Đọc truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 – Chương 136: Chưa bao giờ khóc
Đây là lần đầu tiên
cô dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Cố Học Võ. Cố Học Võ đứng
sững người, nhìn gương mặt Cố Học Mai rồi im lặng. Phòng bệnh bị bao
trùm một bầu không khí ngột nhạt khiến người ta nghẹt thở. Cả người Cố
Học Võ tỏa ra một bầu không khí u ám làm cho Cố Học Mai cảm thấy áp lực
không chịu nổi. Cô dựa người vào giường, đưa mắt nhìn ra khoảng trời bao la bên ngoài.
“Em không nghĩ tới Lương Hữu Thành.” Ít nhất,
trong hơn một năm ở bên Đỗ Lợi Tân, cô rất ít khi nghĩ tới Lương Hữu
Thành. Thật sự là rất ít.
“Vậy Đỗ Lợi Tân nói em…”
“Em
thừa nhận, ngay từ đầu em đã băn khoăn, lo lắng rất nhiều vấn đề. Về
chuyện em lớn tuổi hơn Đỗ Lợi Tân, cả chân em, cả Lương Hữu Thành nữa,
anh ấy vì cứu em nên mới chết. Em thực sự không thể vượt qua được chướng ngại này.”
Nhưng cô là con người, một con người có máu có thịt.
Những việc Đỗ Lợi Tân đã làm cho cô, những nỗ lực của anh vì cô, cô đều
nhìn thấy hết. Từ cảm động đến tiếp nhận, từ tiếp nhận đến thích, lại từ thích đến yêu. Cảm giác này cứ dần dần thăng hoa. Đợi đến lúc cô phát
hiện ra thì Đỗ Lợi Tân đã nắm giữ trái tim cô mất rồi.
“Nhưng tại sao cậu ta lại nói em như vậy?” Thậm chí còn nói lúc ở bên Đỗ Lợi Tân, Cố Học Mai chỉ nghĩ tới Lương Hữu Thành?
“Bởi vì ba mẹ Lương Hữu Thành, mấy ngày trước có đến tảo mộ cho Hữu Thành.” Hôm đó là ngày giỗ của Hữu Thành.
Cố Học Mai nhớ tới lúc đó lại cảm thấy rất hổ thẹn với Lương Hữu Thành. Cô vậy mà lại quên mất ngày giỗ của Lương Hữu Thành. Điều này chưa bao giờ xảy ra. Bởi vì dạo này ở cùng với Đỗ Lợi Tân nên cô gần như quên mất,
đã có một chàng trai, vì cứu cô mà chết.
Cô cảm thấy rất tội lỗi. Ngay sau ngày giỗ của Lương Hữu Thành, cô đã đến trước mộ anh ngồi thật lâu. Cô cầu xin Lương Hữu Thành tha thứ cho cô, lúc đó, cô đã biết mình có thai. Cô quyết định dứt bỏ quá khứ, chấp nhận lời cầu hôn của Đỗ Lợi Tân, cùng với Đỗ Lợi Tân sống một cuộc sống hạnh phúc. Sau đó cô vừa
trở về, Đỗ Lợi Tân liền hỏi cô đi đâu.
“Em đi thăm Lương Hữu
Thành, em nói với anh ấy…” Em đã quyết định sau này sẽ cùng anh sống một cuộc sống hạnh phúc, sau này sẽ để anh ấy vào một góc trong tim, hy
vọng Lương Hữu Thành có thể chúc phúc cho cô.
Nhưng Đỗ Lợi Tân
căn bản không nghe cô giải thích, hất tay cô ra rồi quay đi. Cô biết
chắc chắn là anh ta không vui. Nhưng cô vẫn hy vọng anh ta nghe cô nói
hết lời. Đợi ở nhà thật lâu cũng không thấy Đỗ Lợi Tân trở về. Cô cũng
chẳng còn cách nào đánh phải đến nhà trọ của anh ta tìm. Nhưng thật
không ngờ lại để cô nhìn thấy cái cảnh mà cô không thể nào chịu nổi…
Cố Học Mai không biết phải hình dung tâm trạng lúc đó của mình như thế
nào. Cô rất tự tin, cô luôn nghĩ rằng cho dù mọi người trong thiên hạ đề bỏ rơi cô thì ít nhất Đỗ Lợi Tân sẽ không. Nhưng hành động của Đỗ Lợi
Tân hôm đó lại chẳng khác nào một bạt tai tát thẳng vào mặt cô. Cô gần
như không thể ở lại thêm một giây nào nữa, dốc sức quay xe lăn muốn rời
khỏi đó nhưng thật không ngờ…
Hồi ức lúc nào cũng đau đớn, Cố Học Mai nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt tràn đầy sự thống khổ cộng thêm một chút rối rắm: “Anh, em không gạt anh. Thật sự lúc đó em mới biết được tình yêu
em dành cho anh ta nhiều như thế nào. Yêu đến nỗi nhìn thấy anh ta ở
cùng với những người phụ nữ khác là em hoàn toàn không chịu được. Trái
tim em đau lắm.”
