Đọc truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 – Chương 14: Không cần đứa bé
“Sanh khó?” Từ này Cố Học Võ đã nghe qua nhưng chưa từng gặp. Ngơ ngác nhìn thấy người bác sĩ kia: “Vậy phải làm sao?”
“Người lớn hoặc em bé nếu cần thiết chỉ có thể giữ một người.” Tử cung vẫn
không co thắt. Nước ối cũng đã vỡ. Thật sự nếu không sinh được. Chỉ sợ
là đối với người lớn và em bé đều không tốt.
“Cái gì?” Cố Học Võ
ngây ngẩn cả người, nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Kiều Tâm Uyển. Cô đau đến nỗi ngay cả nói cũng không nói được. Mi tâm cứng lại. Anh
thay cô đưa ra quyết định.
“Trước tiên không cần lo cho đứa bé.
Giữ lại người lớn.” Cô còn trẻ, về sau còn có thể cùng Trầm Thành có đứa con khác. Cố Học Võ hiện tại chỉ có thể nghĩ đến vậy.
Lòng bàn tay đau xót. Kiều Tâm Uyển dùng sức mở mắt. Nhìn bác sĩ, thở dốc không ngừng: “Giữ. Giữ lại đứa bé.”
“Rốt cuộc là giữ lại người lớn trước hay là em bé trước?” Bác sĩ nhìn hai người. Vẻ mặt có chút khó xử: “Nói rõ ràng đi.”
“Giữ người lớn.”
“Giữ đứa bé. . . . . .”
Kiều Tâm Uyển chống người, liều mạng cắn răng, ngẩng nửa đầu nhìn bác sĩ:
“Tôi. Tôi cầu xin chị. Bác sĩ. Giữ lại đứa bé. Tôi muốn con của tôi.”
“Cô điên rồi.” Cố Học Võ nhìn bộ dạng của cô, ánh mắt có một chút khó hiểu: “Cô còn trẻ. Về sau còn có thể có đứa khác.”
Hiện tại là tình huống gì rồi. Rõ ràng là cô rất nguy hiểm được chưa? Cô điên rồi sao?
“Không cần. . . . . .” Nàng muốn đứa con này. Kiều Tâm Uyển thật sự là đau.
Nơi bụng có cảm giác như có người đang dùng đao đâm cô vậy. Cô nắm lấy
tay Cố Học Võ. Lắc đầu liều mạng: “Giữ lại đứa bé.”
Không được.
Ít nhất sẽ không có con với anh nữa. Nước mắt Kiều Tâm Uyển chảy ra.
Không muốn. Cô không muốn như vậy. Cô muốn đứa bé này.
Sự quật
cường trong ánh mắt của cô làm cho Cố Học Võ sửng sốt một chút. Nhìn
thấy nước mắt trong khóe mắt cô thì nắm chặt tay cô: “Kiều Tâm Uyển. . . . . .”
Người phụ nữ này. Trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Không có tâm tư nhìn ánh mắt Cố Học Võ. Kiều Tâm Uyển cắn răng chống đỡ.
“Bác sĩ. Tôi là sản phụ. Hãy nghe quyết định của tôi.” Chống đỡ nói xong câu đó, Kiều Tâm Uyển đã không còn sức lực. Bác sĩ nóng nảy: “Mau. Chuẩn bị mổ.”
“Giữ lại người lớn.” Cố Học Võ trừng mắt liếc nhìn bác sĩ.
Nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của chị ta: “Có nghe không? Cho dù phải mổ. Cũng là bảo vệ người lớn trước.”
Lúc cô ở cùng với anh thì lại xảy ra chuyện này. Nếu thực sự có chuyện gì. Anh ăn nói thế nào với Trầm Thành đây?
“Được được. Lập tức thực hiện.”
