Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 21: Mời anh đi cho


Đọc truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 – Chương 21: Mời anh đi cho

Ánh sáng lờ mờ trên
ghế lô, Hiên Viên Diêu ngồi bắt chéo chân, nhìn đám oanh oanh yến yến
ngồi ở bên cạnh ra vẻ lấy lòng anh ta.Mi tâm nhíu lại,có chút mất kiên
nhẫn.Thấy A Long không phản ứng gì, mi tâm càng nhíu lại chặt hơn, phất
phất tay, bảo A Long đem những người này ra ngoài.

Trong lòng anh ta thật ra cũng cóchút bất mãn.Nếu Thang Á Nam chỉ cần thấy anh tađưa
mắt ra hiệu một cái là đã biết phải làm như thế nào. Phát hiện mình lại
nghĩ đến Thang Á Nam, sắc mặt Hiên Viên Diêu lại thay đổi.

Đôi mắt hẹp dài lại hiện lên vài phần buồn bực. Hiên Viên Diêu đứng bật dậy, A Long chạy nhanh đến trước mặt anh ta:”Thiếu gia…”

“Nơi này buồn quá, tôi muốn đi ra ngoài một chút.”Xua tay, Hiên Viên Diêu
rời khỏi ghế lô, A Long chạy nhanh đi theo phía sau anh ta. Phải biết
rằng một thời gian trước Kỳ lân đường không ngừng hoạt động, gần đây mới vừa yên tĩnh. Ai biết đó có thật sự là yên tĩnh, hay là lại đang chơi
bài lạt mềm buộc chặt.

Hiên Viên Diêu cũng không quan tâm, dù sao từ nhỏ đến lớn, đã sớm quen bên cạnh có nhiều người đi theo. Chỉ là lúc này nhớ tới, đám người đi theo anh ta kia, không có ai giống Thang Á
Nam làm cho anh ta quen thuộc.

Bước ra đại sảnh, đứng ở trên
đường, tháng tám ở Mỹ, trời nóng đến khó chịu. Có chút không thoải mái,
lông mày nhíu lại, anh ta theo bản năng lại kêu một tiếng: “Á Nam, anh
nói…”

Câu kế tiếp đột nhiên không nói được nữa, thân thể cứng đờ
ra bất động,A Long chạy nhanh lên, vẻ mặt cẩn thận nhìn Hiên Viên
Diêu:”Thiếu gia, có chuyện gì?”

Hiên Viên Diêu đứng bất động,
cũng không nói, ánh mắtcó vài phần âm trầm. A Long im lặng.Thang thiếu
đi theo Hiên Viên Diêu mười một năm. Sự ăn ý giữa hai người đó người
khác không có khả năng bì được.

Đã mấy tháng nay, thiếu gia có ít nhất ba lần không tự giác kêu tên Tháng thiếu.Mọi người ngoài miệng
không nói nhưng trong lòng đều hiểu. Thiếu gia hối hận. Hối hận đã xử tử Thang thiếu như vậy.

Tuy rằng thiếu gia nói Thang thiếu phản bội Long đường, nhưng tất cả mọi người đều thấy quá đột ngột vừa không có
chứng cớ. Làm sao có thể…

Tâm tư A Long bị một trận tiếng độngcắt ngang, anh ta ngẩng đầu,liền nhìn thấy trên con đường phía trước có một cô gái bị hai người đàn ông cao lớn lôi kéo, cô gái đang không ngừng
giãy dụa.

“Các người buông ra.Buông ra.” Cô gái kia giãy dụa thực sự rất lợi hại, không ngừng nhìn người đi đường kêu cứu mạng.

“Cứu mạng,cứu mạng.”

Mặc dù cô gái hét lên rất to, nhưng không một người qua đường nào dừng bước lại cứu cô ta, mười một giờ đêm cũng không tính là muộn, Hiên Viên Diêu nhìn người kia có vẻ quen mặt…

Hơi hơi quay đầu nhìn vào mắt A
Long, nháy mắt một cái với anh ta.A Long lập tức liền thấy được, liền
nhanh chóng tiến lên, kéo cô gái từ trên tay hai người da đen ra. Hai
người da đen kia không vừa lòng,vung nắm đấm lên đánh về phía mặt A

Long.

