Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 103: Bỏ được rồi


Đọc truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 – Chương 103: Bỏ được rồi

Thái độ xa cách, giọng điệu lạnh như băng của Kiều Tâm Uyển khiến Cố Học Võ nhíu mày: “Có việc gì sao?”

Có việc gì sao? Mấy chữ đơn giản đó thiếu chút nữa làm cho người ta hộc
máu, ánh mắt Kiều Tâm Uyển liếc qua gương mặt Cố Học Võ, giọng điệu có
chút vội vàng: “Anh, anh chặn cửa xe của tôi.”

“Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, không hề phủ nhận anh đang chặn cửa xe của Kiều Tâm Uyển, nhưng
cũng không tránh ra. Đứng thẳng người, vẫn chắn ở trước cửa xe không
chịu tránh ra, anh nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bỏ được rồi?”

Có ý gì
chứ? Kiều Tâm Uyển không hiểu được, nhưng rất nhanh nghĩ tới động tác
lúc nãy của Cố Học Võ, cô đột nhiên liền hiểu ra: “Anh, anh nói lung
tung gì vậy?”

“Là nói lung tung sao?” Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng: “Em cự tuyệt anh, có phải là muốn đến bên Trầm Thành không?”

Kiều Tâm Uyển giật mình, ngơ ngác nhìn mặt Cố Học Võ, quả thực không thể tin được những gì đã nghe thấy: “Anh, anh nói đi đâu vậy? Ai muốn đến cùng
Trầm Thành chứ?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Vẻ mặt Cố Học
Võ hơi mỉa mai, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, khóe môi hơi cong lên,
nhưng ý cười không đến đáy mắt: “Kiều Tâm Uyển, em muốn Bối Nhi gọi
người đàn ông khác là ba sao, em có nghĩ tới anh có chấp nhận hay
không?”

“Anh có chấp nhận hay không có liên quan tới tôi sao?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển đầy vẻ đề phòng: “Cố Học Võ, anh đã nói thả tôi đi
rồi mà.”

“Ừ, anh có nói.”

“Anh cũng nói từ nay về sau anh sẽ không có quan hệ gì với Bối Nhi nữa.”

“Lời này anh cũng có nói. Nhưng cũng chỉ đồng ý cho em đem Bối Nhi về Kiều gia.”

“Anh…” Kiều Tâm Uyển lại một lần phát hiện Cố Học Võ vô lại đến vậy: “Anh rõ

ràng đã đồng ý, anh nói Bối Nhi sẽ về với tôi, anh, anh…”

“Kiều
Tâm Uyển.” Cố Học Võ ngắt lời cô, cũng không đủ kiên nhẫn nghe hết: “Nếu anh không đồng ý, em cho rằng lúc này em có thể đứng ở đây sao?”

Nói cách khác, e là lúc này cô vẫn còn ở trong ngôi nhà trên đảo kia, không đi đâu được.

“Anh vô lại.” Kiều Tâm Uyển bị chọc tức, trừng lớn mắt, hận không thể trừng rách mặt anh: “Anh lật lọng.”

“Tùy em muốn nói như thế nào thì nói.” Cố Học Võ thấy cô cầm chìa khóa xe
trên tay liền không khách khí giật lấy, mở cửa, ngồi lên xe.

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển tức điên người: “Đây là xe của tôi.”

“Lên xe.”

“Không lên.” Kiều Tâm Uyển đứng yên tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng loạn: “Anh xuống xe ngay, tôi phải về nhà.”

Cô đã ra ngoài hơn hai tiếng nên rất muốn về nhà với Bối Nhi.

“Em lên xe đi, anh chở về.”

“Tôi không cần anh chở.” Kiều Tâm Uyển giật lấy dây an toàn, nếu có thể thì
thứ cô muốn giật chính là cổ Cố Học Võ: “Anh bước xuống đi, tôi có thể
tự về.”

“Hoặc là em lên xe, anh chở về. Hoặc là em cứ đứng ở đây
làm loạn.” Cố Học Võ bất động, không xuống xe, trong lòng thầm nghĩ Kiều Tâm Uyển nhất định sẽ chịu thua. Quả nhiên, sau khi trừng mắt nhìn anh
một cái, Kiều Tâm Uyển cũng phải ngồi lên xe. Khoé môi anh âm thầm cong
lên, khởi động xe, nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện.

“Về nhà?”

Kiều Tâm Uyển không trả lời, nói thừa, cô không về nhà thì còn đi đâu nữa
chứ. Cô không trả lời, Cố Học Võ cũng không tức giận, chạy xe ra đường,
nghe tiếng xe chạy, anh quay sang liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái: “Bộ
máy xe em có chút vấn đề, em nên lái đi cho người ta chỉnh một chút,

thuận tiện bảo dưỡng luôn.”