Cô tưởng cô chỉ cảm động với những nỗ lực của Đỗ Lợi Tân, chỉ là không đành lòng để anh ta bị tổn thương, hụt hẫng. Chỉ
là cảm động và biết ơn. Nhưng đến lúc cô tận mắt thấy Đỗ Lợi Tân ở cùng
với người phụ nữ khác, cô mới phát hiện. Cô đối với Đỗ Lợi Tân, sớm đã
không phải là biết ơn và cảm động đơn giản như vậy. Đã lâu như vậy rồi,
người đàn ông rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn cô ấy lại dùng bờ vai của mình
chống đỡ mỗt mảng trời cho cô. Cô yêu Đỗ Lợi Tân, thật sự yêu Đỗ Lợi
Tân.
“Học Mai.” Cố Học Võ không biết phải nói như thế nào: “Nếu
như em thật sự yêu cậu ta thì hãy cho cậu ta một cơ hội.” Anh tin Đỗ Lợi Tân thật sự không chạm vào người phụ nữ khác. Điều tự tin này anh vẫn
có.
Cố Học Mai trầm mặc, bây giờ cô không muốn nói về đề tài này, cho Đỗ Lợi Tân một cơ hội? Cô sợ mình sẽ không thể quên được cảnh tượng đó, cô sợ mình…
Nhìn bộ dạng của cô, Cố Học Võ lại nghĩ đến một
vấn đề khác: “Học Mai, em cảm giác, em yêu Lương Hữu Thành hơn hay là
yêu Đỗ Lợi Tân hơn?”
Cố Học Mai chấn kinh một chút, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ. Cố Học Võ cũng nhìn cô, phát hiện ra anh lại hết sức khẩn
trương chờ đáp án của Cố Học Mai, hình như đáp án này đối với anh rất
quan trọng.
“Em không biết.” Cố Học Mai lắc đầu, đây là hai
chuyện khác nhau, hai người đó vốn không thể so sánh: “Em yêu Hữu Thành. Rất yêu, nếu không em sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ấy. Còn
Lợi Tân lại hoàn toàn không giống với anh ấy. Anh ta luôn dùng sự ôn nhu và dịu dàng của anh ta dệt thành một tấm lưới thật dày vây xung quanh
em, dần dần trói chặt em lại. Đợi đến lúc em phản ứng thì anh ta đã đi
sâu vào trong xương tủy em khiến em yêu đến không kiềm chế. Em không thể trả lời được là em yêu ai nhiều hơn. Em chỉ biết là, bốn năm trước,
người em yêu chính là Lương Hữu Thành. Còn bây giờ, người em yêu là Đỗ
Lợi Tân. Lương Hữu Thành ở trong lòng em đã thành một cái bóng mờ nhạt
tồn tại trong một góc nào đó, chỉ cần không chạm vào thì sẽ không nghĩ
đến, cũng không đau đớn.”
Nếu như không yêu thì tại sao lại đau
đớn? Nếu như không yêu, tại sao lại để ý đến việc Đỗ Lợi Tân ở cùng với
người phụ nữ khác? Khi đó tại sao trái tim lại đau như cắt, làm cô không thể nào hô hấp được.
Cố Học Võ im lặng, ngồi một chỗ thật lâu
không hề di chuyển, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt Cố Học Mai vẫn chưa
nguôi thống khổ, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Anh cũng chỉ có một câu đó,
nếu em thật sự yêu cậu ta thì hãy cho cậu ta thêm một cơ hội, bởi vì Đỗ
Lợi Tân thực sự rất yêu em.”
