Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 115: Em tin anh


Đọc truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 – Chương 115: Em tin anh

“Em tin anh.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em tin anh, nhưng ít nhất em phải biết người bắt cóc em là ai chứ?”

Cố Học Võ nhìn sự nghi hoặc trong mắt cô, còn cả sự hiếu kì trên nét mặt,
bộ dạng không đạt mục đích không bỏ qua ấy. Khóe môi hơi hơi cong lên,
anh nắm chặt tay cô.

“Người đó là bạn anh. Cậu ta mất trí nhớ, bị kẻ xấu lợi dụng, cho nên mới bắt cóc em.”

“Kẻ xấu?” Kiều Tâm Uyển nhớ đến cuộc điện thoại kia ngày đó của anh: “Anh cũng biết kẻ xấu ấy?”

“Uhm.” Cố Học Võ tuy chưa từng đấu đá trực tiếp với Hiên Viên Diêu, song anh
vô cùng chắc chắn Hiên Viên Diêu nhất định nắm chính xác sinh hoạt của
anh. Hơn nữa anh ta cũng biết anh đã làm những chuyện gì với Long đường.

“Vậy kẻ xấu vì sao phải bắt cóc em? Vì sao muốn giết em?” Kiều Tâm Uyển không rõ: “Tại sao hắn không trực tiếp tìm anh?”

“Bởi vì, hắn muốn làm anh đau khổ.” Cố Học Võ nắm tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt
vô cùng nghiêm túc: “Hắn biết, nếu em gặp chuyện, anh sẽ đau khổ tột
cùng.”

Kiều Tâm Uyển giật mình, cô cũng không mong nhận được một
câu trả lời như vậy. Câu này gần như là lời thân mật nhất Cố Học Võ từng nói với cô. Khẽ cúi đầu, khép hờ mắt, trên mặt Kiều Tâm Uyển bởi vì
thẹn thùng, bởi vì vui sướng mà nổi lên hai đốm hồng. Cô có mạnh mẽ thế
nào thì đứng trước mặt Cố Học Võ, cô vẫn chỉ là một nữ sinh khao khát
yêu đương mà thôi.

Cố Học Võ nhìn nét mặt xấu hổ của cô, so với
nét xinh đẹp thường ngày dường như khác nhau một trời một vực. Khóe môi
hơi cong lên, anh cười hết sức dịu dàng: “Anh nói thật đấy. Nếu anh mất
em, anh nhất định sẽ đau khổ. Hắn biết rõ điểm này.”

Anh làm ra
chuyện lớn như vậy. Vừa ở phi trường cướp con gái, vừa đưa Kiều Tâm Uyển đi nghỉ trên đảo, Hiên Viên Diêu thường xuyên theo dõi anh không thể
nào không biết. Như vậy hắn tất nhiên sẽ biết, hiện tại người phụ nữ anh lưu tâm nhất chính là Kiều Tâm Uyển, bảo Thang Á Nam bắt cóc Kiều Tâm
Uyển. Bảo người anh em tốt nhất của anh giết người phụ nữ anh lưu tâm
nhất. Nước cờ này của Hiên Viên Diêu đánh rất cao tay, thật sự cao tay.

Kiều Tâm Uyển đối diện với sự dịu dàng trong mắt Cố Học Võ mà ngây ngẩn hồi
lâu, rốt cuộc mở miệng: “Nếu anh gặp chuyện, nếu em mất anh, em sẽ đau
khổ không thôi. Em nghĩ, cuộc đời em sau này cũng không thể vui vẻ trở
lại.”

“Anh quan trọng như vậy ư?” Cố Học Võ rất thích nghe cô nói câu này, cười cười: “Nếu vậy, anh nhất định sẽ bảo trọng mình tốt,
không để mình bị thương.”

“Vậy thì tốt.” Kiều Tâm Uyển không nói

đùa, mà là nói thật: “Học Võ, cho dù là lúc nào, em cũng hy vọng anh có
thể hiểu. Anh rất quan trọng với em. Em hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên
anh.”