A Long vươn tay đẩy, đẩy cô gái qua phía Hiên Viên Diêu,sau đó chuyên tâm ứng phó với sự công kích của hai người kia.

Cô gái thân thể lập tức mất cân bằng, lúc sắp ngã sấp xuống thì trên lưng
có thêm một bàn tayvòng qua eo, tránh cho côkhỏi số kiếp bị ngã sấp
xuống.

“Thanks.” Theo bản năng cô nói lời cảm ơn, lúc ngẩng đầu lên lại thấy một khuôn mặt đậm chất châuÁ.

Người đàn ông này bộ dạng rất tuấn tú, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sắc bén. Mũi
cao. Môi mỏng. Lúc này trên khuôn mặt mang theo một nụ cười tựa tiếu phi tiếu. Khóe môi hơi hơi dương lên.

Yuki nhìn đến ngây người,
không chỉ vì người đàn ông này đẹp trai mà vì cô luôn có cảm giác hình
như đã gặp anh ta ở nơi nào rồi.

“Cảm ơn.”Dùng tiếng Trung nói một lần nữa, người đàn ông kia rốt cuộc cúi đầu,nhìn xuống cô gái trong ngực mình.

Không, cô gái này nói ra cũng lễ độ quá, nhỏbé quá, khuôn mặt xinh xắn,mắt
to,tóc có chút lộn xộn,quần áo cũng có chút bẩn.Nhìn có chút chật vật.
Lúc này cô nhìn gương mặt anh ta không chớp mắt. Bên trong mắt không có
một chút khiếp đảm sợ hãi, chỉ có rất tò mò. Tò mò? Một cô gái thấy tò
mò về anh ta?

Khoé môi nhếch lên, Hiên Viên Diêu lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Vào lúc này,một cô gái ở đây…

“Thiếu gia, xong rồi.” A Long lúc này vừa tới, mặt không đỏ,hơi thở không
gấp,cung kính đứng bên cạnh Hiên Viên Diêu.Yuki lúc này mới phát hiện,
tay Hiên Viên Diêu vẫn còn đặt ở hông của cô.

“Ơ.” Mặt đỏ lên, cô nhanh chóng lui ra. Nhưng Hiên Viên Diêu vẫn không buông tay. Mà nhìn A Long, ánh mắt hơi nheo lại: “Thời gian có hơi lâu. Ngày mai tự tới võ
đường.”

“Vâng.” A Long đáp. Nếu so tài nghệ với Thang Á Nam thì
anh ta quả thật còn kém một chút. Nhìn cô gái muốn chạy trốn mà không
được kia,ánh mắt anh ta có chút nghi hoặc:”Thiếu gia. Cô bé này…”

“Nhà cô ở nơi nào?” Hiên Viên Diêu hiếm khi nổi lên thiện tâm:”Tôi đưa cô về.”

“Tôi không có nhà.” Yuki lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia bi thương:” Tôi đã không có nhà nữa rồi.”

“Ồ?” Hiên Viên Diêu nhíu mày, nổi lên vài phần hứng thú: “Ba mẹ cô đâu?”

“Chết rồi.”

Yuki hốc mắt đỏ hoe, xúc động muốn bật khóc:” Bọn họ chết rồi.”

Hiên Viên Diêu gật đầu:”Vậy cô ở đâu?”

“Tôi đã từng sống ở trong trường.” Yuki cắn môi, vẻ mặt có chút uỷ

khuất:”Nhưng bây giờ ở trường nghỉ học.Tôi không có chỗ để đi.”

Cho dù còn có thể sống ở trong trường, cô cũng muốn. Cô muốn kiếm tiền.Có
điều tìm vài nơi làm thuênhưng người ta xem thấy cô còn nhỏ nên không
chịu nhận. Mấy ngày nay đi lang thang từ tây sang đông và từ đông sang
tây.Cô muốn kiếm tiền,lại phát hiện tha hương tại nước ngoài muốn làm gì cũng khó.

