba anh chàng vệ sĩ mặc đồng phục đen đứng vây quanh Vân. Mọi người đều sợ hãi và lo lắng cho cô gái đeo băng khẩu kia.
Duy cười khẩy bảo Vân.
– Thế nào hả em yêu, chơi chò trốn tìm với anh đã đủ chán chưa…??
Vân tái mặt, vì không ngờ là hắn lại nhận ra mình nhanh như thế. Nhưng cô nàng vẫn cố chối.

– Anh này nói lạ thật, ai là em yêu của anh hả mà tại sao anh lại dám ăn nói với tôi như thế, anh không sợ mọi người ở đây cười chê à…??
Duy nhếch mép lên, hắn bước lại gần Vân, chỉ bằng một động tác hắn nắm cứng lấy con nhỏ rồi tiện tay giật luôn cái khăn ở trên mặt, chưa hết hắn cũng giật luôn cái mũ ở trên đầu của Vân.
Hắn ôm siết lấy Vân. Hắn nghiến răng lại, rồi hắn nói vào tai của Vân.
– Khi nào về phòng của mình tôi sẽ cho cô chết. Cô đã làm cho tôi phải khổ sở và vất vả để đi tìm cô. Cô hãy chuẩn bị tinh thần mà đón nhận những gì mà mình gây ra đi….!!

Duy vác luôn Vân trên vai của mình, Vân kêu to.
– Buông tôi xuống, đồ xấu xa kia. Anh đang làm gì đấy hả…??
Mọi người nhìn hai người không khác gì xem hai diễn viên đang diễn trò ái tình trên sân khấu. Bà quản lý kinh ngạc đến nỗi bà không còn tin vào mắt của mình nữa.
– Chúa ơi, con nhỏ đó là vợ của anh chàng Duy hả, nếu thế thì khổ ình rồi vì mình dám đánh cô ta và không biết cô ta có trả thù mình vì mình dám chửu cô ta nữa hay không…??
Nhưng kinh ngạc nhất vẫn là cô bạn gái kia vì cô ta cứ tưởng Vân là bạn của mình nhưng hóa ra lại không phải. Họ giải tán ai về công việc nấy nhưng họ vẫn ngoái đầu nhìn theo bóng dáng của hai người. Các cô gái trẻ đều ước mong được thay vào vị trí của Vân hiện giờ nhưng họ đều hiểu ước mơ chỉ là ước mơ mà thôi.
Mặc cho Vân la hét dữ dội. Duy vẫn vác Vân trên vai, anh chàng vừa đi vừa quát.
– Con nhỏ kia cô có câm mồm đi không hả, tôi nói cho cô biết tôi vì cô mà phải khổ sở như thế này, cô mà còn làm ầm lên nữa là chết với tôi…!!
Vân đấm vào vai của Duy. Con nhỏ quát Duy.
– Đồ biến thái, sao anh không thả tôi ra. Anh nói là anh không thích lấy tôi cơ mà, nếu thế anh phải mừng vì tôi bỏ đi mới đúng chứ, sao anh còn bắt tôi lại làm gì…!!
Duy bực cả mình liền phát cho Vân một cái thật mạnh vào mông, anh chàng để luôn tay ở đấy mà không chịu buông xuống. Duy cười thật đểu bảo Vân.
– Cô mà còn hét nữa là tôi sẽ làm những gì mà mình thích với cơ thể này của cô đấy nên cô hãy im ngay cái miệng lại cho tôi nhờ…!!
Vân sợ cứng cả người, con nhỏ uất ức nhưng không làm thế nào được vì mình bị vác như một con heo. Vân run run bảo Duy.
– Tôi yêu cầu anh bỏ tay ra khỏi người tôi ngay lập tức…!!
Duy cười khẩy bảo Vân.
– Sao cô không hét to lên nữa đi, cô càng hét tôi càng được lợi, vì thân hình của cô cũng không đến nỗi tệ…!!
Vân uất quá, cô nàng muốn bóp cho tên này chết ngay tại chỗ. Nhưng con nhỏ phải cố nhịn vì con nhỏ hiểu mình càng găng với hắn mình càng chịu thiệt. Vân im miệng luôn, con nhỏ không dám cựa quậy hay nhúc nhích nữa.
Duy mỉm cười hài lòng, anh chàng bảo anh vệ sĩ.
– Anh mở cửa cho tôi….!!
Anh vệ sĩ kia liền gật đầu rồi mở cửa cho Duy. Anh chàng vác Vân đi thẳng vào phòng. Duy ném Vân một cách không thương tiếc xuống giường. Duy trừng mắt lên quát Vân.
– Con nhỏ kia, cô được lắm. Tôi đã cho cô được tự do đi lại ở trong phòng nhưng cô lại không muốn, nếu thế cô đừng trách tôi sao quá độc ác với cô….!!
Vân nhăn nhó vì đau, con nhỏ căm ghét Duy hơn là ác quỷ, chúa ơi hắn có phải là người hay không mà tại sao hắn lại dối xử với mình như nô lệ của hắn như thế. Đồ độc ác, đồ chết tiệt….!!!
Duy quát Vân.