“Ừ, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Mười ngón tay đan vào nhau, hai tay siết chặt. Cánh cửa phòng bệnh vào lúc này bị ai
đó đẩy ra, Kiều Tâm Uyển hơi xấu hổ, buông lỏng tay ra. Đứng lên. Bác sĩ đến kiểm tra cho Cố Học Võ, kiểm tra xong xuôi, nói không có vấn đề,
chỉ cần ở lại phòng bệnh bình thường tĩnh dưỡng. Nhưng nhất định phải
chú ý, miệng vết thương không được đụng nước, không được làm việc nặng.

Dặn dò xong, Cố Học Võ được được đẩy trở về phòng VIP. Bên trong có hai
phòng đơn, một phòng vệ sinh, còn lắp một bàn ăn cơm bếp nhỏ, có thể nấu nước, có lò vi sóng có thể đun nóng thức ăn.

Kiều Tâm Uyển bận
bịu mãi cho đến giữa trưa. Phải chăm cho Cố Học Võ ăn cơm, nên cô lập
tức quên luôn việc muốn hỏi kẻ xấu ban nãy kia là ai, tại sao lại gây
thù chuốc oán với Cố Học Võ.

Ăn cơm xong, Cố Học Võ lại vừa uống
thuốc, đến lúc này thuốc phát huy tác dụng khiến anh nặng nề thiếp đi.
Bác sĩ vừa rồi cũng dặn, thuốc ấy có thành phần gây ngủ. Sau khi uống sẽ khiến người ta buồn ngủ, như vậy cũng là để giúp miệng vết thương mau
liền lại. Nhìn Học Võ ngủ, Kiều Tâm Uyển muốn về nhà tắm rửa, thay quần
áo. Quan trọng là, cô muốn về nhà bảo bà vú nấu chút canh cho Cố Học Võ.

Nhưng mà Cố Học Võ ngã bệnh, lại chưa báo cho người Cố gia biết, nếu cô đi
rồi, ai sẽ trông Cố Học Võ? Mới nghĩ như vậy, Tiểu Lâm đã tìm đến đây,
ban nãy cậu ta đến phòng hồi sức lại không thấy Cố Học Võ nên rất hoảng
sợ. Kiều Tâm Uyển nhìn cậu ta mà thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đến thì tốt rồi, tôi muốn về nhà một chuyến, anh trong anh ấy chút nhé.”

“Chị đi đi, chị dâu.” Tiểu Lâm gật đầu, nhìn Cố Học Võ còn đang ngủ: “Để bọn em trông anh ấy.”

“Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, xoay người rời khỏi.

Sau khi cô đi, Tiểu Lâm lấy di động ra gọi một cuộc, rất nhanh, mấy người
dưới lầu đi lên. Đứng ở giữa, rõ ràng là Thang Á Nam, nét mặt anh rõ
ràng là không tình nguyện. Trên tay đắp một cái áo. Vào cửa, nhìn Tiểu
Lâm trong phòng bệnh, sắc mặt anh hết sức khó coi. Tiểu Lâm nhìn Thang Á Nam, cho dù biết Thang Á Nam mất trí nhớ, nhưng đối mặt với anh ánh mắt cậu ta vẫn không nén được sự tức giận. Lão đại tính tình tốt như thế,
cậu ta cũng không ngờ Thang Á Nam lại nổ súng vào Cố Học Võ, vẻ mặt cậu
ta hết sức khó coi.

“Thang thiếu. Tôi cũng gọi anh một tiếng
Thang thiếu.” Sắc mặt Tiểu Lâm nghiêm túc: “Anh đả thương anh Võ, anh
xem anh nổ súng như vậy làm anh Võ bị thương nặng thế nào không?”


Thang Á Nam bước chân hơi chới với, đứng ở đó, nhìn Cố Học Võ sắc mặt tái
nhợt trên giường bệnh mà không có chút cảm giác. Đối diện với ánh mắt
bất mãn của Tiểu Lâm, anh chẳng nói một lời, Tiểu Lâm tức giận, lôi cánh tay Thang Á Nam đi về hướng giường bệnh hai bước.

“Anh thật sự không nhớ sao? Lão Đại đối với anh như thế nào? Chẳng lẽ anh chẳng có chút cảm giác nào?”