“À.” Hiên Viên Diêu nhìn khuôn mặt bối rối của cô
gái,cả vẻ nhếch nhác trên người. Được rồi, đã có lòng thì phải cho đến
tận nơi, nhún vai, vừa định lấy ví ra cho cô ít tiền để cho cô đi, nhưng Yuki đột nhiên kéo tay A Long lại.

“Anh ơi, tôi thấy anh võ công tốt lắm, anh có thể dạy võ cho tôikhông?”

“A?” A Long sửng sốt một chút. Yuki vẻ mặt cầu xin:”Anh ơi, tôi cầu xin anh. Dạy tôi đi.”

“Thiếu gia?” A Long nhìn về phía Hiên Viên Diêu, anh ta đứng ở đó, trong mắt
hiện lên vài phần hứng thú:” Cô vì sao lại muốn học võ.”

“Tôi, tôi muốn học võ để báo thù cho ba mẹ tôi.” Đôi mắt Yuki tràn đầy oán hận nhìn Hiên Viên Diêu:”Cầu xin anh, giúp đỡ tôi.”

“Báo thù cho ba mẹ cô?” Hiên Viên Diêu hứng thú, nhíu mày: “Ba mẹ cô chết như thế nào?”

“Bị người xấu giết chết.” Yuki chỉ vừa nghĩ tới tình cảnh cha mẹ nằm trong
vũng máu,đã cảm thấy thế giới một màu hắc ám: “Mẹ tôi làm giúp việc cho
gia đình có tiền, ba tôi làm lái xe nhà đó. Nhưng mấy tháng trước, bọn
họ đều chết hết. Tôi muốn vì bọn họ báo thù.”

Cô không biết là ai giết ba mẹ mình, chỉ biết nhất định là chủ nhân của căn biệt thự kia.Cô đã từng lặng lẽ đi qua đứng bên ngoài căn biệt thự kia. Nhưng cũng
không thu hoạch được gì. Cô không thể buông tha cho họ, cô phải vì cha
mẹ của mình báo thù.

Hiên Viên Diêu lúc này mới bắt đầu nghiêm
túc nhìn người thiếu nữ trước mắt này, anh ta trí nhớ rất tốt, thiếu nữ
trước mắt tuy rằng nhếch nhác so với lúc ấy, cũng cao hơn một chút,
nhưng nếu anh ta nhớ không sai thì…

“Cô tên là gì?” A Long nhìn
cô gái nhỏ, cũng bắt đầu nhớ lại một màn kia. Lúc trước, là Thang thiếu
bảo người ta đưa cô bé này đi, còn anh ta vẫn đứng ở phía sau thiếu gia.

“Lý Đan Kỳ.” Lý Đan Kỳ cắn môi, nhẹ nhàng mở miệng: “Tên tiếng anh của tôi là Yuki.”

Lý? Lý Đan Kỳ?

Ánh mắt nhìn về phía A Long, anh ta gật đầu với Hiên Viên Diêu. Hiên Viên
Diêu hiểu,khoé môi cong lên, trong mắt hiện lên một ánh sáng khát
máu.Anh ta đang buồnmấy ngày gần đây quá nhàm chán, không có việc gì
làm. Hiện tại xem ra đã có trò tiêu khiển rồi.

“Tốt, tôi để anh

ta dạy cô.” Hiên Viên Diêu thực sảng khoái nhìn Lý Đan Kỳ trước mắt hiện lên vui sướng: “Có điều, cô có nhận thì có phải cô nên trả công không?”

“Trả công?” Yuki có chút không hiểu ý anh ta:”Anh yên tâm. Tôi sẽ không học
không. Tôi sẽ nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo.Tôi có thể làm bất cứ điều gì để sống.”

Hiên Viên Diêu nghiêm túc nhìn vào trong mắt cô,đột nhiên nở nụ cười.Chơi thật vui. Chơi quá tốt. Chưa từng có chuyện vui
như vậy.Anh ta nhếch khoé miệng, vỗ tay: “Tốt.Tốt.Không tồi.Cô đến nhà
của tôi làm người hầu đi. Cô làm việc cho tôi, tôi để A Long dạy võ cho
cô.Chờ cô học xong, là có thể đi báo thù.”