Cố Học Mai tạm thời không nghĩ đến
vấn đề này, cô yêu Đỗ Lợi Tân không có nghĩa là cô có thể chấp nhận việc Đỗ Lợi Tân phát sinh quan hệ cùng người phụ nữ khác, cô vươn tay nắm
lấy tay Cố Học Võ hỏi: “Còn anh thì sao? Không phải anh muốn kết hôn
cùng Kiều Tâm Uyển sao? Tại sao chị ấy lại bỏ đi? Tại sao không kết
hôn?”
Thấy anh không nói, Cố Học Mại lại nói thêm một câu: “Anh
nói Đỗ Lợi Tân yêu em nhưng anh có biết Kiều Tâm Uyển cũng rất yêu anh
không.”
Cố Học Võ nghe cô nhắc đến tên của Kiều Tâm Uyển, thân
thể đột nhiên cứng đờ, ngồi một chỗ thật lâu không thể phản ứng, muốn
nói cái gì đó thì Trần Tĩnh Như đã mang bình thủy và cà mèn vào.
“Học Võ, con đến đấy à.” Trong khoảng thời gian này Cố Học Võ thường xuyên
đến bệnh viện nên Trần Tĩnh Như cũng không quá bất ngờ, chỉ nhìn cà mèn
trên tay: “Thím không biết con đến sớm như vậy nên không chuẩn bị cơm
cho con.”
“Không sao con về nhà ăn cũng được.” Cố Học Võ đứng
lên, nhìn Cố Học Mai, vỗ vỗ bả vai của cô: “Mưa gió tội xuân hoa tàn
rụng. Chi bằng họp mặt với nhau luôn.”[1]
Cô em gái này của anh
đã chịu nhiều khổ cực như vậy cũng đủ rồi. Giải phẫu thì cũng làm rồi,
bệnh cũng được lành rồi, cuộc sống sau này chắc chỉ còn lại hạnh phúc.
Mà anh tin Đỗ Lợi Tân, cũng tin bản thân mình. Đỗ Lợi Tân vì Cố Học Mai
mà nỗ lực lâu như vậy, tuyệt đối không thể vì một chút sóng gió lúc này
mà có thể hủy diệt được, hy vọng Cố Học Mai cũng có thể hiểu rõ điều đó.
“Anh cũng vậy.”
Nếu như Cố Học Võ nói những điều này với cô, vậy thì anh còn phải họp mặt
với nhau luôn hơn cô mới đúng. Lúc này cô không muốn quyết định, quyết
định gì cũng không muốn, thực sự muốn ra quyết định gì thì cứ chờ chân
cô thực sự lành lại đã.
Cố Học Võ giật mình một chút rồi lập tức
bật cười. Đây đúng là kiểu của Học Mai, chỉ cần có cơ hội là cô có thể
làm giáo mẹ ngay.
Cố Học Võ trở về nhà, tùy tiện ăn một chút rồi
trở về phòng. Gần đây vì bệnh của Học Mai mà anh bận đến chóng mặt, gần
như không thể về nhà. Tắm rửa một lúc rồi vào thư phòng, mở máy tính, xử lý toàn bộ công việc ứ đọng chưa giải quyết xong rồi mới trở về phòng
ngủ, ánh mắt đảo qua chỗ để khung ảnh lớn kia, mặc dù đã phủ bởi một tấm vải nhưng anh vẫn biết rất rõ bên trong là cái gì.
Đặt tay vào
tấm vải một lúc lâu, muốn giật ra nhưng lại rụt tay về. Muốn về phòng
nghỉ ngơi nhưng ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm lên giá sách, không có
chút ánh sáng. Phía trên giá có bày bốn quyển album, ngày đó anh tiện
tay đặt ở đây. Mấy ngày nay cũng không động đến. Hai tay như tự có ý
thức vươn đến, mở ra nhìn. Bàn tay to lại nhẹ nhàng vuốt ve những tấm
ảnh, bên trong là hình ảnh Kiều Tâm Uyển đang cười rất vui vẻ. Khóe môi
anh hơi nhếch lên, tựa hồ như bị cô cuốn hút.
“Kiều Tâm Uyển cũng rất yêu anh.” Lời nói của Cố Học Mai lại hiện lên trong đầu anh, động
tác lật một trang album cũng khựng lại, rồi lật trang tiếp theo, trên đó là Kiều Tâm Uyển đang nhìn anh, trong mắt ngập tràn yêu thương.