Thang Á Nam nhìn Cố Học Võ, hôm qua anh ta bị súng bắn, lúc ngã trước mặt
anh, anh bất giác hoảng hốt, muốn biết người đàn ông này là ai. Tại sao
lúc anh ta trúng đạn, anh lại hơi rối rắm, hơi do dự. Cũng chính là vậy
một chút rối rắm và do dự đó khiến động tác của anh hơi chần chừ một
chút. Cũng bởi vậy, mới để thủ hạ Cố Học Võ có cơ hội ngán chân anh một
cái. Anh không biết bị mấy người đó tiêm cái gì vào người, anh chỉ biết
là hiện tại tứ chi của anh hoàn toàn vô lực, hoàn toàn không có khả năng phản kháng mấy người này. Nếu không phải dựa vào ý chí mạnh mẽ chống
đỡ, anh căn bản không thể đi tới phòng bệnh.

Giọng Tiểu Lâm không lớn, nhưng câu nào cũng đanh thép, mấy anh em nhìn Thang Á Nam, cũng
không nói một câu. Cố Học Võ vào lúc này từ từ tỉnh dậy, nhìn người
trong phòng bệnh. Trong nháy mắt anh kinh ngạc, song chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng nhìn về phía Thang Á Nam, nhìn cái áo đắp trên tay Thang Á
Nam, anh nhướng mày, liếc nhìn Tiểu Lâm.

“Ai làm?”

Tiểu
Lâm im lặng, mấy người kia cũng chẳng nói gì, Cố Học Võ thở dài, trong
mắt hiện lên vài phần phản đối: “Tháo ra cho cậu ấy.”

Tiểu Lâm
thoáng sửng sốt, lấy cái áo trên tay Thang Á Nam ra, cái còng tay màu
bạc liền lộ ra ngoài. Cậu ta lấy chìa khóa ra mở còng. Ánh mắt mang theo vài phần đề phòng nhìn chằm chằm Thang Á Nam.

“Cậu ngồi xuống
đi.” Cố Học Võ biết là đám Tiểu Lâm muốn bảo vệ anh, nhìn thần sắc Thang Á Nam, vẻ mặt khó nén lo lắng: “Cậu không sao chứ?”

Cố Học Võ
tuy rằng biết ngày đó Thang Á Nam chỉ bị gây mê. Nhưng gây mê cũng không thể nói là hoàn toàn không tổn hại đến cơ thể. Đối với sự quan tâm của
anh, Thang Á Nam chẳng hề cảm kích, vẫn ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.
Cố Học Võ hơi chán nản, cho dù biết Thang Á Nam mất trí nhớ nhưng nhìn
bộ dạng của anh lúc này, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Các cậu ra ngoài đi.”

Cố Học Võ nhìn Tiểu Lâm, ý bảo bọn họ đi ra ngoài, Tiểu Lâm người đầu tiên phản đối: “Anh Võ. Bọn em muốn canh giữ.”


“Các cậu ra ngoài đi.” Cố Học Võ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Các cậu cứ đi đi, tôi tin cậu ta sẽ không tổn thương tôi.”

Sự tín nhiệm trong mắt anh khiến Thang Á Nam ngẩn ra, người đàn ông này bị anh bắn, mà lúc này lại chắc chắn anh sẽ không tổn thương anh ta? Anh
ta không biết sự tín nhiệm này rất không hợp lý sao?

Đám Tiểu Lâm ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều rời đi, trong bệnh phòng chỉ còn lại
có Thang Á Nam và Cố Học Võ. Không khí lặng im, ngồi hồi lâu.

Cố Học Võ kéo khóe môi, khiến vẻ mặt mình thả lỏng một chút: “Á Nam. Đám Tiểu Lâm cũng không có ý xúc phạm cậu, chỉ là lo cậu…”

Thần sắc Thang Á Nam không lay động, không hề lay động chút nào. Cố Học Võ
thở dài, biết lúc này Thang Á Nam đối với mình nhất định là mười phần
phòng bị: “Á Nam. Tôi hy vọng cậu hiểu, tôi thật sự là anh em của cậu,
là bạn bè của cậu. Cậu không cần đề phòng tôi như vậy.”