Chiếc Sarah King màu đỏ này là quà
sinh nhật ba mẹ tặng cho cô. Chỉ có một mình cô lái, mà trong khoảng
thời gian này cô lại không hay lái đi nên tất nhiên cũng không lái đi
bảo dưỡng. Phụ nữ lái xe, mười người thì có chín người đều như vậy. Chỉ
biết lái đi mà không biết sửa. Cho dù xe có xảy vấn đề gì nhưng nếu chưa đến mức không thể đi được thì sẽ không biết, Kiều Tâm Uyển cũng vậy.
Trong lòng biết Cố Học Võ muốn tốt cho cô, nhưng cô cũng không cảm kích: “Không phải chuyện của anh.”

Sự mạnh miệng của cô cũng không
phải lần đầu tiên Cố Học Võ lĩnh giáo, ánh mắt hơi hơi tối sầm vài phần, định nói điều gì đó nhưng lại im lặng, lái xe về Kiều gia. Lúc xe dừng ở trước cửa Kiều gia, Kiều Tâm Uyển mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa xe,
nhanh chóng đi xuống. Lúc đóng cửa xe, cô hơi dừng lại một lát, vươn tay về phía Cố Học Võ. Cố Học Võ nhíu mày, không hiểu ý cô. Kiều Tâm Uyển
ngoài cười nhưng trong không cười chỉ chỉ tay lái.

“Chìa khóa xe. Làm ơn trả lại cho tôi.”

Cố Học Võ mím môi, gở chìa khóa xe, xuống xe, vòng qua đầu xe đi tới trước mặt Kiều Tâm Uyển, đưa chìa khóa cho cô. Kiều Tâm Uyển cầm chìa khóa,
xoay người, đi vào cửa, hoàn toàn không đếm xỉa đến Cố Học Võ. Anh cũng
cất bước theo vào. Vào trong thì Kiều Tâm Uyển đã lên lầu. Kiều ba cùng
Kiều Kiệt đã đi làm, trong nhà chỉ còn mỗi mình Kiều mẹ.

Nhìn
thấy con gái vào cửa, bà cũng không nghĩ nhiều, nhưng trong chốc lát Cố
Học Võ cũng đi theo lên lầu, khiến bà hơi sửng sốt. Chưa kịp phản ứng
lại, Cố Học Võ đã chào bà vài tiếng rồi lên lầu. Bà có chút kinh ngạc,
có chút khó hiểu, Cố Học Võ đang làm cái gì vậy? Ngày hôm qua con gái
vừa mới nói sẽ không có khả năng ở bên cậu ta kia mà. Sao cậu ta lại tới nữa? Suy nghĩ vừa chuyển, bà liền hiểu ra. Suy nghĩ của con gái chỉ e
là quá đơn giản, nếu Cố Học Võ dễ dàng buông tay như vậy thì sẽ không
còn là Cố Học Võ. Nhưng không biết, lúc này đây, hai người sẽ có kết quả gì.

. . . . http://.sakuraky.wordpress.com. . . .

Kiều Tâm Uyển lên lầu, sáng nay Bối Nhi ngủ dậy, chơi mệt quá nên vừa ăn
cháo xong là lại lăn ra ngủ. Lên lầu nhìn thấy con gái, mặt Kiều Tâm
Uyển lập tức dịu dàng hẳn. Kêu dì Chu trông Bối Nhi, cô trở về phòng.

Mới muốn đóng cửa lại, một bàn tay đã chặn ở trên cửa, bóng dáng Cố Học
Võ xuất hiện ở cửa, Kiều Tâm Uyển trừng mắt liếc anh một cái, nhanh
chóng đóng cửa lại, không cho anh vào.

“Cố Học Võ, anh ra ngoài!”

Cố Học Võ đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra, anh đi vào, đóng cửa lại, xoay
người đối mặt với Kiều Tâm Uyển. Anh đứng ở cửa khiến cho Kiều Tâm Uyển
cảm thấy rất khẩn trương. Dù sao trong thời gian đối chọi với Cố Học Võ, cô chẳng có chút lợi thế, lúc nào cũng ở thế hạ phong. Lúc này đây anh
đứng ở cửa phòng, tất nhiên cô sẽ lo lắng anh tính làm gì cô.

“Em sợ anh?” Cố Học Võ không tiến lên cũng không ra ngoài mà tựa người vào
cửa, nhìn vẻ mặt khó chịu của cô. anh thản nhiên mở miệng.

“Ai sợ anh chứ.”

Cô không sợ anh: “Tôi chỉ không muốn thấy anh thôi.”

“Không muốn thấy anh, vậy muốn thấy ai? Trầm Thành sao?” Ở bên Trầm Thành cả
nửa ngày, vừa thấy anh là phiền. Cô đang muốn chứng tỏ điều gì?