“Cố Học Võ, anh không thể chết được, anh có nghe em nói không?” Anh nhớ lúc anh trúng đạn, Kiều Tâm Uyển đã khóc rất nhiều. Nếu anh nhớ không nhầm
thì đó là lần đầu tiên Kiều Tâm Uyển khóc trước mặt anh.
Hắn nhớ
Kiều Tâm Uyển rất ít khi khóc. Lúc hai người chưa ly hôn, mặc kệ anh có
nói hay làm gì thì Kiều Tâm Uyển cũng chỉ ầm ĩ với anh chứ chưa bao giờ
khóc. Anh nhớ lúc Kiều Tâm Uyển bị kẹt ở trong thang máy với anh, cô rõ
ràng rất sợ hãi, trong mắt cô rõ ràng là tràn đầy sự kinh hoàng, nhưng
cô không khóc, chỉ nắm chặt tay anh, bảo anh đừng rời xa cô. Lúc cô sinh con cũng không khóc, chỉ cầu xin anh nhất định phải giữ lại con. Đau
đớn như vậy nhưng Kiều Tâm Uyển cũng không khóc nhưng tại sao lúc anh
trúng đạn cô lại khóc…
“Cố Học Võ, em yêu anh.” Gương mặt cô mỉm cười, dịu dàng ngả vào lòng anh.
“Cố Học Võ, tôi không yêu anh. Anh có nghe thấy không, tôi không yêu anh.”
“Tôi không yêu anh.”
“Em yêu anh.”
“Tôi không yêu anh…”
Gấp album lại, Cố Học Võ vuốt vuốt mi tâm. Cầm điện thoại di động ra, tìm
ảnh Trầm Thành chụp lúc đi Đan Mạch về. Mở hết tấm này đến tấm khác. Cô ở Đan Mạch hình như sống rất tốt, mắt cô cười rất chân thành, cũng rất
vui vẻ.
Lại nghĩ tới cô, cô dường như lúc nào cũng có thể tự tìm
thấy niềm vui, dường như không có anh thì cô vẫn có thể bước đi giống
như trước. Thâm tâm anh dâng lên một chút buồn bực, còn có những cảm xúc khác anh không thể khống chế. Tiện tay ném di động sang một bên, anh
kéo ngăn kéo bàn dưới cùng rồi lấy một cái hột sắt nhỏ ra, bên trong hộp sắt là nhật ký của Chu Oánh, còn có những tấm ảnh của anh và Chu Oánh
chụp trước kia…
“Em trước kia yêu Hữn Thành, nếu không em sẽ không nghĩ đến việc kết hôn với anh ấy. Nhưng sau đó em lại yêu Đỗ Lợi Tân.”
Trái tim có chút dao động, Cố Học Võ một cái túi to, cho toàn bộ những thứ
kia vào túi, cũng không để ý đến bây giờ đang là buổi tối, cầm chìa khóa xe rồi trực tiếp rời đi. Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở nghĩa trang
ngoài khu ngoại ô. Cố Học Võ lên núi, đứng trước mộ Chu Oánh, trời đã
tối sầm, ánh trăng chiếu rọi khu nghĩa trang, bầu không khí vừa yên
tĩnh, vừa có phần trang nghiêm.
Từng cơn gió thổi đến lạnh buốt,
Cố Học Võ nhìn ảnh của Chu Oánh trên bia một hồi lâu, cuối cùng đem toàn bộ mấy món đồ kia ra, móc túi lấy bật lửa.
“Phật” một tiếng ngọn lửa liền bùng lên, anh đem cuốn nhật ký đặt trong hộp sắt, lá cây, dây
đeo điện thoại, cả ảnh chụp, tất cả những thứ liên quan đến Chu Oánh đều đem đốt hết.
Nhìn những món đồ trong hộp sắt hóa thành tro bụi,
từng chút từng chút một biến mất trước mặt, Cố Học Võ khom người trước
bia mộ, nhìn Chu Oánh một cái thật sâu rồi xoay người rời đi, bước chân
không có một chút lưu luyến.
[1] Đây là câu trích trong bài Hoán khê sa do Nguyễn Đương Tịnh dịch.