Đọc truyện CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ – Chương 26
Không chỉ thế, tên này còn có đồng bọn!
Một người đàn ông trung niên ốm yếu bệnh tật, cộng với một người phụ nữ và một con nhóc học cấp ba chân yếu tay mềm, thì có thể làm gì để chống trọi lại bọn chúng đây! Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được kẻ đầu sỏ mua chuộc mấy tên này chính là nhà họ Tô.
Tôi xoay xoay cái nhẫn trên tay, giống như Quỷ hậu đã làm, mục đích muốn để đám cô hồn tay sai này giải quyết nhanh gọn nhẹ mấy tên tài xế hám tiền táng tận lương tâm này.
Nhưng… sao không hề có tác dụng!
Mọi khi chỉ cần xoay nhẹ nhẫn là đám cô hồn đã xuất hiện đầy đủ xếp hàng ngay ngắn. Còn bây giờ tôi xoay muốn đỏ ửng ngón tay mà vẫn không thấy gì cả!
“Hê hê hê… tao chờ xem con ranh con mày có thể làm được trò trống gì!”
Tên cầm đầu vuốt cằm cười rất đểu cáng, hắn kiêu căng nhìn một lượt chỗ chân tôi đang đứng. Tôi nhìn theo, giật mình tá hỏa khi thấy dưới chân mình chi chít những lá bùa với những kí tự lằng nhằng khó hiểu.
Tuy không hiểu những kí tự này, nhưng tôi cũng không ngốc mà không nhận ra, bùa này có tác dụng xua đuổi cô hồn! Nếu không thì tại sao họ lại không xuất hiện xử đẹp mấy tên này chứ?
Tình hình này nguy rồi!
Trong đầu tôi hiện lên một cái tên quen thuộc, một người luôn đem lại cho tôi cảm giác an toàn, tuy tính tình lạnh lùng quái gở, nhưng trước sau như một luôn đối xử với tôi tốt đến nỗi không thể tốt hơn.
“Bụp” một tiếng, sau gáy truyền đến cảm giác đau buốt lên tận óc, trước mắt tôi một màu tối sầm tuyệt vọng…
“Linh Linh à!!!”
Trước khi chìm vào hôn mê tôi vẫn loáng thoáng nghe bên tai tiếng hét thất thanh của cha mẹ tôi. Dẫu biết là hi vọng rất mong manh nhưng tôi vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình để xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
[…]
Tôi thấy mình đang đứng giữa một không gian im lặng tĩnh mịch, vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Tối đến mức giơ bàn tay lên quơ quơ trước mặt cũng chẳng nhìn thấy gì. Tôi tuyệt vọng gào khản cổ:
“Cha! Mẹ! Hai người đang ở đâu??”
Chẳng có ai trả lời tôi, tôi chỉ có thể bất lực dò dẫm trong bóng tối, vừa lê từng bước vừa lớn tiếng gọi cha mẹ tôi. Cảm giác mát lạnh nơi ngón tay, tôi đưa tay lên nhìn.
Chiếc nhẫn của Tô Uy Long tặng cho tôi, chiếc nhẫn được gọi là bảo vật của Quỷ hậu, hiện tại nó đang phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, giúp tôi nhìn rõ được đường đi.
Tôi giơ nó lên, đường đi phía trước đã không còn tối đen thăm thẳm nữa, khung cảnh xung quanh tôi dần dần hiện ra. Còn chưa kịp vui mừng thì tôi đã lạnh gáy phát hiện hai bên đường mình đi là hai hàng những bóng trắng xếp thành hàng dài ngay ngắn, nghiêm chỉnh.
Cái cảnh tượng này đối với tôi đã quá quen thuộc, chính là những cô hồn đang đứng xếp hàng cạnh nhau. Vẫn là những khuôn mặt lạnh đơ, biểu cảm thẫn thờ, thân ảnh thì lập lờ mờ ảo. Tôi thấy hơi rờn rợn vì nhìn họ rất không thiện ý, chẳng giống như mấy cô hồn mà Quỷ hậu cho tôi, luôn trong trạng tháu sẵn sàng chờ mệnh lệnh.
Khoan đã! Sao ở đây lại có nhiều cô hồn như vậy? Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Chẳng lẽ… là âm phủ??