“Đúng thì thế nào?” Kiều Tâm Uyển không cảm thấy cô cần phải báo cáo việc
mình làm với anh: “Tôi ở với ai, không cần anh đồng ý chứ?”

Cố
Học Võ im lặng, nhìn chằm chằm vào mặt cô, lúc ở trên đảo, trong bảy
ngày, cô đều để mặt mộc, hôm nay lại trang điểm nhẹ. Là bởi vì phải đi
gặp Trầm Thành? Ánh mắt đảo qua người cô, có vài phần mỉa mai: “Mặc quần áo tôi tặng để đi gặp người đàn ông khác, em chắc Trầm Thành sẽ chấp
nhận?”

Kiều Tâm Uyển sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, hồi sáng cô
cảm thấy cái áo khoác này không tồi, nên mặc vào. Lúc ấy, cũng không
nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe Cố Học Võ nói như vậy, cô mới thấy hơi
xấu hổ. Dùng tốc độ nhanh nhất, cô cởi cái áo khoác xuống, ném vào người Cố Học Võ: “Cầm lấy, ai cần quần áo thối của anh chứ?”

Nếu không phải anh nhốt cô trên đảo bảy ngày, lại gấp rút theo anh về Cố gia, cô sẽ mặc quần áo của anh đưa sao? Buồn cười!

Động tác của cô rất nhanh, Cố Học Võ cũng không ngăn cản, đón lấy chiếc áo.
Tiến về phía trước từng bước, anh đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển. Anh càng tới gần, Kiều Tâm Uyển càng cảm thấy áp lực ngày một tăng, nên theo bản năng lùi về phía sau.

Cố Học Võ lại càng tiến về phía trước,
nhìn vào chiếc áo khoác trên tay: “Xin hãy cởi áo, tháo thắt lưng? Em
đây là đang ám chỉ cái gì sao?”


Ám chỉ? Cô ám chỉ cái gì? Kiều
Tâm Uyển hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. Một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng.

“Anh, anh nói gì đó?
Ai nói anh xin hãy cởi áo, tháo thắt lưng chứ? Tôi, tôi chỉ trả quần áo
lại cho anh thôi. Không phải như anh nghĩ.”

“Anh nghĩ gì nào?” Con ngươi đen thâm thúy của Cố Học Võ mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Sao anh lại không biết chứ?”

“Anh còn có thể nghĩ cái gì nữa?” Kiều Tâm Uyển tự nhận ở phương diện này cô hiểu Cố Học Võ rất rõ: “Anh không phải đang nghĩ là muốn ở đây làm loạn sao? Còn có thể là gì nữa chứ?”

“Làm loạn?” Thân thể Cố Học Võ
tiến về phía trước từng bước, nhìn chằm chằm gương mặt Kiều Tâm Uyển một lúc lâu, đột nhiên vươn tay, kéo cô vào lòng, cái áo trên tay cũng rơi
xuống đất.

Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, cơ thể theo bản năng vùng vẫy
từ chối. Ngay lúc này Cố Học Võ hôn cô, thỏa mãn ý muốn của mình lúc ở
bệnh viện. Tay anh, không khách khí di chuyển trên người cô. Hô hấp của
cô bị anh hung hăng cướp đoạt không cho cô một cơ hội trốn thoát. Trong
lòng cô ảo não, cô há miệng cắn mạnh xuống đầu lưỡi của anh, lúc này anh lại rút lui, xiết chặt thắt lưng cô, không cho cô thoát đi.

“Kiều Tâm Uyển.” Âm giọng khàn khàn, anh nhẹ nhàng mở miệng, cặp mắt thâm
thúy nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt cô, mãi cho đến khi nhìn thấu nội
tâm của cô: “Không được qua lại với Trầm Thành.”

Lời nói của anh
vừa bá đạo vừa mang ý đe doạ khiến người Kiều Tâm Uyển run lên, dường
như hiểu được ý tứ của anh. Anh nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ… Chỉ
kinh ngạc trong vài giây, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại: “Cố Học
Võ, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi.”

Cô ra sao
cũng không liên quan tới anh: “Huống chi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan
truy, anh đã đồng ý buông tha cho tôi thì anh phải giữ lời.”

“Anh chỉ đồng ý thả cho em quay về Bắc Đô.” Cố Học Võ cũng không cho rằng anh nói sai điều gì: “Anh chưa từng đồng ý thả em đi.”

“Anh. Anh vô lại.” Kiều Tâm Uyển bị anh chọc tức điên, lập tức liền hiểu được ý định của anh: “Anh rõ ràng đã nói nếu trong bảy ngày, tôi không đổi
ý, anh sẽ không làm phiền tôi nữa.”

“Không làm phiền nữa?” Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng. Cũng không cho rằng anh đang làm phiền cô: “Buông tha em, để em đến với Trầm Thành sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.