Bác sĩ dặn dò y tá chuẩn bị mổ. Đang chuẩn bị mổ bụng lấy đứa bé ra thì
Kiều Tâm Uyển lúc này lại mở to mắt trừng Cố Học Võ: “Anh. Anh không có
quyền . . . . . .”
Giết con tôi. Cố Học Võ. Anh không thể. Trong
lòng đau đớn. Cố Học Võ. Anh vẫn như vậy sao? Ghét bỏ tôi. Ghét cả đứa
con của tôi. Nhưng đứa bé này cũng là con của anh. Anh làm sao có thể?
“Tôi có quyền.” Cố Học Võ không quan tâm. Nghiêng mình nhìn Kiều Tâm Uyển:
“Cô nếu thật muốn đứa nhỏ này như vậy thì phải kiên cường một chút. Cố
gắng tự mình sinh nó ra. Bằng không. . . . . .”
Câu kế tiếp không cần nói. Anh tin Kiều Tâm Uyển hiểu được ý của mình. Nếu cô không thể
sống sót, đứa bé sinh ra còn có ý nghĩa gì? Anh cũng không cho rằng Trầm Thành nếu ở đây cũng sẽ làm chuyện điên rồ giống cô.
“Anh. . . . . .” Muốn nói cái gì. Cơ thể lại là một trận đau đớn.
“A. . . . . .” Kiều Tâm Uyển kêu lên. Dùng sức một cái. Bác sĩ lúc này lại
kêu lên: “Đúng, đúng. Cứ như vậy. Cô phối hợp tốt với tôi. Rặn đi. Rặn
đi.”
Kiều Tâm Uyển không nói. Toàn bộ ý thức chỉ còn lại có một. Cô không thể mất đứa con này. Nhất định không thể.
“Nhìn thấy đầu rồi. Nhìn thấy đầu rồi.” Vẻ mặt bác sĩ cổ vũ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Mau. Rặn tiếp nào.”
“A. . . . . .” Kiều Tâm Uyển lại kêu lên. Cái loại đau đớn này khiến cô quơ được cái gì liền hướng đến miệng. Cắn một cái.
Sắc mặt Cố Học Võ biến đổi, nhìn Kiều Tâm Uyển cắn tay mình. Anh cúi đầu: “Đúng rồi. Rặn đi. Cô có nghe được lời bác sĩ không?”
“Cô sẽ mau chóng có thể nhìn thấy con của cô thôi.”
“Ah. . . . . .” Trong miệng cắn lấy cánh tay Cố Học Võ. Cánh tay anh chảy
máu. Trong miệng một mùi máu tươi nhưng Kiều Tâm Uyển nói không ra lời.
Mặt bởi vì dùng sức nên đỏ bừng. Một trận đau đánh úp về phía bụng.
Thân thể sau khi đã đau đớn đến cực hạn thì đột nhiên buông lỏng. Kiều Tâm Uyển đã không còn chút sức lực.
“Oe. Oe, oe. . . . . .” Đứa bé lúc này đã chui ra. Sức lực toàn thân cô đều
bị rút cạn. Thân thể mềm nhũn, mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.
“Kiều Tâm Uyển. . . . . .”
“Chúc mừng anh. Chúc mừng anh. Là một bé gái.”
Cố Học Võ không nhìn bác sĩ. Cảm giác đau đớn trên cánh tay hoàn toàn tan biến. Anh lại nhìn Kiều Tâm Uyển. Cô đã ngất đi rồi.
“Bác sĩ. Cô ấy có sao không?”
“Không sao.” Bác sĩ giao em bé cho y tá rồi nhìn Kiều Tâm Uyển đang hôn mê: “Chỉ là kiệt sức thôi. Ngủ một giấc thì sẽ ổn.”
Cố Học võ nhẹ nhàng thở ra. Cảm giác căng thẳng vừa rồi hình như lúc này
mới giảm bớt. Sau khi thân thể trầm tĩnh lại. Anh chợt bật cười. Anh
đang nghĩ gì vậy? Vậy mà lại căng thẳng vì Kiều Tâm Uyển? Là vì sợ cô
gặp chuyện không may, không ăn nói được với Trầm Thành sao?