– Cô còn dám chửu rủa cả tôi nữa hả. Xem ra tôi phải dạy ột bài học thì may ra cô mới chừa được cái tính ương bướng và cãi hỗn của mình đi….!!
Vân tức mình quát lại Duy.
– Tên kia, ai cho anh cái quyền được bắt ép người khác rồi coi người ta như là tù nhân của mình là thế nào. Anh đúng là một tên độc tài và là một kẻ không biết điều.Tôi thấy mình thật là thông minh khi bỏ đi ngay từ đầu vì nếu phải lấy một người như anh là thà tôi đi tu còn hơn….!!
Duy tiến gần đền chỗ của Vân rồi anh chàng nâng cằm của Vân lên. Hắn nhếch mép bảo con nhỏ.

– Cô cũng tưởng là tôi thích lấy cô lắm hả, mà cô yên tâm đi tôi lấy cô vì tôi cần một nô lệ sớm tối hầu hạ bên mình chứ không phải vì tôi cần một người vợ như cô đâu…..!!
Vân trợn tròn mắt ra nhìn Duy. Con nhỏ không thể nào tin được là trên đời này lại có kiểu suy nghĩ khác người như cái tên này. Hắn coi mình là cái gì, một con vật hay sao mà hắn nói gì và ra lệnh gì mình cũng phải răm rắp nghe theo. Đừng có mơ nghe em, dù có phải tranh đấu đến cùng thì chị đây cũng nhất quyết không bao giờ lấy một kẻ như anh.
– Nếu anh mà có kiểu suy nghĩ như thế thì tôi chúc mừng anh. Tôi không ngờ là anh có thể nghĩ ra được một cách hay như thế, anh nên kết hôn với một con mèo hay là một con thú nào khác thì hơn, vì chúng rất trung thành và khi được huấn luyện kỹ chúng sẽ nghe lời của anh mà không cần bất cứ điều kiện gì….!!
Duy tức bầm gan vì kiểu ăn nói xóc của con nhỏ. Duy tức quá anh chàng quát anh vệ sĩ.
– Vật mà tôi nhờ anh chuẩn bị, anh có mang theo ở đây không…??
Anh chàng kia liền đưa ngay ra cho Duy. Duy cầm lấy rồi thích thú bảo Vân.
– Em yêu bây giờ em mới thực sự bước vào cuộc sống của một nô lệ….!!
Vân sửng xốt nhìn cái còng số tám ở trên tay của Duy. Cô nàng run rẩy hỏi Duy.
– Anh…anh không định khóa tôi lại như một tội phạm đấy chứ….??
Duy cười cười bảo Vân.
– Tất nhiên là cái này được dùng cho em rồi. Không phải em từng nói em là một con ngựa hoang à, mà đã là ngựa hoang thì cần phải có dây chạc để trói cổ của em lại chứ…??
Vân sợ quá liền bật dậy như lò xo rồi phóng thật nhanh ra cửa. Vân phóng nhanh quá đến nỗi cô nàng chỉ một chút nữa thôi là đập mặt vào cánh cửa khi nó đột nhiên bị khóa lại từ bên ngoài bởi hai anh chàng vệ sĩ.
Vân vừa đập cửa vừa hét.
– Hai anh làm ơn mở cửa cho tôi đi, tôi cầu xin hai anh đó làm ơn đi….!!
Họ im lặng không trả lời Vân câu nào. Vì dù họ có muốn họ cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Duy được. Vân thất vọng não nề, cô nàng đành phải tìm cách tự cứu bản thân mình.
……………………
Duy quay quay chiếc vòng trên tay mình. Anh chàng mỉm cười thật dễ thương. Vân càng nhìn thấy Duy trong bộ dạng này con nhỏ càng tức và càng hận. Vân nhăn cả mặt. Con nhỏ nghĩ.
– Thôi thì mình cầu xin hắn đi cho xong, mình mà càng gân với hắn thì hắn lại càng hành hạ mình hơn ….!!
– Anh làm ơn tha cho tôi đi. Anh nói đi tôi phải làm gì anh mới buông tha và không làm phiền tôi nữa….??
Duy bước lại gần Vân, anh chàng nâng cằm của Vân lền rồi nhìn thằng vào mắt của con nhỏ. Duy nói từng từ một.
– Nếu cô có thể quyến rũ được tôi thì tôi sẽ thả cho cô đi….!!
Duy vừa dứt lời. Vâ n hét to lên vì sửng xốt.