Thang Á
Nam nheo mắt, lặng im. Cố Học Võ hơi bất đắc dĩ: “Á Nam, cậu rời khỏi
phòng bệnh này. Mặc kệ cậu đi đâu, tôi cũng không ngăn cản. Về sau cậu
không thể nhớ ra tôi, tôi cũng không lưu tâm. Song có hai chuyện, tôi
nhất định phải nói cho cậu biết. Cậu đừng để Hiên Viên Diêu lợi dụng,
hắn chỉ muốn sử dụng cậu đối phó tôi. Cậu đừng tiếp tục để hắn lừa nữa.”

Nghe anh nói Hiên Viên Diêu nói bậy, nét mặt Thang Á Nam lại khó coi hơn.
Anh nhìn chằm chằm mặt Cố Học Võ sau một lúc lâu rồi xoay người, đứng
lên định rời khỏi. Cố Học Võ gọi anh lại.

“Đừng làm chuyện khiến
cậu phải hối hận. Tôi vĩnh viễn không thể nổ súng vào cậu, tôi hy vọng
cậu đồng ý tôi, đừng thương tổn Kiều Tâm Uyển.” Thấy Thang Á Nam không
chịu xoay người, Cố Học Võ kiên quyết mở miệng: “Nếu cậu nhất định phải
xuống tay với Kiều Tâm Uyển, vậy thì cậu chỉ có thể bước qua xác tôi. Mà tôi cam đoan, đến một ngày cậu nhớ ra mọi chuyện, cậu sẽ hối hận.”

Trong đầu Thang Á Nam thoáng hiện lên cảnh Cố Học Võ đỡ đạn cho Kiều Tâm Uyển, anh xoay người, nhìn Cố Học Võ.

“Kiều Tâm Uyển nhất định phải chết.”

Giọng anh cực kỳ lạnh lẽo, mang theo sự tàn nhẫn khiến Cố Học Võ không hiểu được.

“Vì sao?” Cố Học Võ không tin Hiên Viên Diêu lại có thể tẩy não Thang Á Nam thành như vậy: “Tâm Uyển là người phụ nữ của tôi. Cậu thương tổn cô ấy, chính là thương tổn tôi. Á Nam, tôi hiểu cậu mà, cậu căn bản không
thích giết người.”

Trên gương mặt cương nghị của Thang Á Nam toát ra vài phần khó chịu, anh quả thật không thích giết người, nhưng: “Nếu
người phụ nữ kia đáng chết thì tôi giết cô ta dường như cũng chẳng quá
đáng.”

Anh cũng không phải người giỏi giải thích nhưng với sự
không hiểu của Cố Học Võ, anh lại đưa cho một đáp án, đây là điều trước
đây chưa từng có.

“Kiều Tâm Uyển đáng chết?” Cố Học Võ không rõ lời nói này từ đâu mà có: “Tại sao? Hiên Viên Diêu rốt cuộc nói cái gì với anh?”

Thang Á Nam vốn không muốn giải thích, đối với Cố Học Võ, thâm tâm anh còn có chút khinh thường: “Anh làm chuyện tốt mà còn cần tôi nói sao?”


“Chết tiệt.” Cố Học Võ hiểu ra, Hiên Viên Diêu nhất định nói với Thang Á Nam
quan hệ giữa hai người: “Thang Á Nam, tôi nói một lần cuối cùng, cậu
đừng có nghe Hiên Viên Diêu nói bậy. Tôi là anh em của cậu, tôi sẽ không hại cậu. Cậu quên tôi không sao, cậu quên vợ con cậu cũng không sao.
Nhưng cậu không thể quên bản tính của mình. Bản tính của cậu thiện
lương, anh sẽ không nổ súng vào người khác, cậu biết chưa? Thang Á Nam?”

Vẻ mặt anh hơi kích động, giọng nói lập tức tăng cao hai nấc, ngôn từ quá
kích khiến vết thương của anh lại hơi đau. Mà anh cũng không chắc vết
thương của mình có phải đã bị hay nứt ra hay không. Mà cho miệng vết
thương đau nhức, vết thương có vỡ ra cũng không quan trọng bằng Thang Á
Nam lúc này.