Chuyện sau đó đã không cần anh nữa. Anh lấy tay lau vết máu trên cánh tay,
xoay người tình rời đi. Y tá lúc này lại ôm đứa bé tới trước mặt Cố Học
Võ.
“Anh ơi. Nhìn xem con gái của anh này. Bộ dạng giống anh như đúc.”
Cố Học Võ sửng sốt một chút. Khóe miệng mất tự nhiên giật giật. Muốn mở
miệng nói đứa bé này không phải của mình nhưng nhìn đến ngũ quan của đứa trẻ sơ sinh thì lời nói còn lại cũng nuốt vào miệng.
Em bé sơ
sinh hồng hồng mà y tá đang ôm trong lòng đến mắt còn chưa mở. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng. Ngón tay theo bản năng đưa lên miệng mút.
Gương mặt đó. Còn có ngũ quan lại giống anh đến bảy phần.
“Anh ơi. Ôm một con gái một cái đi.”
Không đợi Cố Học Võ phản ứng lại. Y tá đã bỏ đứa bé vào trong tay anh. Anh
giống như bị điện giật, theo bản năng giao đứa bé lại cho y tá.
Chẳng qua là một cục thịt nhỏ hồng hồng kia cũng đáng yêu. Nhắm mắt lại. Hơi
quay đầu đi. Chu chu miệng giống đang tìm cái gì đó.
“Ha ha. Đúng là con mèo nhỏ tham ăn.” Y tá cười: “Vừa mới sinh đã muốn ăn rồi.”
Vươn tay đón đứa bé. Y tá ôm bé đi uống sữa bột. Hơi ấm vừa mới nhất thời
lưu lại trong lòng bàn tay lúc này lại mất đi. Cố Học Võ giật mình. Nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt. Không khống chế được mà tự thấy vô vị. Đứa bé kia cũng không phải là con của anh. Anh ôm thì có cái gì tốt?
Lắc lắc đầu. Xoay người rời khỏi phòng sinh. Bên
ngoài có hai người đàn ông đang đợi. Trong đó có một người đưa một cái
túi cho Cố Học Võ: “Anh Võ. Đây là đồ của chị dâu làm rơi.”
“Khụ.” Người kia khụ một tiếng. Người đó liền cảm thấy mình lỡ lời. Kiều Tâm Uyển cùng Cố Học Văn đã ly hôn.
Anh không thèm để ý. Phất phất tay. Hai người đó rời đi. Cố Học Võ ngổi
xuống chỗ hành lang. Nhìn cái túi trên tay im lặng một lúc lâu. Trong
đầu lại hiện lên khuôn mặc của đứa trẻ mới sinh kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn
hồng hồng vô cùng đáng yêu.
Kiều Tâm Uyển lúc này được đẩy ra,
đưa vào phòng bệnh riêng của khoa sản. Em bé sau khi xử lý xong cũng
được đưa vào. Cố Học Võ bị bác sĩ kêu vào, đứng ở bên giường bệnh, nghe
thầy thuốc dặn dò một số việc cần chú ý.
Anh không trả lời. Chẳng qua nghe nhưng đầu không vô được gì. Cuối cùng bác sĩ nhìn nét mặt
nghiêm túc của anh, vỗ vỗ cánh tay anh: “Đừng khẩn trương. Lần đầu tiên
làm ba đều như vậy. Lâu dần sẽ quen. Anh hãy giúp đỡ bà xã của anh. Đúng là một người phụ nữ tốt. Vì sinh con cho anh đến mạng cũng không cần.”
Nói thực ra. Tình huống vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. Nếu Kiều Tâm Uyển
không tỉnh, không phối hợp thì cũng chỉ có thể mổ. Dù sao nước ối đã vỡ
rồi. Thai nhi ở bên trong rất dễ bị ngạt thở mà xảy ra nguy hiểm.