“Thật không?” Yuki ánh mắt sáng lên.

“Đương nhiên là thật.” Hiên Viên Diêu muốn cười. Cô bé này thật thú vị, muốn
báo thù, mà ngay cả kẻ thù hình dạng gì cũng không biết. Anh ta thật sự
là rất ngạc nhiên, cô bé này sẽ làm sao mà báo thù đây.

“Thiếu gia…”A Long có chút lo lắng, cô gái này là một nhân vât nguy hiểm.

“Đi thôi.” Hiên Viên Diêu cong môi cười yếu ớt, trong mắt đầy suy nghĩ.
Những người quên thuộc anh tađều biết, đây là điềm báo anh ta muốn hành
ai đó. A Long nhìn vẻ mặt biết ơn của Yuki đang đi theo phía sau họ liếc mắt một cái, trong lòng có vài phần cảm thông.

Cô gái ngốc ơi cô gái ngốc.Đây chính là côtự sa vào trên họng súng của thiếu gia, cũng
không nên trách tôi nha. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là vì cô bé
này mà những rặn ra một giọt nước mắt.

Có điều thông cảm thì đồng cảm. Xem thiếu gia hứng thú đang cao, anh ta cũng không có ga nhổ lông
trên miệng cọp mà nói rõ ràng sự thật với cô gái đó.

Một giờ
sau.Yuki đi theo Hiên Viên Diêu về chỗ của anh ta, nhìn kiểu kiến trúc
kiểu trang viên to lớn trước mắt, cô hoàn toàn trợn tròn mắt.Ngơ ngác
nhìn Hiên Viên Diêu, có chút không dám tin: “Anh, anh ở nơi này?”

Đúng rồi, vừa rồi người kia gọi Hiên Viên Diêu là thiếu gia.

“Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu cười đến thực thân thiết,vỗ vỗ bả vai Yuki: “Nhà
của tôi quá lớn, cần nhân viên quét dọn vệ sinh.Về sau, công việc này
giao cho cô.”

“Anh yên tâm.Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ.” Yuki vẻ mặt biết ơn nhìn Hiên Viên Diêu,hạ quyết tâm sẽ làm tốt
công việc này để báo đáp lòng tốt của anh ta.

Hiên Viên Diêu gật
đầu, khoé môi mím lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc:”Đúng rồi, cô nói cô
muốn báo thù, cô có biết ai là kẻ thù của cô không?”

Yuki thay đổi sắc mặt, lắc lắc đầu: “Tôi không biết.Tôi chỉ biết là người đó đang ở nơi nào.”

“Oh.”

“Lúc tôi nhìn thấy thi thể cha mẹ, tôi đã rất sợ hãi. Tôi căn bản không có
cách nào tập trung chú ý nhìn xem rốt cuộc là ai hại chết cha mẹ tôi.Tôi chỉ nhớ trong đó có một người đàn ông, trên mặt có vết sẹo…”

“Cô bé đáng thương.”Hiên Viên Diêu cất giọng khôngthành thật lắm, vỗ vỗ bả
vai của cô: “Được rồi, cô ở lại đi. Tôi bảo A Long dạy võ cho cô, cô từ
từ học, học tốt, có thể đi báo thù.”

“Cảm ơn.” Yuki hốc mắt nóng
lên, mới mấy tháng ngắn ngủn, cô đã hoàn toàn trải nghiệm cuộc đời tàn
khốc và lạnh như băng, lúc này đột nhiên xuất hiện một người thu nhận cô còn nghĩ chocô như vậy, làm cô cảm động hết sức: “Anh gì ơi, anh tin

tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc này.”

Hiên Viên Diêu phất phất tay, hiển nhiên đã không có kiên nhẫn nghe nữa. Bảo A Long đưa
Yuki vào, anh ta đứng ở đó, nhìn trang viên trước mắt, khoé môi gợi lên
một ý cười hàm xúc không rõ nghĩa.