“Thang Á Nam. Xin cậu. Tôi xin cậu nhớ lại đi, được không?”

Thang Á Nam nhíu chặt mày, ánh mắt hết sức ngưng trọng, nhìn Cố Học Võ hồi lâu: “Vợ tôi? Con?”

“Đương nhiên.” Cố Học Võ cho dù máu lạnh đi nữa, nhưng chỉ cần nghĩ tới Trịnh
Thất Muội một mình ở thành phố C ngậm đắng nuốt cay nuôi con là lại thôi thúc muốn đấm Thang Á Nam hai quyền: “Trịnh Thất Muội. Cậu bỏ cô ấy một mình ở thành phố C, anh để cô ấy sinh ra một đứa con, cậu không chết
thì không phải nên công bằng với cô ấy một chút sao? Tôi nhớ rất rõ. Lần cuối cùng cậu gửi mail cho tôi, cậu nói cậu cảm thấy cảm giác có gia
đình cũng không tồi. Lúc ấy cho dù giọng điệu của cậu vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhưng chí ít cậu hạnh phúc. Tôi tin cậu nhất định có tình cảm với
Trịnh Thất Muội. Xin cậu trở về thăm cô ấy.”

Miệng vết thương đau muốn chết, Cố Học Võ thậm chí cảm giác được nơi ngực tràn ra từng dòng
ẩm ướt. Vết thương nứt ra rồi sao? Anh không quan tâm lắm, nhìn sự kinh
hoàng trong mắt Thang Á Nam, mở to hai mắt nhìn: “Con của Trịnh Thất
Muội rõ ràng là của anh?”

“Nói đùa kiểu gì vậy?” Con của Trịnh
Thất Muội là của anh? Có lầm không vậy? Cố Học Võ rống giận lên tiếng.
Rốt cuộc anh cũng không quan tâm đến ngực đau nhức: “Con Trịnh Thất Muội sao có thể là của tôi? Cậu nghe ai nói?”

Quả thực vớ vẩn tới cực điểm. Ngực phập phồng kịch liệt, mang theo từng cơn đau nhức. Thân thể
suy sụp ngã vào giường, mảng áo trước ngực bị thấm đỏ một mảng. Thang Á
Nam kinh ngạc, mới muốn nói cái gì thì cửa phòng bệnh lúc này bị ai đó
mở ra, Kiều Tâm Uyển đã trở lại.

Trên tay cô mang theo một cái
bình thủy nhỏ. Đi vào thấy Thang Á Nam, cô hơi giật mình. Còn chưa kịp
phản ứng, ánh mắt lại nhìn thấy một mảng ướt đỏ trên người Cố Học Võ hù
dọa.

“Học Võ.” Cấp tốc vọt tới trước giường, để đồ lên đầu giường, cô vươn tay nâng Cố Học Võ dậy: “Anh thế nào? Anh không sao chứ?”

Ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm sắc mặt Thang Á Nam, thần sắc tràn đầy phẫn nộ: “Anh đủ rồi chứ? Học Võ trên người còn bị thương, anh muốn thế nào? Nếu anh thực sự muốn mạng tôi như vậy thì anh lấy đi. Tôi không cần.
Anh tha cho Học Võ đi, được chứ?”

Thang Á Nam từ lúc Kiều Tâm
Uyển vào, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Trong mắt hiện lên một chút sát khí. Nắm chặt tay thành đấm, lúc này Cố Học Võ bị thương. Kiều Tâm
Uyển chỉ là một phụ nữ, cho dù trên tay không có vũ khí, anh vẫn tin có
thể lấy mạng Kiều Tâm Uyển. Chỉ cần thoáng cái, Cố Học Võ liền cảm giác
được sát khí của anh. Anh nôn nóng, không quan tâm tới cơ thể bị thương, hai tay kéo Kiều Tâm Uyển ra sau mình. Anh nhìn chằm chằm mặt Thang Á
Nam, vẻ mặt đề phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.