– Cái gì….!!
– Anh có bị điên không hả. Tôi không có hứng để chơi trò tình ái với anh nếu anh muốn thì nguyên cả cái khách sạn này con gái thiếu gì mà anh lại phải phiền một con bé không biết điều như tôi….!!
Duy dựa người vào tường, một chân của anh chàng co lên, còn chân kia đứng thẳng. Tay trái đút vào túi quần, tay phải cầm cái còng dơ lên trước mặt của Vân. Anh chàng mỉm cười đe dọa.
– Nếu cô không đồng ý với điều kiện đó của tôi thì cô sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn thôi….!!
Vân phủi phủi hai tay vào nhau. Cô nàng hếch cái mũi nhỏ xinh của mình lên rồi nói.
– Anh không cần phải nói thách hay khiêu khích tôi vì tôi thà chết chứ nhất quyết không bao giờ muốn dính líu tới hạng người như anh….!!
Duy sa xầm nét mặt xuống, mắt của anh chàng nhìn Vân như là muốn ăn tươi nuốt sống. Một bên mép của Duy khẽ nhếch lên, hắn ta cười khẩy bảo Vân.
– Tôi thách cô dám ăn nói như vậy với tôi một lần nữa đấy, cô nên nhớ một điều là dù mình có muốn hay không thì tôi cũng là chồng của cô…!!
Vân không thèm bảo Duy thế nào, cô nàng bước luôn ra cửa. Duy hạ ngay chân của mình xuống, anh chàng ngáng chân của Vân làm cho cô nàng ngã xõng xoài ra sàn nhà.

Mặt của Vân đập bốp xuống tấm thảm, hai tay và hai chân của Vân giang rộng ra trông cô nàng lúc này rất giống môt con ếch trong tư thế chuẩn bị nhảy lên cao. Mắt của Vân nổ đom đóm; tai của con nhỏ ù đặc; còn bộ não của Vân thì lại đang bốc hỏa vì tức giận.
Vân nằm im không nhúc nhích, con nhỏ mong mình có thể chết luôn ở đây để đỡ phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét và độc ác của tên kia. Duy lấy chân đá nhẹ vào người của Vân.
– Cô còn không mau đứng lên đi, cô còn định nằm ăn vạ đến bao giờ…??
Vân vẫn không thèm bảo Duy thế nào. Con nhỏ bị ngã như thế nào thì nằm im như thế ấy. Duy dọa.
– Cô mà không đứng lên thì đừng trách tôi làm gì với cô…!!
Duy thấy mình nói như thế mà nó vẫn không chịu đứng lên ình nhờ. Duy bực mình, anh chàng cúi xuống lay Vân.
– Cô kia, cô bị điếc hay sao mà không nghe tôi nói gì….!!
Đôi vai của Vân run run, con nhỏ đang khóc. Duy giật mình, anh chàng không ngờ mình chỉ trêu nó có chút xíu mà nó đã rơi lệ rồi.
– Thôi cô cho tôi xin lỗi nhưng cô phải đứng ngay lên nếu không tôi lại xử cô bây giờ…!!!
Vân nằm ngửa người ra con nhỏ căm thù bảo Duy.
– Tên độc ác kia, anh định ám sát tôi hay sao mà anh lại dám ngáng chân của tôi. Anh có biết là mình là một kẻ độc ác nhất trên đời không hả…??
Duy nắm tay của Vân rồi lôi con nhỏ đứng lên. Vân bị giật mạnh đến nỗi con nhỏ nhăn mặt lại vì đau rồi theo đà con nhỏ ngã ngay vào lòng của Duy, đầu của Vân đập bốp vào ngực của Duy. Hai người sững sờ trong vòng hai giây, Vân kinh hoàng vì không ngờ mình lại là người ôm hắn trước. Vân ớn quá liền lùi một bước chân rồi đứng cho xa Duy ra.
Duy xoa xoa vào ngực của mình vì Vân đập vào đâu có nhẹ. Vân khẽ che miệng của mình lại khi thấy cái bản mặt nhăn như khỉ của Duy. Duy bực mình gắt Vân.
– Cô còn dám cười nữa cơ à, còn không mau xin lỗi tôi vì cô dám va vào tôi đi…!!
Vân ngán ngẩm vì con nhỏ chưa bao giờ gặp phải một tên nào vô lý như cái tên này.Vân le lưỡi của mình ra rồi cười thật tươi, con nhỏ rủa.
– Cho anh chết ai bảo anh kéo tôi mạnh như thế làm gì. Tôi mà biết anh chửu rủa tôi như thế này thì tôi đã làm cho anh còn đau hơn nữa cho anh chừa cái tính hay bắt nạt người khác đi…!!
Duy kéo Vân sát lại gần mình anh chàng dơ cái còng số tám lên rồi bóp nhẹ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.