Gần đây nhàm chán quá, hay là
đi Trung Quốc chơi một chút đi, anh tađúng là có hơi nhớ nơi đó.Tả Phán
Tình chắc cũng gần sinh rồi? Không biết nếu anh tatặng một phần đại lễ
cho Cố Học Văn thì anh sẽ là có vẻ mặt thế nào nhỉ?

Trong mắt suy nghĩ càngsâu, Hiên Viên Diêu vuốt hai tay, cất bước đi thong thả vào trong phòng.

… ….sakuraky.wordpress.com… …

Kiều Tâm Uyển cho bảo bối bú xong,đang muốn đặt con vào giường trẻ thì một đôi tay kịp thời đón lấy: “Để em.”

“Em cẩn thận một chút.” Kiều Tâm Uyển nhìn em trai mình, bình thường thì
cẩu thả không ra thể thống gì.Cô thật đúng là không yên tâm cho anh ta
bế bé con.

“Chị, chị đừng có khinh thường em như vậy được không?” Kiều Kiệt nhịn không được xem thường: “Nói như thế nào em cũng là cậu
của bảo bối, nhất định sẽ cẩn thận.”

“Hừ. Chịvẫn không tin em.”
Sinh đã được ba ngày, ngày mai xuất viện. Hôm nay, Kiều mẹ cùng dì
Nguyệt mà Trầm Thành mời đi mua những thứ embé cần.

Kiều mẹ lo
lắng bảo Kiều Kiệt tới trông cô. Kỳ thật cô thấy mình hiện tại đã tốt
hơn nhiều. Cơ thể đã dần hồi phục. Đứa bé cũng là mỗi ngày một lớn.

“Chịđã đặt tên cho bảo bối chưa?” Kiều Kiệt nhìn đứa bé mới sinh thật dễ
thương kia mà có một chút thích thú, đứa bé này bộ dạng thật đáng yêu.

“Nhủ danh là Bối nhi.” Kiều Tâm Uyển mím môi: “Tên vẫn chưa nghĩ ra, đến lúc đó nói ba đặt một cái là được.”

“Không được.” Kiều Kiệt xua tay: “Em nghĩ ra một cái tên tốt lắm.Chị xemcon bé đáng yêu như vậy, gọi làThùLâm được không?”

“Kiều ThùLâm?” Kiều Tâm Uyển nhíu màu, không vừa lòng lắm: “Hình như có chút khó đọc đó.”

“Xì.Khó đọc gì? Khó đọc thế nào?” Kiều Kiệt mặc kệ: “Chị định để cho ba đặt hả, chị nghĩ ba sẽ đặt được tên hay sao? Đặt cho em cái tên có một chữ, cái tên kiệt cũng không biết có bao nhiêu người dùng. Quá bình thường,
không cho ông ấy đặt tên.”

“Em đó…” Kiều Tâm Uyển muốn nói cái gì đó, cửa phòng bệnh vào lúc này bị người ta mở ra. Nhìn nhau liếc mắt
một cái, ánh mắt hai chị em cùng lúc nhìn qua. Phát hiện người tới lại
là Uông Tú Nga.

“…” Kiều Tâm Uyển giật mình, nhìn Uông Tú Nga đi đến. Trên tay mang theo mấy cái túi to,còn cầm một bó hoa.

“Tâm Uyển a, bác tới thăm con.” Uông Tú Nga vẻ mặt chân thành, trên mặt lộ
vẻ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn Kiều tâm uyển, vẻ mặt thân thiết.

“Bác, bác gái.” Kiều Tâm Uyển gật đầu với bà, có chút không biết muốn nói gì.

“Nghe nói con mới sinh.” Uông Tú Nga đặt đồ xuống, trước tiên ngồi xuống
trước giường, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bác đến thăm con một chút.”

“Cám ơn bác gái.” Kiều Tâm Uyển mím môi, sâu trong ánh mắt có một chút phòng bị. Cố Học Võ này có ý gì? Bản thân không lấy được con nên bảoUông Tú
Nga ra mặt sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.