Bác sĩ lúc đó cũng không nghe rõ Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển nói gì chỉ cảm
thấy được bởi vì anh hỗ trợ mà Kiều Tâm Uyển mới chống đỡ tiếp. Đôi vợ
chồng này thực ân ái.
“Em bé chờ mẹ tỉnh dậy là có thể ôm bé cho bú. Nhưng mà phải chú ý cơ thể sản phụ một chút. Có chuyện gì thì nhấn chuông.”
Bác sĩ nói xong thì đem một quyển sách nhỏ bỏ vào trong tay anh rồi bước
đi, để lại Cố Học Võ đứng đó. Nhìn Kiều Tâm Uyển nằm trên giường bệnh,
cả đứa bé trên giường của trẻ sơ sinh mà ngẩn người.
Trong tay
chính là một quyển bách khoa toàn thư dành cho sản phụ. Tiện tay lật ra
xem. Trước mặt là làm sao chăm sóc trẻ nhỏ. Làm sao chăm sóc sản phụ vừa mới sinh con. Chi chít. Viết vô cùng tường tận.
Chăm sóc cho
Kiều Tâm Uyển sao lại là việc của anh? Cố Học Võ ném quyến
sách xuống đầu giường. Xoay người muốn rời đi. Khóe mắt lại nhìn thấy
đứa bé chưa mở mắt kia.
Theo bản năng anh đi đến trước giường của đứa bé. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đôi mắt đang nhắm chặt lại, đôi môi xinh xắn, bản tay nhỏ bé để ở bên hai má. Đầu tóc lưa thưa. Bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Trong lòng mềm nhũn vậy mà lại có một chút vui mừng. Một đứa bé. Thần kỳ biết bao. Một giây trước còn ở trong bụng mẹ. Ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt của anh.
Ngủ quan kia nhìn có chút quen mắt. Ánh mắt anh hơi nheo lại: “Anh ơi. Bộ dạng bé giống anh như đúc.”
Lời nói vửa rồi của y tá lại hiện lên trong đầu. Anh quay sang nhìn Kiều
Tâm Uyển trên giường bệnh. Cô ngủ thật sâu. Ở đầu giường ngoại trừ cuốn
bách khoa toàn thư dành cho sản phụ anh vừa mới bỏ xuống còn có túi xách của cô.
Tiến lên. Mở ra. Lấy điện thoại di động ra.
Trở lại trước giường đứa bé. Ngón tay khẽ chạm vào màn hình. Trên màn hình là ảnh của anh. Đem hình đặt ở bên má của đứa bé.
Con ngươi của anh phút chốc nheo lại. Khuôn mặt của một lớn một nhỏ, ngũ
quan giống nhau đến bảy phần. Con người nhìn kỹ đứa trẻ mới sinh. Nhìn
từ này góc độ cùng với ảnh chụp kia của anh giống y như nhau.
Đứa bé này. . . . . .
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong đầu. Đầy những mẫu hỗn loạn. Cái này đến cái kia hiện lên.
“Tôi mang thai sáu tháng. Đứa bé là của Trầm Thành.”
“Tôi. Chúng ta còn chưa có ly hôn. Tôi không muốn để anh hiểu lầm.”
“Đứa bé không phải của anh.”
Không phải của anh? Kiều Tâm Uyển nói rất chắc chắn. Anh hiện tại cũng không
tin. Cho dù là Trầm Thành nói. Anh hiện tại cũng không tin.
Ánh
mắt lạnh lùng. Anh lấy di động ra ấn hạ mấy con số. Rất nhanh. Hai người vừa rồi lại xuất hiện trong phòng bệnh. Cố Học Võ đem hai sợi tóc bỏ
vào trong tay bọn họ.
“Cầm cái này đi làm xét nghiệm ADN.”